Đồng hồ báo thức reo lên, Tống Hân Diễm mơ màng tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nhưng vẫn còn hơi ấm lưu lại.
Đúng lúc này, trong phòng tắm truyền tiếng nước rửa mặt, có vẻ như Tần Mộ Lang cũng mới dậy không bao lâu.
Bàng quang căng trướng, y vội vàng mở cửa vọt vào giải phóng nhu cầu sinh lý của mình.
Giải quyết xong, Tống Hân Diễm theo thói quen xoay người ôm Tần Mộ Lang từ sau lưng, nghiêng đầu dựa lên lưng hắn, đối phương đang cạo râu, râu của hắn mọc rất nhanh, lại còn rất cứng, một ngày không cạo là sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Tống Hân Diễm ngáp một cái, đôi mắt lim dim vẫn chưa thể mở hẳn.
"Buồn ngủ quá." Tống Hân Diễm tựa cả người mình lên người hắn như không xương.
Tần Mộ Lang cạo xong, cúi đầu rửa sạch kem cạo râu còn sót lại trên mặt, rồi với tay lấy khăn mặt từ trên giá xuống: "Vậy ngủ tiếp một lát nhé?"
Lau khô nước, Tần Mộ Lang thẳng lưng lên, bỗng nhiên nghe thấy Tống Hân Diễm phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Ựa!"
Tần Mộ Lang cảm giác sau lưng nhẹ bẫng, xoay người lại thì thấy y đang ôm eo trái của mình: "Sao vậy?"
Tống Hân Diễm nhíu mày, eo trái vừa sưng vừa đau, bất mãn nói: "Trật eo rồi."
Trong chuyện chồng chồng, trước giờ Tần Mộ Lang luôn rất thoáng, chỉ cần là tư thế có thể làm thì hắn đều muốn thử hết. Ngược lại, Tống Hân Diễm khá thẹn thùng, nhưng chỉ cần Tần Mộ Lang muốn làm, y sẽ thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Bọn họ chưa từng có bất hòa trong đời sống tình dục.
Tần Mộ Lang cười khẽ: "Rất nghiêm trọng?"
Tống Hân Diễm lấy khuỷu tay đục hắn một cái, nói: "Hơi sưng, muốn thoát vị đĩa đệm luôn rồi, mông bên trái cũng đau, anh còn cười nữa."
Tần Mộ Lang đặt tay lên eo y, nụ cười vẫn không biến mất: "Lỗi anh, anh mát xa cho em nhé, em rửa mặt đi."
"Ừm, mạnh tí nha." Tống Hân Diễm nhìn gương nháy mắt với anh một cái.
Tay Tần Mộ Lang lớn hơn tay Tống Hân Diễm, cũng khoẻ hơn, khéo léo hơn, chủ yếu là cơ thể Tống Hân Diễm khá cứng, hôm nào mà Tần Mộ Lang có hứng bất chợt thì hắn sẽ lôi y ra giãn cơ.
Rửa mặt xong, tay Tần Mộ Lang vẫn còn đặt trên eo y, cười nói: "Nếu không hay là em đi học yoga đi, anh nghe mấy cô gái trong công ty nói học yoga xong là người dẻo lắm."
Tống Hân Diễm treo khăn lông lên giá rồi xoay người nhéo mặt hắn: "Muốn học thì cả hai đứa đi chung, đừng hòng em đi một mình."
Đừng tưởng y không biết trong phòng tập yoga trên cơ bản đều là nữ, một thằng đàn ông như y chạy tới tập kiểu gì cũng bị dòm ngó, y không chịu được.
Sau đó Tần Mộ Lang không nói gì nữa, hắn cũng không chịu được. Hắn cúi đầu hôn lên môi Tống Hân Diễm, y mới đánh răng xong, có vị bạc hà nhẹ nhàng, Tống Hân Diễm cũng nếm đến được hương vị của hắn.
Vị của kem đánh răng, rất ngọt.
Chim chuột nhau trong phòng tắm một chốc, suy xét đến việc cả hai đều cần phải đi làm, thế nên đành ngừng lại, từng người thay quần áo.
Tống Hân Diễm nhìn Tần Mộ Lang ăn mặc chỉnh tề, rồi nghĩ đến con chó bự quấy rầy mình hôm qua, thầm nghĩ, mặt người dạ thú.
Thường thì họ không tự nấu bữa sáng, hai người đều biết nấu ăn, nhưng vì để tiết kiệm thời gian, mỗi sáng họ sẽ ăn ở công ty hoặc là mua đồ ăn trên đường đi rồi đến công ty ăn.
Thành phố Quảng là đô thị cấp 1, hay tắc đường. Trong nhà có hai chiếc xe, hôm qua Tống Hân Diễm đã lái, hôm nay đến phiên Tần Mộ Lang.
Tống Hân Diễm thắt chặt dây an toàn, nói: "Sáng nay em có cuộc họp, phải tới chuẩn bị trước, đến công ty mới ăn, anh thì sao?"
Tần Mộ Lang biết thỉnh thoảng Tống Hân Diễm bị lười, đến công ty cũng chưa chắc sẽ mua bữa sáng, hắn nói: "Hôm nay bọn mình đi sớm, lát nữa ghé qua hàng bánh cuốn mua lên xe ăn."
Tống Hân Diễm nói: "Cũng được." Đúng thật là y không định ăn sáng.
Mua hai phần, một phần bánh cuốn trứng gà, một phần bánh cuốn thịt vịt, Tống Hân Diễm ngồi trên xe giải quyết phần bánh cuốn trứng gà của mình. Xong rồi đến khi dừng đèn đỏ, y lại đút Tần Mộ Lang ăn phần của hắn, không tới hai phút, hai phần thức ăn đã bị bọn họ giải quyết.
Công ty của Tống Hân Diễm cách công ty của Tần Mộ Lang không quá xa, cùng một khu kinh doanh, cách nhau hai con phố, nếu không tắc đường thì chỉ tốn ba phút lái xe, đôi khi Tống Hân Diễm tan làm sớm sẽ đi thẳng đến công ty Tần Mộ Lang, đợi hắn tan làm rồi cùng về nhà.
Trước khi xuống xe, Tống Hân Diễm nói: "Chắc là tối nay em sẽ về trễ một chút."
Tần Mộ Lang phất tay với y: "Được, buổi trưa nhớ ăn cơm đúng giờ." Hắn biết một khi đã bận rồi thì Tống Hân Diễm sẽ quên cả ăn cơm, nói là về hơi trễ nhưng cũng phải tám chín giờ.
Tống Hân Diễm làm như không thèm để ý, cười xuống xe, thái độ vô cùng thành thật: "Đã rõ."
Tần Mộ Lang nhìn y bước vào toà nhà rồi mới lái xe đi.
Trở lại văn phòng của mình, mở lịch trình hôm nay và các file tài liệu ra.
Bắt đầu làm việc chưa được bao lâu, Tống Hân Diễm gửi tin nhắn wechat cho hắn.
Tống Hân Diễm: Tối nay phải đi liên hoan với đồng nghiệp, không cần chờ em.
Tần Mộ Lang: Được.
Khi Tần Mộ Lang trả lời tin nhắn, cuộc gọi thúc giục hắn đến bữa tiệc của Triệu Nguyên Tích lại tới lần nữa.
Trả lời xong, Tần Mộ Lang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ảnh nền của máy tính là ảnh hắn chụp chung với Tống Hân Diễm.
Bức ảnh được chụp trên đường đi siêu thị vào mùa hè năm ngoái, không phải ảnh chính diện của hai người.
Hoàng hôn kéo bóng dáng hai người ra thật dài, Tống Hân Diễm đột nhiên nắm tay hắn, cầm điện thoại chụp một tấm hình bóng hai người nắm tay nhau trên mặt đất. Sau khi Tống Hân Diễm đăng lên trang cá nhân, Tần Mộ Lang lưu ảnh vào trong điện thoại mình, ngày hôm sau nó đã biến thành ảnh nền máy tính của hắn.
Đó là một buổi chiều nào đó, có vẻ như họ đang thảo luận xem nên mua kem vị vani hay là chocolate.
Tần Mộ Lang mỉm cười nhìn ảnh chụp, bắt đầu một ngày bận rộn.
Dù là vani hay chocolate thì hắn đều thích.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng có tiếng trong thành phố.
Tần Mộ Lang tới không sớm cũng không muộn, mọi người đã cố ý chừa chỗ cho hắn.
Triệu Nguyên Tích thấy hắn đến, hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Anh Lang, chờ mãi cuối cùng cậu cũng đến, Tiểu Liễu còn cố ý chọn món thịt kho tàu cậu thích nhất đó."
Tần Mộ Lang không đáp lại mấy lời này, nói với hắn: "Tôi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, vẫn còn có việc."
Trên bàn đều là mấy người bạn thân thiết, vai chính Liễu Trạch Vũ điềm tĩnh mỉm cười.
Còn dư lại hai chỗ trống, một chỗ cách Liễu Trạch Vũ ba người, một chỗ trống khác thì ở bên cạnh Liễu Trạch Vũ, Tần Mộ Lang lựa chọn ngồi cạnh Tiền Hạo Minh, nụ cười trên mặt Liễu Trạch Vũ vẫn không giảm.
Người ở đây ai cũng biết chuyện của Tần Mộ Lang và Liễu Trạch Vũ, hai người ở bên nhau 5 năm, ồn ào nhốn nháo, chia tay rồi quay lại, tuy rằng cuối cùng họ cũng chia tay, nhưng bạn bè bên cạnh đều cảm thấy hai người rồi cũng sẽ về với nhau.
Hiện tại, mọi chuyện hình như đã vượt khỏi dự kiến của mọi người. Sau 2 năm chia tay, Tần Mộ Lang quyết đoán kết hôn, cũng không hay liên lạc với Liễu Trạch Vũ nữa, nhưng bọn họ lớn lên cùng nhau, bạn bè cũng là bạn chung, không tránh khỏi việc gặp mặt.
Vì tránh trường hợp xấu hổ, mọi người bắt đầu nói về những chuyện gần đây của cả bọn, tin đồn trong giới giải trí, dự án mới trong công việc. Vốn là bữa tiệc họp mặt bạn bè, cái gì cũng có thể nói.
Nói tới công việc, một người đột nhiên hỏi Liễu Trạch Vũ: "Trạch Vũ, lần này về rồi có quay lại nước Anh không?"
Sau khi chia tay Tần Mộ Lang, Liễu Trạch Vũ đến Anh học tiếp, đồng thời phát triển sự nghiệp của bản thân. Ban đầu cũng không thuận lợi lắm, nhưng sau này đã dần dần có khởi sắc.
Liễu Trạch Vũ nhìn thoáng qua Tần Mộ Lang: "Không về, tôi đã bán cổ phần công ty cho đối tác rồi, về đây thành lập công ty mới."
Người bạn lại hỏi: "Muốn làm ngành nào?"
Liễu Trạch Vũ nói với vẻ tràn đầy tự tin: "Trí tuệ nhân tạo, có hứng thú tham gia không?"
Triệu Nguyên Tích nói: "Tôi nhớ gần đây anh Lang có nghiên cứu cái này nhỉ?"
Tần Mộ Lang đang gửi tin nhắn cho Tống Hân Diễm, làm bộ không nghe thấy, ngón tay nhanh chóng đánh chữ gửi qua.
Tần Mộ Lang: Giờ anh đang ở bên ngoài, tối nay mấy giờ về nhà? Anh đi đón em.
Tống Hân Diễm không trả lời ngay, chắc là đang thảo luận hăng say với đồng nghiệp rồi. Là người thiết kế sản phẩm, thi thoảng một hai ý tưởng sẽ nhảy ra trong lúc trò chuyện, cảm thấy không tệ là lập tức bắt tay vào viết bản thảo.
Tiền Hạo Minh bên cạnh đẩy tay Tần Mộ Lang: "Anh Lang."
Tần Mộ Lang đang đợi Tống Hân Diễm trả lời, ngẩng đầu nói: "Cái gì?"
Triệu Nguyên Tích nói: "Gần đây cậu đang nghiên cứu trí tuệ nhân tạo đúng không? Bây giờ Tiểu Liễu cũng có ý tưởng này, mấy anh em chúng ta có thể giúp đỡ nhau."
Tần Mộ Lang cảm thấy hôm nay Triệu Nguyên Tích hơi đáng ghét, lúc nào cũng tự quyết định, hắn thản nhiên nói: "Chỉ là công ty có dự định như thế, không phải tôi phụ trách, tạm thời không rõ lắm." Rất hiển nhiên, hắn đang cố ý tránh né đề tài này.
Phải lái xe nên Tần Mộ Lang không định uống rượu.
Những người khác thấy hôm nay hắn không vui lắm nên cũng không trêu chọc.
Tiền Hạo Minh hỏi Liễu Trạch Vũ: "Trạch Vũ, sao Đại Liễu không tới?"
Đại Liễu là anh ruột của Liễu Trạch Vũ, cũng là bạn cùng lớp của Tần Mộ Lang, hai người khá thân, cũng nhờ Liễu Trạch Nhuận mà quan hệ của Liễu Trạch Vũ và Tần Mộ Lang mới tiến thêm một bước.
Liễu Trạch Vũ nói: "Anh em nói có chút việc phải xử lý, đêm nay không tới được, em kính mọi người một ly." Cậu nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, một giọt chất lỏng màu đỏ sậm từ khóe miệng chảy xuống cổ, có vài phần gợi cảm.
Nhưng Tần Mộ Lang không hề để ý đến hành động không biết là cố ý hay vô tình này, lấy trà thay rượu nhấp môi một cái.
Hôm nay hắn có thể tới đã nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Khi ăn gần xong, mọi người cảm thấy có thể dời trận địa, tiếp tục đến quán khác, nhưng vào lúc này, Tống Hân Diễm gửi tin nhắn cho Tần Mộ Lang.
Tống Hân Diễm: Em ở tầng hai của nhà hàng trên đại lộ Trung Sơn, hồi nãy có uống ít rượu, giờ hơi choáng.
Tần Mộ Lang cúi đầu trả lời: Anh cũng đang ở đây, giờ đã về chưa?
Tống Hân Diễm: Ừm, em đi toilet cái rồi xuống lầu.
Tần Mộ Lang: Vậy giờ anh xuống đây.
Dời mắt khỏi màn hình điện thoại, Tần Mộ Lang nói với mọi người: "Tôi không đi hát đâu, trong nhà còn có chút việc."
Mọi người ai cũng khuyên hắn, nhưng Tần Mộ Lang rất kiên trì, không hề dao động.
Liễu Trạch Vũ thấy Tần Mộ Lang đứng dậy rời đi, vội vàng đuổi theo: "Anh Lang, em tiễn anh."
Ngoài hành lang không có ai, Tần Mộ Lang vòng qua thang máy là sẽ có thể xuống cầu thang, Liễu Trạch Vũ lại bắt lấy cánh tay hắn, không cho hắn đi, tất nhiên là có chuyện muốn nói.
Thái độ ôn hòa trước đó đã không còn, Liễu Trạch Vũ nói: "Anh có ý gì? Tới tham gia tiệc chào đón em rồi lại lạnh lùng với em như vậy, rõ ràng anh biết tại sao em lại về nước mà."
Tần Mộ Lang nghiêm mặt nói: "Tôi tới đây chủ yếu là vì Triệu Nguyên Tích mời, không nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ cậu về gì lý do gì, là bạn của anh trai cậu, tôi mong sự nghiệp của cậu sẽ phát triển thuận lợi."
Liễu Trạch Vũ lớn tiếng nói: “Em nói thẳng luôn cho anh biết, em muốn quay lại với anh, đây là mục đích quay về của em.”
Tần Mộ Lang không hé răng, Liễu Trạch Vũ tiếp tục nói: "Em biết kết hôn không phải là ý của anh, anh Lang, em muốn quay lại với anh như trước." Dù là ngữ điệu hay biểu cảm đều đã mềm mỏng hơn rất nhiều: "Anh cho em một cơ hội được không?" Trong giọng nói chứa chút khẩn cầu.
Liễu Trạch Vũ là kiểu mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có da có thịt, từ nhỏ đã xinh đẹp, sau khi lớn lên cũng được công nhận là đẹp trai, các bạn học còn đặt biệt danh cho cậu là quý công tử, ngay cả bạn bè khi đứng bên cạnh cậu cũng cảm thấy vinh dự.
Tần Mộ Lang bị Liễu Trạch Vũ nhìn chằm chằm thấy hơi mất tự nhiên, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí giữa bọn họ, hắn vùng cánh tay bị Liễu Trạch Vũ đang nắm ra.
"Không phải anh nói xuống lầu một chờ em sao? Mộ Lang."