Tống Hân Diễm không đề cập với Tần Mộ Lang nửa chữ về Liễu Trạch Vũ, thời gian họ gặp nhau vốn đã không nhiều lắm, không cần phải tăng phiền não cho hai bên.
Xem phim xong về đến nhà đã là 10 giờ 45 phút tối.
Tống Hân Diễm khép hờ mắt nằm liệt trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Tần Mộ Lang vừa về là phóng đi tắm, lúc ra không nhìn thấy Tống Hân Diễm ở trong phòng, biết ngay là y còn đang nằm lười trên sô pha.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm y: "Không tắm thì không thể lên giường ngủ."
Tống Hân Diễm ừ một tiếng, nhưng vẫn không động đậy: "Em đang tắm."
Tần Mộ Lang: "Linh hồn em đang tắm hả?"
Tống Hân Diễm: "Anh hiểu em quá Tần Mộ Lang."
Tần Mộ Lang: "Đừng quậy nữa, người em có mùi mồ hôi rồi này."
Tống Hân Diễm: "Anh chê em à?"
Tần Mộ Lang: "Ừm, rất chê."
Tống Hân Diễm: "Thế em ngủ trong phòng làm việc."
Tần Mộ Lang: "Không được."
Giây tiếp theo, Tống Hân Diễm bị Tần Mộ Lang khiêng vào WC, cuối cùng vẫn không thể khoát khỏi số phận phải tắm.
Tắm xong tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tần Mộ Lang ngồi trên giường chờ Tống Hân Diễm, điện thoại bị hắn đặt ở một bên.
Tống Hân Diễm ngồi ở mép giường, người ngả ra sau, dựa vào lòng hắn, nghiêng mặt nhìn hắn.
Tần Mộ Lang nhanh chóng hôn lên môi y một cái, mắt chăm chú nhìn Tống Hân Diễm.
"Tối mai anh phải về ăn với ba mẹ bữa cơm."
Tống Hân Diễm lau tóc qua loa mấy cái rồi ném khăn lông sang bên cạnh: "Ừm."
Ba mẹ Tần Mộ Lang vẫn luôn khá lạnh nhạt với Tống Hân Diễm, kết hôn ba năm, số lần y về cùng Tần Mộ Lang chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì thế, Tần Mộ Lang vô cùng áy náy: "Xin lỗi." Tống Hân Diễm không muốn giao tiếp với người lớn cho lắm, hắn cũng không bắt buộc.
Tống Hân Diễm nói: "Sao phải xin lỗi? Ai cũng có chính kiến và sở thích của mình, thích là thích, không thích là không thích."
Tần Mộ Lang không biết giải thích thế nào, chỉ có thể hôn lên môi Tống Hân Diễm lần nữa: "Hân Diễm nhà chúng ta lòng dạ bao la."
Tống Hân Diễm lấy ngón trỏ chọc lên trán hắn: "Vậy anh không hiểu em rồi, lòng em còn nhỏ hơn đầu kim nữa."
Tần Mộ Lang cười khẽ, dựa lưng vào đầu giường, trán Tống Hân Diễm đặt lên vai hắn, y cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
Tần Mộ Lang vòng tay qua, nhẹ nhàng xoa bóp cổ y, hưởng thụ khoảng thời gian yên lặng hiếm có.
Thật lâu sau, Tống Hân Diễm ghé vào ngực Tần Mộ Lang thiếp đi.
Tần Mộ Lang luồn tay vào tóc y, thấy vẫn còn hơi ướt, vì thế ngón tay nhẹ đánh tơi tóc lên, một tay khác thì ôm Tống Hân Diễm, để y tiếp tục ngủ trong tư thế này cho đến khi tóc khô.
Tóc ngắn nên làm lát là xong.
Tần Mộ Lang hôn lên tóc y một cái, sau đó mới nhẹ nhàng thả Tống Hân Diễm lại lên giường.
Tống Hân Diễm ừm ừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn vì bị thay đổi tư thế.
Tần Mộ Lang ghé sát vào tai y thì thầm: "Ngủ đi, anh tắt đèn."
Tống Hân Diễm lại thiếp đi, Tần Mộ Lang động lòng cúi đầu hôn lên gương mặt trắng nõn ấy một cái.
Lúc này, màn hình điện thoại của Tần Mộ Lang sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.
Liễu Trạch Vũ: Anh Lang, đã ngủ chưa?
Tần Mộ Lang không trả lời, tắt thoại đi rồi đặt lên tủ đầu giường.
Hắn chui vào ổ chăn, nắm tay Tống Hân Diễm chìm vào giấc ngủ.
Tống Hân Diễm đánh một giấc đến 9 giờ sáng, trước khi ngủ họ luôn kéo hết rèm trong phòng lại, vậy nên muốn biết giờ giấc thì phải mở điện thoại lên xem.
Tần Mộ Lang vẫn đang ngủ, Tống Hân Diễm dụi mắt, nghiêng đầu nhìn mỹ nam ngủ bên cạnh mình.
Đầu tóc bị lăn lộn cả đêm hơi rối, đây là lúc Tần Mộ Lang thả lỏng nhất, không hề phòng bị.
Tần Mộ Lang rất đẹp trai, mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, dù học ở bất cứ ngôi trường nào cũng có thể làm chúng nam nữ yêu thích. Tống Hân Diễm chuyên chú nhìn hắn, suy nghĩ nhanh chóng bay xa.
Sau cùng, y lặng lẽ rời giường, đi rửa mặt đánh răng, cạo mớ râu ít ỏi.
Khi đi ra, Tần Mộ Lang vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, Tống Hân Diễm quỳ một gối trên giường, cúi đầu hôn lên mặt hắn, sau đó tới phòng bếp nấu bữa sáng.
Nửa tiếng sau, người đàn ông vừa rồi còn nằm ở trên giường đã tỉnh táo xuất hiện trên bàn ăn, trước mặt hắn đặt một ly nước, nhàn nhã xem tin tức trên ipad.
Bữa sáng đơn giản kiểu Trung Quốc, hai người ăn uống no nê. Tống Hân Diễm nấu cơm, Tần Mộ Lang rửa chén.
Tống Hân Diễm lau khô bàn, sau đó đi vào phòng bếp, người đàn ông cao lớn mặc đồ ở nhà đứng trước bồn rửa chén, cảnh tượng làm người ta rung động một cách khó hiểu.
Tống Hân Diễm dựa vào bên cạnh nói: "Tối nay ăn cơm xong anh có về không?"
Tần Mộ Lang trả lời: "Nếu không có chuyện gì thì anh sẽ về ngay, chỉ cần ba không bắt anh uống rượu là được. Hôm nay em định làm gì?"
Tống Hân Diễm lắc đầu: "Ở nhà đợi anh thôi."
Tần Mộ Lang: "Vậy anh sẽ cố gắng về sớm với em."
Tống Hân Diễm nở nụ cười: "Được, lát nữa đi siêu thị với em trước đã, tủ lạnh trống không rồi."
Tần Mộ Lang: "Được."
Khi Tần Mộ Lang rửa chén, Tống Hân Diễm đi dạo quanh nhà một vòng, kiểm tra những thứ cần mua.
Phải mua thêm giấy vệ sinh, nước rửa chén cũng sắp hết, phải đổi đầu bàn chải điện mới, mua thêm hai cái khăn lông.
Lần nào đi siêu thị họ cũng đều có mục đích rõ ràng, lấy thứ cần thiết rồi đi nhanh, cuối tuần đông người, còn có vài gia đình mang trẻ con đi dạo siêu thị.
Tống Hân Diễm và Tần Mộ Lang đều không thích nơi đông người, thế nên cả hai nhanh chóng mua hết các thứ trên danh sách, sau đó đi thẳng đến quầy thu ngân.
Khi xếp hàng tính tiền, Tống Hân Diễm hỏi Tần Mộ Lang: "Anh nghĩ lại xem còn cần phải mua gì nữa không, đông quá, hai ngày tới em không muốn đến đây nữa đâu."
Mới dứt lời, đứa nhóc ngồi trên xe đẩy phía trước khóc lóc la to, nhõng nhẽo muốn mẹ mua đồ chơi.
Tần Mộ Lang duỗi tay chộp hai hộp "Siêu mỏng" trên kệ bên cạnh, ghé vào tai y nói: “Chưa mua cái này.”
Lỗ tai Tống Hân Diễm nóng lên, quay mặt lại nhỏ giọng nói: "Phiền quá."
Tần Mộ Lang khẽ cười: "Lúc dùng nó thì em lại không thấy phiền."
Tống Hân Diễm che miệng hắn lại: "Nè, câm miệng."
Tần Mộ Lang lại liếm lòng bàn tay y, Tống Hân Diễm trừng hắn một cái rồi thu tay lại: "Dơ."
Tần Mộ Lang nói: “Cả người em chỗ nào anh cũng liếm rồi, không dơ.”
Tai Tống Hân Diễm càng lúc càng đỏ, nói: "Tần Mộ Lang!" Không đàng hoàng chút nào.
Tần Mộ Lang đành phải ngậm miệng, không trêu y nữa, tay nhẹ nhàng đặt lên eo y, đẩy y đi tới phía trước hai bước: "Anh sai rồi, thanh toán, thanh toán." Tống Hân Diễm mặt mỏng, hắn mặt dày.
Hai người lái xe đến, đồ nhiều thì nhét vào ghế sau là được, không đáng ngại.
Về đến nhà đã là giữa trưa, họ quyết định tự nấu cơm. Hai người phân chia công việc, Tống Hân Diễm vo gạo, nấu cơm, rửa rau, Tần Mộ Lang đảm nhiệm vị trí đầu bếp.
Tống Hân Diễm luôn miệng khen hắn, nói đồ hắn làm ngon hơn đồ y làm, chỉ cần hắn nấu cơm, lần nào y cũng có thể ăn thêm một chén. Vì thế, Tần Mộ Lang cảm thấy rất thỏa mãn, cũng rất tự hào.
Một buổi sáng lịch trình dày đặc, không còn thời gian để xem điện thoại.
Sau khi ăn xong trái cây tráng miệng, Tống Hân Diễm và Tần Mộ Lang dựa vào nhau tán gẫu.
Cứ nói rồi nói, tay Tần Mộ Lang lại bắt đầu lộn xộn, cái này đại khái gọi là "ăn no rửng mỡ".
Tống Hân Diễm chống tay lên ngực hắn: "Tối hôm trước bọn mình mới..."
Tần Mộ Lang nhấp môi: "Em cũng nói là tối hôm trước chứ không phải tối hôm qua mà." Nói xong lao tới cắn lên môi y.
Tống Hân Diễm: "..." Bị đè trên sô pha, không có cơ hội giãy giụa.
Đương nhiên, y cũng chỉ ngọ nguậy mấy cái mang tính chất tượng trưng mà thôi.
Khi Tống Hân Diễm còn đang ngủ trưa, Tần Mộ Lang đã ra ngoài, trước khi đi có gửi tin nhắn wechat cho y.
Tần Mộ Lang: Anh về nhà ba mẹ, tối không muốn nấu cơm thì đặt đồ ăn ngoài, nhưng không được ăn quá dầu mỡ.
Tống Hân Diễm cười trả lời: Biết rồi, mới tỉnh ngủ.
Tần Mộ Lang không trả lời lại, chắc là đang lái xe nên không chú ý.
Y đang nhắm mắt nằm trên giường, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Bạn thân Cao Vân Thư gọi tới.
Cao Vân Thư hỏi y: "Lão Tống, làm gì thế?"
Tống Hân Diễm ngáp một cái: "Ngủ trưa mới dậy."
Cao Vân Thư: "Tần Mộ Lang không có ở nhà à?"
Tống Hân Diễm: "Về nhà anh ấy rồi."
Cao Vân Thư: "Vậy đêm nay cậu phải chăn đơn gối chiếc rồi."
Tống Hân Diễm: "Anh ấy nói buổi tối sẽ về."
Cao Vân Thư bỗng nhiên im bặt, sau đó nói: "Cậu chắc chắn?"
Tống Hân Diễm thẳng thắn đáp: "Không chắc chắn."
Cao Vân Thư nghe ra giọng điệu y thay đổi: "Đã lâu không gặp cậu, tối nay tôi mời cậu một bữa cơm, chỉ hai chúng ta."
Tống Hân Diễm nói: "Được, tôi thay quần áo rồi đi ngay."
Cao Vân Thư và Tống Hân Diễm đã quen biết rất nhiều năm, hiểu nhau đến tận gốc rễ.
Họ hẹn nhau tại một quán lẩu, là nơi rất thích hợp để họp mặt bạn bè, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người tới sớm, quán còn khá thưa khách, có thể thoải mái lựa chọn chỗ ngồi an tĩnh.
Cao Vân Thư đến sớm hơn Tống Hân Diễm, khác với Tần Mộ Lang, Cao Vân Thư có vẻ ngoài trông hơi u ám, khi không cười nhìn khá nghiêm túc.
Tống Hân Diễm cởi áo khoác ra, nói với hắn: "Khó lắm cậu mới có thời gian rảnh, lúc nãy ở trong điện thoại vẫn chưa nói xong nhỉ?"
Đối mặt người bạn rõ mọi thứ về mình, trên gương mặt Tống Hân Diễm không còn sự mê luyến đối với Tần Mộ Lang, cũng không còn vẻ ôn hòa làm người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy. Hiện tại, trên mặt y là biểu cảm lạnh lùng xa cách chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Tần Mộ Lang, đây là Tống Hân Diễm mà Cao Vân Thư biết.
Cao Vân Thư lấy một điếu thuốc ra đưa cho Tống Hân Diễm, Tống Hân Diễm nhận lấy, hơn nữa còn cầm bật lửa châm thuốc rất thành thạo.
"Ừm, chưa nói xong, tôi nghĩ chắc cậu cũng đoán được rồi."
"Hôm nay Tần Mộ Lang về nhà ăn cơm, trùng hợp Liễu Trạch Vũ cũng tới nhà chơi à?" Tống Hân Diễm bình tĩnh nói, trên mặt không có nửa phần tức giận, giống như cảm thấy rất bình thường: "Sao cậu biết?"
Cao Vân Thư: "Cậu còn nhớ Tịch Dương học chung lớp với bọn mình không, là bạn cùng phòng của tôi."
Tống Hân Diễm cười tự giễu: "Hôm qua có gặp rồi, có vẻ giờ cậu ta đi theo Liễu Trạch Vũ, Liễu Trạch Vũ mở công ty mới, hiện tại là khách hàng của tôi."
Hồi đại học, Cao Vân Thư học cùng lớp với Liễu Trạch Vũ.
Hắn nói: "Mẹ, trùng hợp vậy à, hồi trưa tôi đi liên hoan với mấy đứa bạn cùng phòng, Tịch Dương thuận miệng nhắc tới Liễu Trạch Vũ."
Tống Hân Diễm nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu ra.
Y cười nhạt: "Cậu ta thật sự hạ quyết tâm đoạt lại Tần Mộ Lang."
Cao Vân Thư rót bia cho y: "Có phải là rất thú vị không?"
Tống Hân Diễm chạm cốc với hắn, một hơi cạn sạch, nói: "Thú vị, đương nhiên thú vị."
Cao Vân Thư hỏi y: "Vậy thái độ của Tần Mộ Lang thế nào?"
Tay cầm ly của Tống Hân Diễm hơi khựng lại, sau đó bắt đầu đổ rượu vào miệng, y cảm thấy bia không đủ, thế nên kêu luôn một chai rượu trắng.
Nhìn bạn thân dùng gương mặt lạnh tanh uống rượu mạnh, Cao Vân Thư không thể không nhắc nhở y: "Uống nhiều quá tối về sẽ bị lộ tẩy."
Đôi mắt Tống Hân Diễm trong veo, nói: "Không đâu, tối nay anh ấy không về." Y biết, trong lòng Tần Mộ Lang còn Liễu Trạch Vũ.
Cùng lúc đó, người được người nhắc tới - Tần Mộ Lang đang ngồi cùng người nhà mình, đối diện là cả nhà Liễu Trạch Vũ đến làm khách.