Giọng Tống Hân Diễm rất nhẹ, không chói tai, nhưng hai người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Liễu Trạch Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đeo mắt kính lịch lãm, áo khoác treo trên cánh tay trái, tay phải xách cặp laptop, nở nụ cười nhạt, sắc mặt hơi tái, đôi mắt phía dưới mắt kính không thấy rõ cảm xúc gì.

Ánh mắt đầu tiên, cậu cảm thấy người đàn ông này không thể nào so sánh với mình, cao không cao bằng, diện mạo thì càng không đáng nhắc tới, hai người căn bản không cùng một phong cách.

Tần Mộ Lang nhanh chóng rút cánh tay đang bị Liễu Trạch Vũ nắm ra, nói với Tống Hân Diễm: "Đang nói vài câu với bạn."

Tống Hân Diễm vẫn mỉm cười như cũ: "Ồ, chúng ta về nhà đi."

Liễu Trạch Vũ cảm thấy mình bị hai người họ xem nhẹ, cậu thẳng lưng hỏi Tần Mộ Lang: "Anh Lang, không giới thiệu cho em à?"

Giới thiệu, giới thiệu thế nào?

Tần Mộ Lang cảm thấy đầu bắt đầu đau, hắn không ngờ Liễu Trạch Vũ lại cố chấp như thế. Thật lòng hắn không mong Tống Hân Diễm và Liễu Trạch Vũ có nhiều tiếp xúc, chẳng lẽ giờ hắn phải giới thiệu cho Tống Hân Diễm bạn trai cũ của mình sao?

"Lần sau đi, hôm nay Hân Diễm uống rượu, không được thoải mái, đi trước." Nói xong, Tần Mộ Lang cầm lấy laptop trong tay Tống Hân Diễm, sau đó ôm vai y bước vào thang máy vừa lúc mở ra.

Khi quay đầu, Tần Mộ Lang nói với Tống Hân Diễm: "Dạ dày không tốt mà sao lại uống rượu, rõ ràng mấy buổi liên hoan trước em đâu có uống."

Tống Hân Diễm ngoan ngoãn để hắn đỡ, dùng tay còn lại ấn trán, nhỏ giọng nói: "Vốn không muốn uống, nhưng hôm nay có sếp ngồi ở đó, không thể không uống."

Tần Mộ Lang nói: "Lát về nhà anh nấu ít cháo cho em."

Tống Hân Diễm tựa đầu lên vai hắn, cửa thang máy từ từ đóng lại, cùng lúc đó, y nở một nụ cười với Liễu Trạch Vũ đứng ngoài cửa.

Liễu Trạch Vũ buồn bực trở lại phòng riêng, Triệu Nguyên Tích lại gần hỏi: "Sao, Mộ Lang chọc tức em à?"

Liễu Trạch Vũ cả giận nói: "Anh ấy dám!"

Y cầm chai bia lên tu một hơi rồi nói: "Anh Tích, em mới nhìn thấy cái tên kết hôn với anh ấy."

Triệu Nguyên Tích có biết đối tượng kết hôn của Tần Mộ Lang, gã và những người khác cũng giống nhau, cho rằng Tần Mộ Lang chỉ lấy người đó ra để chọc tức Liễu Trạch Vũ, không nghĩ hắn sẽ làm thật.

Gã an ủi: “Cậu ta không bằng em, em hà tất phải so đo với cậu ta, sớm hay muộn gì anh Lang cũng sẽ về bên cạnh em thôi.”

Liễu Trạch Vũ lắc đầu, tiếp tục uống rượu: "Tên của cậu ta là gì?"

Triệu Nguyên Tích nói: “Hình như họ Tống, lúc anh Lang mới kết hôn có định giới thiệu cho bọn anh, mời bọn anh ăn cơm, nhưng mà bọn anh không đến, bọn anh chỉ công nhận em.”

Liễu Trạch Vũ vỗ vai Triệu Nguyên Tích: "Anh Tích, cảm ơn anh."

Triệu Nguyên Tích lại nói: “Sau lần đó, lần nào họp mặt anh Lang cũng không dẫn cậu ta theo, chắc là biết chúng ta không thích.”

Bọn họ và Tần Mộ Lang đã quen biết nhiều năm, không tới mức vì một người xa lạ mà phải quyết liệt, bạn bè đương nhiên vẫn tiếp tục làm bạn bè.

Được an ủi, lại thêm mấy tên khác sáp lại khen vài câu, cuối cùng tâm trạng của Liễu Trạch Vũ cũng tốt hơn nhiều.

Tiền Hạo Minh và Lý Bác Duệ nói chuyện: "Cậu cảm thấy Trạch Vũ còn cơ hội không?"

Lý Bác Duệ nâng ly rượu, lắc đầu cười: "Ai biết được, dù sao cũng chẳng liên quan tới tôi."

Tiền Hạo Minh chạm ly với y, hai người nhìn nhau cười, những người khác không phát hiện sự thay đổi của anh Lang, nhưng bọn họ biết.

Hai người câu được câu không nói chuyện, trong lòng sớm đã có phán định.

Tống Hân Diễm lên xe xong lập tức dựa vào ghế nghỉ ngơi, làm việc cả một ngày, buổi trưa cũng phải đi họp, tối thì uống rượu không ăn được gì, bây giờ bắt đầu thấy hơi khó chịu. Thấy y không thoải mái, Tần Mộ Lang cũng không quấy rầy y.

Trên xe bật 《Chầm chậm thích anh》 của Mạc Văn Úy, âm nhạc nhẹ nhàng làm dịu tâm trạng căng thẳng của Tống Hân Diễm, ca từ chậm rãi rót vào tai y.

—— chầm chậm thích anh.

—— chậm chậm sánh bước bên anh.

—— chầm chậm cùng anh già đi.

Rất hay.

Về tới nhà, Tần Mộ Lang ném áo khoác xuống rồi lập tức vọt vào bếp nấu cháo cho Tống Hân Diễm.

Tống Hân Diễm nằm trên sô pha, cánh tay đặt trên trán, nhắm hai mắt, như là đã ngủ.

Thật ra dạ dày của y không đau như vậy, một nửa là diễn.

Đêm nay Tần Mộ Lang không giới thiệu người kia cho y, không phải là y không biết đối phương là ai, nhưng có một số chuyện vẫn không nên nói ra.

Khi Tần Mộ Lang ra khỏi phòng bếp, Tống Hân Diễm đã rót cho mình một ly nước ấm, ngồi trên sô pha uống từng ngụm nhỏ, trên mắt kính dính đầy hơi nước nhưng y cũng không tháo xuống để lau.

"Nghĩ gì thế?" Tần Mộ Lang ngồi xuống bên cạnh y, gỡ mắt kính của y xuống đặt lên mặt bàn: "Còn khó chịu không?"

"Ổn rồi, tối nay ăn ít lại còn uống rượu nên mới bị thế." Tống Hân Diễm nói.

Tần Mộ Lang nhìn ra y đang không vui lắm, nói: "Em nghe thấy những lời Liễu Trạch Vũ nói với anh." Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Tống Hân Diễm xoa mặt mình: "Em biểu hiện rõ ràng vậy à?"

"Em chỉ thiếu mỗi mắng thẳng mặt anh thôi, ở trên xe im re không nói tiếng nào, giận chứ gì nữa." Tần Mộ Lang nói, một tay ấn nhẹ eo y, buổi sáng y có nói là trật rồi, nói chắc phải hai ngày nữa mới khỏi.

"Em thừa nhận, em rất tức giận." Tống Hân Diễm buông ly nước, ôm gối cà rốt đặt lên bụng mình, mặt nghiêm túc nhìn Tần Mộ Lang, nhướng mày nói: “Cậu ta nói muốn quay lại với anh.”

Lúc kết hôn, họ có một thỏa thuận ngoài miệng, bất kể giữa hai người có nảy sinh tình cảm hay là cãi nhau gì đều không thể để qua đêm.

Tần Mộ Lang đã tự xây dựng tâm lý cho mình trên đường trở về, hắn biết hắn phải nói rõ ràng chuyện này mới được.

"Cậu ta là bạn trai cũ của anh." Nói đến đây, Tần Mộ Lang tạm dừng một chút: "Chính là người quen 5 năm mà anh đã từng nói với em."

Tống Hân Diễm mím môi, đeo mắt kính lên lại, đợi Tần Mộ Lang tiếp tục.

"Cậu ta mới về nước, đêm nay mấy người bạn mở tiệc chào đón cậu ta, Triệu Nguyên Tích gọi anh quá nhiều lần, anh chỉ có thể đến góp mặt, anh thật sự không có suy nghĩ gì với cậu ta." Tần Mộ Lang sợ Tống Hân Diễm không tin, cố tình nhấn mạnh câu sau.

Tống Hân Diễm cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia tự giễu: "Tiệc chào đón bạn trai cũ anh cũng đi rồi, khó trách người ta thẳng thắn nói muốn quay lại, dù anh không có ý, đối phương cũng sẽ có ý." Y không nói hết câu, càng nói càng tức giận.

Biết rõ là bạn trai cũ, không nên đi mới đúng.

Tần Mộ Lang thấy y vẫn tức giận, vội nắm tay y giải thích: "Lần sau nếu có cậu ta anh sẽ không đi, đừng nóng giận."

Tống Hân Diễm không muốn nói chuyện, Tần Mộ Lang cũng cảm thấy đau đầu, hắn cho rằng đêm nay đến chỉ để đối phó với mấy người bạn, mà không ngờ Tống Hân Diễm lại xuất hiện. Bọn họ kết hôn ba năm, chưa từng nói gì quá nhiều về chuyện bạn trai cũ của hắn.

Mùi cháo từ trong bếp bay ra, Tần Mộ Lang vội vọt vào, mở nắp nồi ra.

Đề tài bạn trai cũ của Tần Mộ Lang cứ vậy mà dừng lại, hai người đều cố ý tránh khỏi nó, càng đi vào sâu, chuyện càng phức tạp, ai cũng không dễ chịu.

Tần Mộ Lang không muốn nhớ lại quá khứ những năm ở bên cạnh Liễu Trạch Vũ.

Tống Hân Diễm cũng không muốn biết quá khứ của Tần Mộ Lang và bạn trai cũ ngọt ngào thế nào.

Ăn xong chén cháo trắng nhạt nhẽo, đầu Tống Hân Diễm không còn choáng nữa, dạ dày cũng bớt đau.

Khi Tống Hân Diễm tắm rửa xong bước ra, Tần Mộ Lang đang xem một bài báo kinh tế, trong đó phân tích tình hình kinh tế hiện tại và cuộc chiến thương mại giữa hai nước lớn.

"Có gì hay thì gửi em xem với." Tống Hân Diễm nói.

Trừ lịch sử tình cảm của Tần Mộ Lang, từ khi kết hôn đến giờ họ chưa từng có xích mích, đêm nay xem như là ngoài ý muốn.

Lúc này Tần Mộ Lang đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn trong phòng, nói: "Phân tích không tệ, có một khái niệm khá thú vị."

Tống Hân Diễm gật đầu: "Ừm, anh mau đi tắm đi."

Mặt y vốn đã trắng, giờ do tắm nước nóng nên làn da phiếm màu hồng, Tần Mộ Lang tiến đến hôn lên má y, dí mũi sát vào cổ y ngửi mùi.

"Vừa thơm lại còn mịn, anh cũng dùng sữa tắm này sao không có mùi như trên người em." Tay Tần Mộ Lang bắt đầu rục rịch sờ soạng khắp eo Tống Hân Diễm.

Tống Hân Diễm bị hắn chọc cười, xoay eo lui về phía sau: "Dừng lại, dừng lại, anh làm em ngứa quá, eo em còn đau."

Tần Mộ Lang hôn lên vành tai y, thấp giọng nói: "Vậy được rồi, đêm nay không làm."

Tống Hân Diễm luôn không thể chịu nổi chất giọng trầm thấp ma mị như đàn cello này của hắn, nó luôn có thể khơi ra dục vọng trong thân thể y, người y bắt đầu nhũn ra, cảm giác tê dại lan tràn.

Tống Hân Diễm nhẹ nhàng nắm lấy tai hắn, thở dài nói: "Anh Tần à, anh là yêu tinh chuyển thế đúng không, em cảm thấy em sẽ chết trong ngực anh mất."

Tần Mộ Lang lấp kín môi y, đôi tay không an phận cũng tìm được nơi có thể dừng lại.

Làm, cuối cùng vẫn làm. Tắm, thôi thì vẫn phải đi tắm lại.

Cuộc vui qua đi, Tống Hân Diễm và Tần Mộ Lang sảng khoái nằm trên giường, hai người nằm ngửa đan tay vào nhau, nhiệt độ truyền đến tay đối phương, rất ấm áp.

Tống Hân Diễm ngáp một cái, trở mình: "Eo đau."

Tần Mộ Lang đặt tay lên sườn eo y, mát xa nhẹ nhàng: "Ngủ đi."

Qua một lúc, Tống Hân Diễm ngủ lúc nào không hay, Tần Mộ Lang nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của y, hạ xuống một nụ hôn trên đầu vai y, sau đó kéo chăn lên.

Hắn không khỏi ngẫm lại hành vi của mình hôm nay, đúng thật là hắn không nên tham gia bữa tiệc chào đón Liễu Trạch Vũ.

Từ lúc chia tay Liễu Trạch Vũ đến nay cũng đã được 5 năm, tuy rằng cậu ta ra nước ngoài, nhưng số lần về nước cũng không ít, trên cơ bản đều là vì người nhà và bạn bè, thỉnh thoảng họ cũng gặp nhau vài lần.

Hắn không muốn Tống Hân Diễm và Liễu Trạch Vũ gặp mặt nhau, hắn cảm thấy bọn họ sẽ không có giao thoa, nhưng hôm nay lại bất ngờ gặp mặt làm hắn rất căng thẳng. Đồng thời hắn cũng rất rõ ràng, nếu mình đã kết hôn rồi thì phải giữ khoảng cách với Liễu Trạch Vũ. Vì có chút lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, cho nên hắn đưa Tống Hân Diễm đi.

Những lời đêm nay Liễu Trạch Vũ nói, ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng sau khi bị Tống Hân Diễm nghe được, hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.

Trước khi kết hôn hắn đã nói cho Tống Hân Diễm nghe về chuyện bạn trai cũ của mình, nhưng mà thông tin hắn cho Tống Hân Diễm lại rất mơ hồ.

Hắn không mong sự xuất hiện của Liễu Trạch Vũ quấy nhiễu cuộc sống hiện tại của họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play