Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Bốn Nhãi Con

Chương 43


2 tháng

trướctiếp

Tết là ngày trọng đại, dù nghèo khó đến mấy cũng cố gắng may cho con cái áo quần mới, mua trầm hoa về cài, đến lúc đó mua tự nhiên sẽ không thấy gai mắt, trẻ con cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn. 

Ngày tháng sau này còn dài, nuôi con cái cũng không phải một lúc. 

Tô Mộc Lam kéo tay Bạch Trúc Diệp ở kế bên, “Đi, chúng ta mua thịt, buổi trưa đi về gói hoành thánh cho bọn con ăn. 

Hoành thánh thịt! 

Trong mắt đám nhỏ, nhất thời lóe ra ánh sáng. 

Tô Mộc Lam dẫn đám nhóc một mạch đến cửa tiệm thịt. 

“Muốn mua gì?” Người bán thịt nhận biết có bóng người đến gần mở miệng mời chào, lúc nhìn thấy Tô Mộc Lam thì mỉm cười, “Hôm nay lại một cái gan heo thế nào?” 

Tô Mộc Lam cúi đầu thấy đồ lòng heo bên trong thao gỗ chỉ còn lại ruột già và gan heo, biết người bán thịt này nghe theo nàng mà xẻ đồ lòng heo ra bán, cười nói, “Lần này không mua gan lợn, muốn cái ruột heo, rồi lấy thêm một cân thịt vai.” 

“Được.” Người bán thịt cân thịt, lại tìm dây thừng, thuận lợi mà bó ruột lớn kia vào, đưa cho Tô Mộc Lam, “Cũng xem như may mắn lần trước nhờ chủ ý của ngươi, bộ lòng lợn này của ta mới bán nhanh được, ruột heo lần này tính rẻ cho ngươi một chút, đưa ba văn tiền là được.” 

“Đa tạ đại ca bán thịt.” 

Tô Mộc Lam cười mỉm rồi trả tiền, đem lá sen đã bẻ trên đường lấy ra, gói mấy lớp, bảo đảm sẽ không có mùi gì quá nồng, lúc này mới dẫn đám nhóc đi về. 

“Nương, ngươi thật sự có thể làm ra món ruột heo ngon sao?” 

Tuy rằng gói ghém mấy lớp lá sen, nhưng ruột heo lớn này vẫn y như cũ bay mùi tanh nồng, người đi đường đều bịt mũi lại, dẫn đến Bạch Lập Hạ cũng có chút hoài nghi thứ đồ này thật sự có thể ăn không. 

“Yên tâm, nhất định có thể, hơn nữa bảo đảm bọn con sau khi ăn xong sẽ nhất định muốn ăn nữa.” Tô Mộc Lam vô cùng tự tin, thậm chí còn lộ ra ánh mắt dí dỏm. 

Thấy Tô Mộc Lam chắc chắn như vậy, Bạch Lập Hạ cũng yên tâm, dùng sức gật đầu. 

Ăn xong sau đó lại muốn ăn lại ruột heo nữa à..... 

Có phải là ăn ngon hơn thịt xào chua ngọt, còn ngon hơn hoành thánh thịt. 

Vẫn là vô cùng mong đợi. 

Sau khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng lúc nuốt nước bọt. 

Tô Mộc Lam thì tính toán chuyện bữa trưa, đến nhà thì không hề nghỉ ngơi, bèn bắt đầu bận rộn một mạch, đám nhóc thì ở bên cạnh giúp nhóm lửa rửa rau, làm công việc của trợ thủ. 

Hoành thánh thịt hành, vỏ mỏng nhân nhiều, nấu cho nước dùng bên trong hoành thánh đầm đìa mỡ thịt, tỏi và đậu que, dùng đậu que lênh đênh chín nẫu trong nước sôi trộn vào, thanh mát ngon miệng, thích hợp nhất để ăn với đậu phụ lông kia. 

Dùng dầu rán, lại thêm nước tương, đường, giấm, rắc một ít muối, rưới thêm một thìa nước dùng mỡ của hoành thánh hấp, màu sắc tươi tắn, đậu phụ lông thơm phức đã được lên bàn. 

Bởi vì lên men lông, đậu phụ lông này ngửi vào mang theo chút mùi thối, nhưng ăn vào mùi vị đậm đà, lúc nuốt xuống, càng lưu vị lâu dài. 

“Đậu phụ lông lên men này thật sự rất ngon.” Bạch Trúc Diệp liếm môi, “Con ăn cái này rất ngon, sắp đuổi kịp hoành thánh thịt rồi.

“Đây không phải đậu phụ lên men, đây là đậu phụ lông.” Tô Mộc Lam cười nói, “Người khác đa số đều không biết làm.” 

“Trách sao mà lúc Ngô thúc công đưa cho chúng ta nhìn rất quý giá, “Bạch Trúc Diệp nói, khuôn mặt nhỏ vội vàng lên tiếng. 

Nếu như là đồ khó có được, tất nhiên là không thể hỏi muba người ta, sau này áng chừng sẽ không ăn được đậu phụ lông nữa. 

 “Nếu các con thích ăn, để về ta cũng thử xem có thể dùng đậu phụ làm thành đậu phụ lông không.” Tô Mộc Lam nhìn ra suy nghĩ của Bạch Trúc Diệp, vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cô bé. 

“Nương biết làm đậu phụ lông?” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cùng lúc thốt lên. 

“Cũng không biết, từng nhìn thấy trước kia, cũng nghe người khác nói qua, dựa theo cách ấy hẳn là không khác biệt lắm.” Tô Mộc Lam nói: “Dù sao làm không được cũng không sao, thử trước rồi lại nói.” 

Đậu phụ lông quả thực không phải đặc trưng của miền Bắc, mà là món ăn địa phương phía Nam với khí hậu ẩm ướt, Để làm được món đậu phụ lông ở miền Bắc khô hanh, còn phải tốn công sức một phen. 

Nhưng mà trùng hợp là, kiếp trước bởi vì nàng thích ăn đậu phụ lông, nên còn nghiên cứu riêng cách làm như thế nào, và thử nghiệm ra thành công. 

“Vâng.” Bốn củ cải nhỏ đồng thanh gật đầu, tiếp đó vội vài vùi đầu thưởng thúc đậu phụ lông và vằn thắn thịt. 

Ăn xong cơm trưa, buổi chiều bận rộn phơi khoai lang sấy dẻo như thường lệ. 

Cả nhà đối với việc phơi khoai lang sớm đã vô cùng thành thục, độ phối hợp cũng cực cao, rất nhanh đã phơi khoai lang đầy viện.

Tô Mộc Lam lấy lòng non heo ra, chuẩn bị chà xát sạch lòng heo, rửa sạch sẽ, buổi tối làm món ăn. 

“Nương, chúng ta làm gì?” Bạch Thủy Liễu rửa sạch tay, đi tới. 

“Các con...” 

Tô Mộc Lam nhướng mày cười nói: “Không cần làm gì, nhân lúc mát mẻ, đi ra ngoài chơi đi.” 

Ruộng ngô cũng không cần nhổ cỏ, mầm khoai lang cũng đã trồng xong, nghĩ hôm nay bọn nhỏ cũng đã rất mệt, Tô Mộc Lam liền cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, ra ngoài chạy nhảy chơi đùa. 

Đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy, vẫn là nên có ít niềm vui thời thơ ấu, không thể giống người lớn, cả ngày trong mắt chỉ biết làm việc, vậy thì thật sự rất đáng thương. 

“Đi ra ngoài chơi ạ....” 

Bạch Mễ Đậu gãi tai, mặt lộ ra vẻ băn khoăn. 

Trước đây đều là làm việc làm việc làm việc, dường như một phút cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bảo chúng nó ra ngoài chơi, có chút không biết chơi cái gì. 

Hơn nữa, lúc này, trẻ con mỗi gia đình đều xuống ruộng làm việc, chỉ sợ chơi đùa bên ngoài cũng không được mấy đứa. 

“Thật sự không được, để con và Mễ Đậu đi bắt sâu đậu đi.” Bạch Trúc Diệp đề nghị. 

Bắt sâu đậu không mệt, lúc này cũng mát mẻ, bắt được sâu đậu có thể cho gà ăn, gà ăn no có thể đẻ nhiều trứng, bọn nó cũng lại càng có nhiều trứng gà để ăn, có thể nói bắt sâu đậu giống như ăn trứng gà, việc này cô làm rất vui vẻ. 

“Con đi vun xới khoai lang.” Bạch Lập Hạ nói. 

“Con cũng đi.” Bạch Thủy Liễu phụ họa nói: “Khoai lang chăm chỉ vun xới một chút, sẽ ra nhiều củ, nhân tiện hái một ít đọt khoai lang về, buổi tối xào rau ăn.” 

“Nương, cứ quyết định như thế đi.” 

Bạch Thủy Liễu nói xong, ở trong sân tìm hai ống trúc dài, đưa cho Bạch Lập Hạ một ống, thuận tay đưa ống trúc bắt sâu đậu cho Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ: “Hai đứa đi ra ruộng nhà mẹ đẻ Phùng bá, nhà mẹ đẻ Phùng bá làm biếng, sâu đậu nhiều, nhớ đừng mất thời gian quá lâu, tương đối liền trở về sớm một chút.” 

“Vậy nương ở nhà rửa lòng heo, chúng con đi trước, chờ lát nữa chúng con trở về sớm một chút.” 

Không đợi Tô Mộc Lam trả lời, bốn củ cải nhỏ đã ra cửa, còn tràn đầy sức sống. 

Tô Mộc Lam: “...” 

Không ngờ bảo bọn nhỏ đi chơi, tự bọn nhỏ lại tìm việc cho bản thân làm? 

Con nhà người khác thì lười biếng không nghe lời chơi bời điên cuồng, đến cô thì gặp được thiên thần bảo bối lanh lợi hiểu chuyện.

Chỉ là hiểu chuyện khiến người khác có chút đau lòng. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp