Đám nhóc vội vàng bưng bát đũa của bản thân, những món khác, giúp thu dọn ghế đẩu rồi cùng đi vào trong phòng.
“Nương, chúng ta vì sao phải ăn cơm ở gian nhà chính, bên ngoài không phải mát mẻ hơn một chút sao?” Bạch Trúc Diệp có chút khó hiểu.
Tuy nói đang lúc buổi trưa, nhưng bên ngoài dưới cây táo có bóng mát, thỉnh thoảng có gió thổi qua, so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều.
“Nương chắc là sợ Mã bá nương thấy lại nói chúng ta.” Bạch Lập Hạ đáp một câu.
“Cũng không phải chỉ sợ Mã bá nương của bọn con, còn có người khác.” Tô Mộc Lam đem món ăn sắp xếp lại từ đầu, giải thích nói, “Bình thường chúng ta đều ăn rau, người khác thấy đa số đều chỉ lắc đầu, rồi thở dài, cảm thấy cuộc sống nhà chúng ta thật sự rất nghèo.”
“Nhưng chúng ta lúc này ăn toàn cơm trắng, thịt xào chua ngọt, thịt kho tàu, đều là đồ người khác không thể ăn mỗi ngày, trong lòng củba người khác sẽ nghi ngờ, nhớ đến tiền của chúng ta rốt cuộc đến từ đâu.”
Lúc này nhớ đến, từng cặp mắt cứ nhìn chằm chằn vào chúng ta, chuyện này lại lớn nữa.....”
Thế giới này từ trước đến nay đều không công bằng.
Cuộc sống ở trong thôn, đều ăn rau thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như có một ngày, trong chỗ ăn rau này có người bắt đầu ăn bánh màn thầu, những người ăn rau sẽ lo lắng.
Nếu như lo lắng này biến thành động lực, tích cực phấn đấu, tất cả sẽ dễ nói, nhưng nếu lo lắng biến thành tâm trạng u sầu, vậy thì nói không được rồi.
Tiềm ẩn, là câu đã xưa, cũng là kinh nghiệm đúc kết được.
“Nương nói rất đúng.”
Bạch Thủy Liễu gật gật đầu, nghĩ đến chuyện Tôn thị buổi sáng đến, nói “Nương, lúc người đi phiên chợ, Tôn bá nương lắc lư trước nhà chúng ta, nói đi vườn rau hái rau, mắt không ngừng nhìn vào khoai lang sấy dẻo đang phơi của nhà ta, đoán là thấy nhà ta phơi khoai lang sấy dẻo kiếm được tiền, muốn lén học.”
“Xem ra sau này phải thật sự nhọc lòng rồi.”
Tô Mộc Lam nhìn về phía đám nhóc, căn dặn nói, “Sau này người khác muốn hỏi cách làm món ăn nhà chúng ta, nếu như muốn moi từ bọn con, đều phải cẩn thận một chút, nhất định đừng nói ra.” Nương yên tâm, bọn con không nói.” Đám nhóc Bạch Thủy Liễu không hẹn mà cùng gật đầu.
“Vậy nếu như có người giống Tôn bá nương ở ngoài nhìn lén nhà ta thì sao?” Bạch Lập Hạ vô cùng lo lắng hỏi một câu.
“Nếu như ở bên ngoài, chúng ta chắc cản không được.”
Tô Mộc Lam nói,”Nhưng chúng ta cũng không cần cản, nếu như chúng ta đi ngăn lại, nói không chừng nàng ta lại trả đũa, nói tâm tư chúng ta không đàng hoàng, nhìn người nào cũng không chính trực, ngược lại bôi đen chúng ta.”
“Dù sao nàng ta cũng chỉ xem lén, cũng không biết cách làm rốt cuộc là như thế nào, giống như loại khoai lang sấy dẻo, chúng ta ba hấp ba phơi, nàng ta lại không biết, nhất thời không thể tìm ra cách tiếp cận thích hợp, suy nghĩ không ra khoai lang sấy dẻo cuối cùng phơi ra làm sao.”
“Đợi sau này chúng ta dư giả một chút, mời người đến sửa sân một chút, đem tường sân xây cao thêm một chút, đem những người có lòng đều chặn ở bên ngoài, cũng bớt đi nhiều phiền phức.”
“Được.” Đám nhóc lại gật đầu lần nữa.
“Được rồi, mau chóng ăn đi, thịt xào chua ngọt này nguội rồi, ăn vào lại càng thơm.” Tô Mộc Lam cười gấp đồ ăn cho mỗi đứa trẻ.
Nương cũng ăn đi.” Đám nhóc thấy vậy, lập tức động đũa, mỗi người gắp một miếng to, không hẹn mà cùng để vào trong bát của Tô Mộc Lam
Trong phút chốc, trong bát của Tô Mộc Lam chất đầy những miếng thịt, nước sốt của thịt xào chua ngọt, dường như dính đầy vào cơm trong bát.
Nhìn thấy nước sốt tươi tắn, Tô Mộc Lam chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Được, ta cũng ăn.” Tô Mộc Lam nhếch môi cười, kêu đám trẻ tiếp tục ăn cơm trưa.
Trời nắng như thiêu đốt, khói bếp bốc lên từ từng hộ gia đình, những người ở cánh đồng và vườn cũng vội vã trở về.
Khi Tôn thị từ ruộng rau trở về, chiếc giỏ tre trên tay đầy ắp đậu que tươi, cà chua và dưa chuột.
Đậu que cùng cà chua, về làm món mì hấp lồng, kết hợp cùng tỏi tươi, là món ăn thỏa mãn nhất trong thời tiết mùa hè này, nếu như thêm vào bên trong rau một ít thịt ba chỉ, ăn vào béo ngậy sẽ rất thơm.
Tôn thị càng nghĩ càng vui, nhịn không được chặc lưỡi.
Nhưng vừa nghĩ đến mì hấp lồng buổi trưa không thể bỏ thịt ba chỉ, nhịn không được mà thở dài.
Trong nhà, hơn nửa tháng vẫn chưa ăn qua thịt, nếu ở dưới tính trạng này, chắc là nửa tháng sau cũng có thể đủ ăn sặc một bữa thịt no nê.
Ôi.....
Tôn thị có chút chán chường, bản thân bất giác đã không hay không biết mà đi đến trước nhà cửa Tô Mộc Lam, vươn cổ dài ra nhìn vào bên trong, lúc nhìn thấy trong sân không có lấy một bóng người, có chút kinh ngạc mà nhướng mày.
Lúc này, là lúc đang ăn cơm, nhưng một nhà Tô Mộc Lam không ở trong sân ăn cơm.
Vậy khẳng định là ăn ở gian nhà chính!
Trời nóng như vậy, không ở ngoài cho mát mẻ, vậy mà lại ở trong gian nhà chính nóng nực mà ăn cơm, vậy nói rõ nhà bọn họ chỉ có thể trốn ở trong gian nhà chính ăn đồ ngon.
Nói không chừng, bữa cơm trưa là ăn thịt.
Tôn thị cau mày, nặng trĩu mà nhíu này, thậm chí còn gắng sức hít vào, cảm thấy bản thân dường như ngửi được mùi thơm phảng phất của thịt.
Xem ra, Tô Mộc Lam này dựa vào bán khoai lang sấy dẻo, thật sự kiếm không ít tiền.
Nhìn chằm chằm cái mớ đang phơi ở dưới mặt trời, khoai lang sấy dẻo có chút nhăn và héo, Tôn thị mày cau lại dần dần giãn ra.
Ôi, cái này thì có gì chứ.
Nếu nhà Tô Mộc Lam này đã kiếm được tiền bởi nguyên do là khoai lang sấy dẻo, vậy nàng ta cũng có thể phơi khoai lang sấy dẻo, lại không phải chuyện khó.
Tôn thị nghĩ như vậy, xách theo giỏ tre đầy ắp, vui vẻ mà đi.
Cả người nhà Tô Mộc Lam không biết chuyện phát sinh bên ngoài, ở trong phòng hưởng thụ dùng một bữa ăn tuyệt vời.
Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa, lật khoai lang sấy dẻo, đợi đến trời mát mẻ một chút xuống ruộng làm việc.
Bận rộn như vậy hai ngày, Tô Mộc Lam chuẩn bị bắt đầu trồng khoai lang.
Thực tế mà nói, mầm khoai lang vẫn còn chưa đủ tốt, nhưng đã không còn sớm, nếu như không đen mầm khoai lang trồng xuống, đợi đến mùa thu lúc thu hoạch, sợ khoai lang không thu hoạch được gì.
Sau khi cân nhắc, Tô Mộc Lam quyết định sớm trồng giống khoai lang trên ruộng mới khai hoang.
Đem mầm khoai lang trồng trong sân đào ra, cẩn thận nhổ những chồi non đã mọc vài lá từ lỗ khoai lang lên, rồi lại đào một lỗ ở trên khu đất đã khai hoang, đặt mầm khoai lang vào, và xới đất… như vậy thì mầm khoai lang này sẽ được trồng tốt hơn.
Trồng khoai lang không cần đào hố quá sâu, trẻ nhỏ dùng xẻng cũng có thể hoàn thành, hơn nữa bởi vì khoảng thời gian trước mưa lớn, thời gian lại dài, lần này cũng không cần lại tưới nước, cũng coi như bớt đi nhiều việc.
Cũng bởi vì những điều này, Tô Mộc Lam dẫn theo đám nhóc Bạch Lập Hạ, trồng mầm khoai lang, tốc độ cũng rất nhanh.