Tháng sáu, thôn Bạch Gia.

Trời âm u, nóng bức không có một ngọn gió nào, mấy phụ nữ trong thôn ngồi dưới cây hòe lớn hóng mát, vừa may vá giày vừa trò chuyện.

"Nghe gì chưa?"

"Cái gì?"

"Tô thị nhà Bạch Thạch Đường sáng sớm nay ngã, ót đập vào khung cửa, nghe nói lúc đó nặng lắm, không chừng giờ đã tắt thở rồi."

"Hả, có phải ông trời cũng không ưa không?"

"Chứ còn gì nữa, gặp báo ứng rồi. Suốt ngày ở nhà không đánh thì mắng, động một chút là cầm cành liễu đánh. Ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không bị thương? Trẻ con mấy tuổi đã bắt đi làm việc, thổi lửa nấu cơm, trẻ còn không cao bằng bếp lò! Đã vậy còn không cho ăn no, bốn đứa đứa nào cũng gầy gò, đứa lớn Thủy Liễu năm nay chín tuổi rồi mà còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta. Thật chưa thấy mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!"

"Đúng đấy. Trước đây không phải coi trọng Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại còn đi áp tiêu kiếm bạc. Thừa dịp ngã xuống sông bắt đền gả đi, bây giờ Bạch Thạch Đường bị cướp đường hại chết, nhà không có bạc tiêu, suốt ngày lấy hài tử ra trút giận. Cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!"

"Đều nói ác nhân tự có trời thu phục, Tô thị này chết tốt, về sau bốn tỷ đệ Thủy Liễu cũng có con đường sống."

"Không sai."

"Không xong rồi, nương Thủy Liễu mở mắt rồi..."

Có đứa nhỏ hốt hoảng chạy đến, la lớn. Mấy phụ nhân nhìn nhau, sắc mặt càng âm u hơn bầu trời lúc này. Xem ra ông trời này vẫn bị đui mù rồi.

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm rền vang, từ xa đến gần, rồi gió mạnh làm cây hòe lớn lắc lư. Thấy mưa to sắp tới, mọi người vội vàng về nhà thu dọn y phục phơi trong sân, mì tương, gọi trẻ con đang chạy nhông nhông bên ngoài vào nhà tránh mưa.

Giọt mưa lớn như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống, ngày càng dày đặc như hạt châu bị đứt đoạn. Đột nhiên gặp mưa rào, căn nhà cũ nát lâu năm bị dột phát ra tiếng tích tích đáp đáp.

Một giọt mưa từ khe hở của mảnh ngói rơi xuống chóp mũi Tô Mộc Lam, ý lạnh khiến nàng tỉnh táo, biết rằng thân là tổng thanh tra khu vực lớn, trên đường tham gia hội nghị thương phụ gặp tai nạn trên không. Tất cả trước mắt không phải là mơ, mà là tình trạng thực tế nàng phải đối mặt.

Xuyên qua, quả phụ, mẹ kế...

Xác định trọng điểm: là một mẹ kế ác độc khắt khe với con riêng của chồng.

Vừa mở mắt lại xuyên qua nhân vật phản diện cực phẩm thế này, cuộc sống sau này... Áp lực như núi.

Tô Mộc Lam nâng trán thở dài, muốn uống ngụm nước để bình tĩnh lại, đưa tay cầm bình trà bằng sứ thô trên cái bàn cũ nát, mới phát hiện cái ấm trống không, đành phải để xuống. Bình sứ thô, sức nặng không nhẹ, Tô Mộc Lam vừa tới nơi này, tinh thần hoảng hốt, ấm có chút trượt tay, rơi trùng điệp trên mặt bàn, phát ra "oành" một tiếng.

Tiếng vang này khiến bốn đứa nhỏ rùng mình, vô thức trốn vào góc. Tiểu cô nương lớn nhất, cao nhất, cắn môi bước nhanh tới.

"Nương, là con quên nấu nước, ngài đừng nóng giận, con lập tức đi nấu nước..." Âm cuối có chút run rẩy, hiển nhiên rất sợ hãi, nhưng vì nghĩ cho đệ đệ muội muội, sợ họ bị đánh, nên mình không thể không đứng ra làm công việc này.

Tô Mộc Lam quan sát tiểu cô nương trước mặt. Đây là Bạch Thủy Liễu, con gái lớn nhất trong nhà, chỉ mới chín tuổi, nhưng là người chăm chỉ nhất, làm việc nhiều nhất, và cũng bị mẹ kế đánh nhiều nhất.

Trên má trái của Thủy Liễu vẫn còn dấu sưng đỏ do bị đánh bằng cành liễu. Thủy Liễu vừa nói vừa định đi về phía nhà bếp.

"Đợi đã." Tô Mộc Lam ngăn cô bé lại, “Sắp trưa rồi, để ta đi làm cơm.”

“Vâng, con đi làm ngay.”

Không bị đánh hay mắng, Thủy Liễu vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, vội vàng gọi đứa em thứ hai, Bạch Lập Hạ, tám tuổi: “Lập Hạ, tới giúp ta nhóm lửa.”

“Bốn đứa con tìm mấy cái xô chậu gì đó, trong nhà bị dột, nếu không hứng nước thì sẽ bị ướt, ban đêm không thể ngủ được.”

Tô Mộc Lam xắn tay áo lên, quấn ống quần lên tới bắp chân, “Ta đi làm cơm.”

Nói xong, cô tìm một cái mũ rộng vành cũ nát đội lên đầu, xuyên qua màn mưa đi về phía nhà bếp lợp cỏ tranh. Thủy Liễu sững sờ đứng yên, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Bạch Trúc Diệp, bảy tuổi, thận trọng kéo tay áo Thủy Liễu, “Đại tỷ, nương làm sao thế?”

"Không biết." Thủy Liễu lắc đầu, "Cảm giác..." Giống như biến thành người khác vậy. Nhưng người vẫn là người kia, ngay trước mặt, không có khả năng biến thành ai khác.

Thủy Liễu ép ý nghĩ đó xuống, không nói thêm.

"Đại tỷ, muội sợ..." Bạch Mễ Đậu, nam đinh duy nhất trong nhà, cũng là nhỏ nhất, đưa tay lau nước mắt. Hôm qua, cậu đi nhặt trứng gà, không cẩn thận trượt, trứng rơi vỡ, trầy mười ngón tay, tay vẫn đỏ và sưng, lòng đau buốt.

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng Bạch Mễ Đậu lúc này rơi nước mắt vì đau và sợ hãi, không thể ngăn lại.

"Không sợ, không sợ." Thủy Liễu ôm đệ đệ nhỏ nhất của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Đại tỷ ở đây.”

“Chờ một chút, ba đứa phải nâng cao tinh thần, đừng để nương bắt được sai lầm, kẻo lại bị đánh.”

Dù Tô Mộc Lam vừa rồi tỏ ra ôn hòa hơn, nhưng Thủy Liễu vẫn không chắc chắn.

“Ta đi nhà bếp giúp nhóm lửa, ba đứa tranh thủ tìm bình và bát hứng nước.”

"Ừm." Ba đứa nhỏ gật đầu, vội vàng đi tìm đồ.

Thủy Liễu nghĩ một hồi, cuốn ống quần, đi về phía nhà bếp. Bên trong, Tô Mộc Lam đang bận rộn làm bữa trưa. Đồ ăn trong nhà không nhiều, bột mì chỉ có nửa túi nhỏ, bột bắp và bột khoai lang cũng chỉ có nửa vạc, gạo thì không có.

Tô Mộc Lam suy nghĩ, múc non nửa bầu bột bắp, non nửa bầu bột khoai lang, thêm chút bột mì, trộn thành vắt mì. Đợi vắt mì cho căng và dai, để nghỉ một lúc, sau đó bỏ vào khuôn làm bún, đè xuống cho chảy thành sợi vào nồi.

Trong lúc chờ bột nghỉ, Tô Mộc Lam rửa lại rau buổi sáng đám Thủy Liễu hái về. Thủy Liễu đội mưa tiến vào nhà bếp, thấy Tô Mộc Lam đã bắt đầu rửa rau, ngẩn ra một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play