“Nhà Thạch Đường, trồng khoai lang à?” 

Tô Mộc Lam nghe tiếng, dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Khang Nguyên đang đứng ở đó, cười nói, “Sợ ruộng lương thực không đủ ăn, khai hoang đất và trồng chút khoai lang, đến lúc đó cũng đề phòng rủi ro.” 

“Lý Chính thúc đến thăm ruộng sao?” 

Bạch Khang Nguyên trong nhà không thiếu tiền, trong nhà cũng không ít đất, nhưng dường như chỉ cho thuê, chỉ giữ lại hai sào ruộng lúc rảnh thì đến chăm sóc mà thôi. 

“Nhân lúc mát mẻ, đi ruộng bắp nhổ cỏ.” 

Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam, ánh mắt có hơi chớp, “Nhà Thạch Đường, mảnh đất này của ngươi có phải là vẫn chưa đi nha môn nộp tiền thuế?” 

“Vậy....” 

Tô Mộc Lam nhất thời có chút ngại ngùng. 

Đất hoang khai hoang xong, theo lý nên đi nha môn giao nộp mỗi sào ruộng ba bạc lẻ, đất này có cái khế đất, mới có thể thực sự biến thành đất của bản thân, nếu như không giao bạc, không có khế đất, theo lý mà nói, đất này không thể trồng được, nếu như trồng rồi, sau này lúc thu hoạch, những đồ này cũng có thể thành đồ không có chủ, người khác cũng có thể đến thu hoạch. 

Chỉ là đất này đã có thể xem như là đất đã hoàn toàn được khai khẩn ra, có thể thu hoạch hay không còn chưa chắc, cộng thêm bạc trong tay cũng không có bao nhiêu, Tô Mộc Lam liền nghĩ đợi qua một thời gian mới đi bàn giao chuyện tiền đất. 

Nhiều người trong thôn cũng như vậy, khai khẩn xong rồi trồng, đợi dư giả tiền hoặc là hiện tại không có cách nào đi nha môn giao nộp tiền đất, hơn nữa mọi người đối với chuyện này giấu kín như bưng, không có người nào tận lực truy cứu cái này, cũng sẽ không có người bởi vì nhà mình không có khế đất, mà người khác lại đi thu hái những cây trồng mà họ đã dày công chăm sóc và không ngại mạo hiểm. 

Cũng bởi vì những nguyên do này, Tô Mộc Lam mới gan dạ yên tâm mà trồng khoai lang trước. 

Lần này Bạch Khang Nguyên truy xét, Tô Mộc Lam nhất thời không biết ông đến đây có ý gì, cũng chỉ có thể đáp sự thật, “Cái gì, Lý chính thúc, ta là nghĩ như vậy.....” 

“Nhà Thạch Đường.” Bạch Khang Nguyên nhìn khắp phía, hạ thấp giọng một chút, “Miếng đất này của ngươi cũng không tính là đất tốt, ngươi nguyện ý trồng thì trồng trước đi, chuyện giao tiền đừng quá lo lắng, người khác hỏi, cứ nói tiền sắp tích đủ rồi, tích đủ liền đi giao, bà con ở đây, áng chừng cũng sẽ không có ai truy xét chuyện này.” 

“Chuyện này nói một cái, chỉ cần nha môn không phái người đi điều tra, trong thôn không ai đi cáo, chỉ cần miếng đất này của ngươi không làm lỡ việc của triều đình, nói vài câu xong, cũng không có ai bàn cãi qua, Huyện Thái Gia ở đây của chúng ta vẫn còn khá thấu tình đạt lý.” 

“Dù sao chính là đất này của ngươi là trồng trước, đừng rêu rao lên, có người hỏi, biết nói những cái này là được” 

Đây rõ ràng là nhắc nhở nàng, để nàng trong lòng có chừng mực, gặp phải chuyện biết nên làm thế nào để ứng phó. 

Không thể không nói, Bạch Khang Nguyên này là một người không tồi, thường ngày xử lý công minh, nhưng gặp chuyện thực tế, cũng nguyện ý bao che và chăm sóc lợi ích của dân làng. 

Tô Mộc Lam hiểu ý, nhếch môi cười, “Đúng, Lý chính thúc, đợi ta mấy ngày tích đủ tiền, sẽ nhanh chóng đi nha môn giao tiền. 

Lúc nói chuyện âm lượng tăng cao mấy phần, làm người làm đồng kế bên, vươn đầu ra nhìn vào nàng. 

 “Yên tâm đi Lý chính thúc, ta hiểu, không giao tiền thì không viết khế đất, mảnh đất này không bao giờ là của cá nhân mình, nếu nha môn nói lấy đi liền lấy đi, người khác chiếm thì mình cũng không đi nói được, cái này vì nghĩ cho bản thân cũng phải sớm cầm khế đất trong tay mới yên tâm.” Tô Mộc Lam tiếp tục nói. 

“Đúng, chính là đạo lý này, ngươi nếu như đã biết thì rất tốt.” 

Bạch Khang Nguyên đem cuốc vác lên vai mình, “Vậy được, ta cũng không nói nhiều lời, đi trước đây.” 

“Lý Chính thúc đi thong thả.” 

Tô Mộc Lam đi phía trước tiễn hai bước, lúc này mới trở về dẫn theo đám nhóc Bạch Lập Hạ trồng mầm khoai lang. 

Mảnh đất hoang này không tính là nhỏ, đám nhóc Bạch Lập Hạ tuy nói làm việc rất nỗ lực” nhưng tiểu tôn chính là tiểu tôn, sức lực có hạn, đám nhóc bận rộn đến trời tối, cũng chỉ trồng được một nửa. 

Tô Mộc Lam lau mồ hôi trên trán, dẫn theo đám trẻ về nhà, còn lại mớ kia chuẩn bị ngày mai buổi sáng trồng tiếp. 

Dọn đồ về nhà, trên đường nhìn thấy hẹ trên bờ, tiện tay nhổ một mới, chuẩn bị đem gan lợn còn sót lại đi kho, dùng trộn hè ăn.

Một cái gan lợn lớn, rắc muối treo ở trong bóng mát, mặc dù thời tiết như vậy cũng có thể giữ gìn ba bốn ngày, hai ngày này ăn gan lợn xào, canh gan lợn cải bó xôi, còn lại một miếng nhỏ, kho sau đó trộn rau vào, mùi vị nhất định không tệ. 

Trong lòng Tô Mộc Lam tính toán, đến nhà sau đó liền nhanh chóng chuẩn bị làm. 

Gan heo trộn rau bưng lên trên bàn, gan lợn tươi tắn, hẹ thơm thanh, đám nhóc đối với món này không ngừng khen ngợi, nói là ăn ngon. 

“Đều nói là bộ lòng không ngon, nhưng nương làm cái này còn ăn ngon hơn thịt heo.” Lúc Bạch Trúc Diệp nói chuyện, gan lợn trong miệng vẫn chưa nuốt xuống. 

“Lần này may mắn ta trước kia từng rửa bát ở tiệm rượu, cũng may là đầu bếp không keo kiệt, bình thường còn nguyện ý nói chuyện cùng ta, không chỉ gan lợn, phèo làm ra cũng rất ngon, lần sau ta mua chút phèo về làm ruột xào cho bọn con ăn.” Tô Mộc Lam nói. 

“Được.” Đám nhóc đồng thanh đáp lại, trong lòng đối với món ruột xào này lại vô cùng mong đợi 

Tô Mộc Lam thấy vậy, nhếch môi cười. 

Mầm khoai lang dường như dùng hết công lực cả buổi sáng, lúc này mới hoàn toàn trồng xong, lúc chiều Tô Mộc Lam bận làm bỏng ngô, chiên cơm cháy, dường như bận rộn đến tận tối, lúc này mới ở dưới sự giúp đỡ của đám nhóc, làm cơm tối. 

Ngày hôm sau, gà gáy ba lần. 

Trời vẫn còn chưa sáng, Tô Mộc Lam liền dậy sớm, bắt đầu thu dọn đồ đi phiên chợ, thu dọn đã sắp xong rồi, lúc này mới đi phòng tây gọi bốn đứa trẻ thức dậy thay đồ rồi đánh răng rửa mặt. 

Chân của Bạch Thủy Liễu bị thương đã hoàn toàn khỏe lại, suy nghĩ đến phơi khoai lang sấy dẻo, một khối lượng lớn bỏng ngô còn có nửa sọt cơm cháy phải chuyển đến thị trấn, và định đi kéo những tấm vải mà đám nhóc thích để làm quần áo mùa thu, cho nên Tô Mộc Lam quyết định hôm nay cả nhà cùng nhau đi phiên chợ. 

Nướng bột trộn với hành ra hai cái bánh, một người được phát một bát trứng nước, sau khi ăn no uống đủ, Tô Mộc Lam cõng sọt khoai lang sấy dẻo nặng nhất, để bốn đứa trẻ phân nhau ra cõng những sọt bỏng ngô và cơm cháy nhẹ hơn, để Bạch Thủy Liễu xách theo ống nước đã được đổ đầy, một nhà bốn người liền xuất phát đi về phía thị trấn. 

Hôm nay xuất phát sớm, trên đường năm người vừa nói vừa cười cũng không cảm thấy mệt, dường như không dừng nghỉ ngơi gì hết, lúc đến thị trấn bày hàng chỉ có thưa thớt mấy người. 

Chọn chỗ xong, liền như thường lệ chuẩn bị chất hàng rao bán. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play