Đã ở trấn trải qua nhiều phiên chợ, sạp hàng này của Tô Mộc Lam bán khoai lang sấy dẻo và bỏng ngô hay cái gì đó đều lan truyền ở trên trấn, đặc biệt là lần trước đến phiên chợ không có bán khoai lang sấy dẻo, lần này những người khác nghe thấy Tô Mộc Lam gào to bán khoai lang sấy dẻo, liền vội vàng mua một ít 

Bỏng ngô và cơm cháy là món ăn đến sau, nhưng bởi vì thơm giòn ngon miệng, là món ăn vặt phù hợp nhất để giết thời gian vào ngày hè, được mọi người yêu thích. 

Có thể nói, ở trên một con phố, sạp hàng nhà Tô Mộc Lam là được yêu thích nhất, là người nhiều nhất, và là cái náo nhiệt nhất.

“Nương, việc làm ăn của nhà chúng ta rất tốt.” Bạch Trúc Diệp là lần đầu cùng Tô Mộc Lam đến phiên chợ, nhìn thấy người trước mắt không ngừng đến, từng cái tiền đồng đi vào túi của nhà mình, đôi mắt đều mở to hết lên. 

“Nương làm món ăn ngon đến như vậy, buôn bán đương nhiên là tốt.” Bạch Mễ Đậu vươn cầm lên. 

“Nhìn dáng vẻ bộ dạng của đệ, đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, làm như món ăn do đệ làm vậy, đây là món ăn nương làm.” Bạch Trúc Diệp cười nặn mũi của Bạch Mễ Đậu. 

Bạch Mễ Đậu một bên tránh, một bên làm mặt quỷ nói, “Tất nhiên là do bản lĩnh nương lớn, ta mới đắc ý đó.” Đáng tự hào nhất! 

Bạch Trúc Diệp sờ tai, cảm thấy Bạch Mễ Đậu nói những lời này không có bất cứ vấn đề nào. 

Không chỉ là Bạch Mễ Đậu, đến cả cô bé cũng cảm thấy vậy. 

Bạch Trúc Diệp nhếch môi cười, cằm cũng vươn lên y như Bạch Mễ Đậu. 

Tô Mộc Lam nhìn thấy đám trẻ đùa nghịch, nhếch môi cười, tiếp tục mời chào người mua đồ ăn. 

uôn bán đồ ăn tốt, lúc mặt trời nâng lên đến nửa bầu trời, 

những cái sọt tre lớn lớn nhỏ nhỏ, dường như đều thấy thấp xuống. 

“Vẫn còn tốt ta đến không trễ, nếu như đến muộn rồi, thì thật sự cái gì cũng mua không được rồi.” Ngô Điền Phúc lau mồ hôi trên trán, “Còn sót lại những cái này, đều cho ta hết, đặc biệt là cớm cháy kia, đều cân cho ta, đám trẻ trong nhà vô cùng thích, đến cả hàng xóm cũng dò hỏi mua ở đâu, nhờ ta lúc về nhà mang về một chút. 

“Được.” Tô Mộc Lam đem khoai lang sấy dẻo còn sót lại, bỏng ngô và cơm cháy, cân trọng lượng, sau đó đưa cho Ngô Điền Phúc tính tổng số ra, “Cơm cháy còn sót lại bị đè nên có chút bể, cân cao một chút, Ngô thúc tổng cộng đưa tám văn tiền là được.” 

“Được.” Ngô Điền phúc đưa tiền, cùng Tô Mộc Lam và đám nhóc nói chuyện vài câu, cầm lấy đồ đi. 

Đi một lúc rồi quay lại, đem cái giỏ tre nhỏ trong tay cho Tô Mộc Lam, “Suýt nữa quên rồi, lần trước nói cho đậu phụ lông ngươi, ngươi cầm về thử chút mới mẻ.” 

Lúc mua đồ không nói chuyện đậu phụ lông, trả tiền xong mới nói, Ngô Điền Phúc quả nhiên không muốn lợi dụng chuyện này, nói chuyện nào thì ra chuyện đó. 

Trong lòng Tô Mộc Lam đối với Ngô Điền Phúc lại khâm phục thêm mấy phần, nhận lấy, “Đa tạ Ngô thúc, cái giỏ này, đợi lần sau lên phiên chợ ta lại đưa cho người.” 

“Ôi, không phải chuyện gì lớn, lúc nào cũng được.”

Ngô Điền phúc cười đáp lại, đám nhóc bên người Tô Mộc Lam đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng không quấy rầy thêm, nhanh chóng về sạp hàng của bản thân mà làm việc. 

Tô Mộc Lam đem mấy sọt tre trống không, sọt tre lớn rồi giỏ tre nhỏ, chia ra vác trên hai bên vai, vẫy tay với đám nhóc, “Đi, nương đem bọn con đi xẻ vải.” 

“Đi bộ....” 

Đám nhóc vui vẻ đi theo. 

Sạp bán vải ở trên phiên chợ không ít, đều là tự dệt, so với hiệu vải bán vải rẻ hơn hai lần, nhưng kiểu loại không nhiều. 

Đa số đều là vải thô hỗn hợp, hoặc vải bông mịn, màu sắc cũng là những màu phổ biến chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay. 

Nhưng đối với hộ nông dân mà nói, cho dù là những màu sắc đơn điệu, cầm về đi làm quần áo mới, đã là một chuyện khiến người vui vẻ rồi. 

Đám nhóc hào hứng mà đi theo Tô Mộc Lam chọn màu bản thân muốn. 

Tô Mộc Lam dựa theo sở thích của bọn chúng, cũng theo lời tư vấn về kích thước củba người bán vải, cho đám nhóc còn có bản thân mình một bộ quần áo mới, lại đặc biệt để người bán vải cắt thêm nửa thước vải, để về nhà làm đôi giày cho bốn đứa trẻ. 

“Ngươi đây làm nương đúng là yêu thương đám trẻ, mới làm giày cho đám trẻ.” Người bán vải là một người phụ nữ lớn hơn Tô Mộc Lam năm mươi sáu tuổi, một bên đo vải một bên cười nói một câu. 

Trẻ em nhà nông, cả ngày chạy đi chạy về, giày đắt hơn quần áo mặc. 

Đế giày đa phần đều là đế giày thấp, tuy nói phần lớn đều là đế làm bằng vải cũ dán hồ từng lớp từng lớp một, nhưng những tấm vải cũ này cũng phải có chỗ để lấy, vốn dĩ áo vá rồi lại vá, rồi lại tiếp tục cho con mặc, e rằng dù là vải cũ để dán hồ làm đế giày cũng rất là lãng phí vải trong mắt nhiều người. 

Huống hồ chỉ là giày của đứa trẻ, chân to lên rất nhanh, giày mang chưa kịp một năm liền nhỏ, chưa kể lại làm giày từ vải đắt tiền, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, làm lỡ việc nông, bởi vậy nhiều người cho con mang giày rơm, chỉ có lúc rất lạnh, lúc này mới mang giày vải bông. 

Giống như Tô Mộc Lam nhìn không giống là người trong gia đình dư giả, hành vi như vậy vô cùng khác lạ, khiến người khác chú ý. “Nương là thương bọn con.” Bạch Trúc Diệp ở một bên bổ sung một câu. 

“Bá nương có thể nhìn ra.” Người phụ nữ thấy Bạch Trúc Diệp dễ thương, lúc nói chuyện trong mắt trong suốt linh hoạt, vươn tay ra vỗ vỗ vào đầu nhỏ của cô bé, “Nương của bọn con đối đãi với bọn con rất tốt.” 

“Đại muội tử, thấy ngươi xách nhiều sọt tre như vậy, chắc vừa đi bán hàng về, một mình dẫn theo nhiều trẻ như vậy không dễ dàng, lúc nãy mua vải ta nhiều như vậy, mớ vải rách kia, đem về làm đế giày đi, chỉ cần vá mấy mũi là được, mớ vải này nhìn rách nát, nhưng đều là những góc thừa của quần áo, đều là mới. 

“Đa tạ vị tẩu tử này.” 

Đồ được tặng, Tô Mộc Lam cũng không khách khí, sau khi nói lời cảm ơn, ôm những mảnh vải vào cùng nhau sau đó bỏ vào trong sọt tre, dẫn theo đám nhóc đi mua đồ khác. 

Đường nâu, muối để đánh răng, chỉ để may quần áo... Sau khi mua sắm linh tinh, Tô Mộc Lam đến cửa tiệm mua trâm cài lần trước nói cho ba cô con gái. 

“Nương.” Bạch Thủy Liễu kéo áo tay của nàng, “Con nghĩ chúng ta đã cắt vải làm quần áo mới rồi, trâm cài hoa này đừng mua nữa.”

“Cũng không có dịp lễ tết gì, không cần thiết cài trâm hoa, nhà chúng ta ăn thịt không dám ở trong sân ăn, nếu lại cài trâm hoa ra ngoài cũng không thích hợp.” 

“Đúng đó nương.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo. 

Lúc nãy mua vải gì đó đã tốn không ít tiền, Bạch Lập Hạ cảm thấy Tô Mộc Lam kiếm tiền không dễ dàng, cũng lại không nỡ tiêu thêm tiền mua loại đồ không cần có ích. 

“Nương, ta cũng không cần trâm hoa cài, có quần áo mới đã đủ rồi.” Bạch Trúc Diệp giương khuôn mặt nhỏ lên. 

Thấy ba cô con gái nói như vậy, lại suy nghĩ tình trạng trong nhà hiện nay, Tô Mộc Lam suy nghĩ, gật đầu, “Vậy được, vậy đợi khi qua năm hãy mua.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play