“Vậy ngươi nhanh chóng đi ngồi một chút, đừng đứng nữa.” Tôn thị thấy vậy, vội vàng nói, “Mắt cá chân bị thương vô cùng nghiêm trọng, không thể coi thường, nếu không sau này sẽ để lại di chứng.” 

“Đúng, Tôn bá nương nói rất đúng, vậy ta đi ngồi một lúc, tôn bá nương người cũng nhanh chóng đi hái đậu que đi, mì hấp lồng làm chậm trễ, đừng đến lúc đó làm lỡ thời gian ăn cơm trưa.” “Được....” Tôn thị đáp lời, sải bước đi. 

Chỉ là rõ ràng đi có chút không bằng lòng, đi một bước quay đầu xem ba lần. 

Chân mày Bạch Thủy Liễu, nhíu thành ba hàng. 

“Là ta đến nhà trước, Bạch Mễ Đậu, đệ thua rồi, ha ha ha ha....” 

Bạch Trúc Diệp như một cơn gió đang chạy đến trong sân, hướng về Bạch Mễ Đậu làm mặt quỷ vì đã đi vào sân chậm hơn cô bé hai bước. 

“Còn không phải bởi vì ta nhường sao? Nếu như không phải ta nhường tỷ, tỷ khẳng định sẽ thắng không nổi.” Bạch Mễ Đậu không phục mà vểnh môi. 

“Vậy được, nếu như đệ không phục, chúng ta lại thi thêm trận nữa.” Bạch Trúc Diệp vươn tay chỉ ra bên ngoài, “Vậy chúng ta từ đây chạy đến phía dưới cây hòe, vòng qua cây hòe một vòng, lại chạy về, xem ai có thể đến nhà trước, ai sẽ thắng.” 

“Được, đấu thì đấu....” 

“Hai người bọn muội.” 

Bạch Thủy Liễu nói, “Trời nắng như vậy, từ bên ngoài chạy về đã mồ hôi khắp người, nếu như lại chạy thêm một vòng, gặp thời tiết mùa hè nóng sợ sẽ không tốt, ta thấy hai người bọn muội nếu thật sự muốn thi, chi bằng đợi đến buổi chiều lúc ra đồng làm việc, xem ai làm việc nhiều hơn, thế nào?” 

Thấy chị cả đã lên tiếng, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu lè lưỡi với nhau, đưa tay ra lau mồ hôi gần như đã chảy dài trên má. 

Lúc nãy chơi vô cùng vui, hai người không hề biết nóng, lần này bị Bạch Thủy Liễu nói như vậy, dừng lại, dường như càng cảm thấy nhiệt khí như muốn xông lên đầu, mặt đỏ bừng vì nóng, mồ hôi cũng túa ra từ trên đầu, thu hút hai người nhanh chóng đi lấy là cây quạt, múc một gáo nước lạnh để hạ nhiệt. 

“Trước tiên rơi mồ hôi, lại đi dùng nước lạnh rửa, đừng để bắn tung tóe lên.” 

Tô Mộc Lam vừa vào trong sân đã nhìn thấy hai đứa bé mặt đỏ bừng chuẩn bị đi rửa mặt rửa tay, vội vàng nhắc nhở nói. 

“Nương quay về rồi.” Bách Trúc Diệp cũng không đi dùng nước lạnh hạ nhiệt nữa, chỉ giống như một con bươm bướm quấn quanh Tô Mộc Lam. 

“Nhìn đầu đầy mồ hôi.” Tô Mộc Lam vươn tay giúp cô bé lau mồ hôi, gõ gõ vào trán, “Khai thật đi, con cùng Mễ Đậu có phải mới về nhà không?” 

Bạch Trúc Diệp mím môi, trộm liếc nhìn Bạch Mễ Đậu, Bạch Mễ Đậu cũng đúng lúc đang trộm nhìn cô bé. 

Hai người đối mặt nhau, càng lúc càng có chút ngại ngùng mà sờ lỗ tai, sau đó lại không hẹn mà gật đầu cùng lúc. 

“Nương biết bọn con muốn thay nương làm nhiều việc, nhưng hôm nay trời nóng như vậy, buổi trưa còn ở bên ngoài phơi nắng, nếu như phơi nắng trúng nhiệt rồi, còn phải chịu khổ mời đại phu, ngược lại không có lợi.” 

Tô Mộc Lam nói, “Sau này trời nắng lên thì sớm quay về, đừng ở bên ngoài làm việc.” 

“Nương, con nhớ rồi.” Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đáp lại nhẹ nhàng. 

“Ngoan, mau nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Mộc Lam trực tiếp cúi nửa thân xuống, cười nói, “Nương lần này mua gạo và thịt về, chúng ta bữa trưa hấp gạo ăn. 

“Chúng ta hôm nay còn ăn thịt kho tàu không?” Hai mắt Bạch Mễ Đậu sáng bừng, nói. 

“Tuy nói thịt kho tàu thơm, nhưng vẫn là quá béo, ăn thịt mỡ nhiều quá không tốt cho thân thể, ta hôm nay mua thịt nạc về, chúng ta bữa trưa ăn thịt xào chua ngọt.” 

Tô Mộc Lam nói lời này, đem đồ trong sọt tre dọn ra, “Thịt nạc xào chua ngọt kết hợp thêm với cơm, lại trộn dưa leo vào, làm một món cà tím sốt tỏi. 

“Nương biết làm thịt xào chua ngọt?” Bạch Thủy Liễu kinh ngạc há to miệng. 

“Có gì sao?” Tô Mộc Lam dừng động tác trong tay. 

“Không, không có gì, chỉ là cảm thấy nương rất lợi hại.” Bạch Thủy Liễu giải thích nói, “Nương đến cả thịt xào chua ngọt cũng biết làm.” 

“Đúng vậy, nương thực sự rất lợi hại, lúc trước chỉ ở tiệm rượu trên trấn nghe nói qua thịt xào chua ngọt, thôn chúng ta vẫn chưa nghe thấy có nhà ai biết làm, áng chừng chỉ có có Tống đầu bếp ở thôn kế bên người mà làm yến tiệc cho người khác mới biết làm thôi.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo. 

Nghe nói Tống đầu bếp còn biết làm thịt lợn xé nữa, chính là hồi trước cha dẫn bọn họ đi lên tiệm rượu ở trấn ăn qua thịt lợn xé. 

Mắt Tô Mộc Lam chớp một lúc. 

ình thường nhà nông dân đều sẽ tiết kiệm, thịt không thể mỗi ngày đều ăn được, lúc ăn vào cảm thấy thịt làm thế nào cũng đều ngon cả, cũng sẽ không chuyên tâm đi nghiên cứu thịt làm thế nào mới có thể làm ra càng ngon hơn.. 

Bên cạnh đó, người nông dân ít tiếp xúc với thế giới, cho dù có tiệc rượu gì đó, người phụ nữ đa phần đều không thể đi, nhiều món ăn ngon cũng đều chưa từng ăn qua, đừng bàn đến việc biết làm. 

Nói như vậy, nàng biết làm thịt xào chua ngọt, cũng hiện rõ sự phát triển khác thường. 

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Lúc lúc trước ở tiệm rượu trên huyện thành rửa chén cho người ta, thấy đầu bếp làm, thịt xào chua ngọt này làm như thế nào đều hiểu và khắc sâu trong lòng, sau đó cầu xin đầu bếp để bản thân thử một lần, đừng nói, mùi vị ta làm ra thật sự không ngấy, Đơn cả đầu bếp cũng nói ngon.” 

“Có gì sao?” Tô Mộc Lam dừng động tác trong tay. 

“Không, không có gì, chỉ là cảm thấy nương rất lợi hại.” Bạch Thủy Liễu giải thích nói, “Nương đến cả thịt xào chua ngọt cũng biết làm.” 

“Đúng vậy, nương thực sự rất lợi hại, lúc trước chỉ ở tiệm rượu trên trấn nghe nói qua thịt xào chua ngọt, thôn chúng ta vẫn chưa nghe thấy có nhà ai biết làm, áng chừng chỉ có có Tống đầu bếp ở thôn kế bên người mà làm yến tiệc cho những người khác mới biết làm thôi.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo. 

Nghe nói Tống đầu bếp còn biết làm thịt lợn xé nữa, chính là hồi trước cha dẫn bọn họ đi lên tiệm rượu ở trấn ăn qua thịt lợn xé. 

Mắt Tô Mộc Lam chớp mắt một lúc. 

ình thường nhà nông dân đều sẽ tiết kiệm, thịt không thể mỗi ngày đều ăn được, lúc ăn vào cảm thấy thịt làm thế nào cũng đều ngon cả, cũng sẽ không chuyên tâm đi nghiên cứu thịt làm sao có thể làm ra càng ngon hơn. 

Bên cạnh đó, người nông dân ít tiếp xúc với thế giới, cho dù có tiệc rượu gì đó, người phụ nữ đa phần đều không thể đi, nhiều món ăn ngon cũng đều chưa từng ăn qua, đừng bàn đến việc biết làm. 

Nói như vậy, nàng biết làm thịt xào chua ngọt, cũng hiện rõ sự phát triển khác thường. 

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Lúc lúc trước ở tiệm rượu trên huyện thành rửa chén cho người ta, thấy đầu bếp làm, thịt xào chua ngọt này làm như thế nào đều biết cả và khắc sâu trong lòng, sau đó cầu xin đầu bếp để bản thân thử một lần, đừng nói, mùi vị ta làm ra thật sự không ngấy, đến cả đầu bếp cũng nói ngon.” 

Người nông dân rất nghèo, đặc biệt là xuyên vào cơ thể nguyên chủ sớm đã mất mẹ ruột, cha ruột rất nhanh cưới mẹ kế, ở nhà không được yêu thích, việc gì đều làm thì không nói, cũng ở bên ngoài cùng người lớn làm thuê, rửa bát chạy bàn gì đó là chuyện nhỏ nhặt. 

Lý do này biện minh nàng biết làm món này hay cái gì đó, chắc là phù hợp nhất rồi. 

Quả nhiên, đợi nàng nói xong câu này, Tô Mộc Lam liền thấy sự hoài nghi trên mặt Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ dường như biến mất đi, chỉ còn sót lại niềm vui sướng tràn ngập, và cùng với mong đợi. 

Chung quy lại Tô Mộc Lam nói đến cả đầu bếp ở tiệm rượu cũng nói thịt xào chua ngọt nàng làm ra mùi vị rất tốt, vậy thì cách làm đó phải rất ngon, thật là muốn sớm được nếm thử. 

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng nuốt nước bọt theo, ánh mắt mong chờ nhìn Tô Mộc Lam. 

Tô Mộc Lam thấy vậy, cũng không chậm trễ thêm, nhanh chóng đi vào phòng bếp, hấp cơm, bắt đầu làm thịt xào chua ngọt. 

Bận rộn một phen, cơm trưa cũng rất nhanh bưng lên trên bàn. 

Cơm trắng tinh, ngửi vào thơm phức, thịt xào chua ngọt, màu sắc tươi tắn, mùi thơm thịt khắp phía, nộm dưa leo, thơm mát giòn rụm, cà tím xào tỏi cũng vô cùng thơm..... 

Có thể nói, đây không phải là một bữa phức tạp, nhưng cơm trưa này cũng đủ khiến người nhỏ nước dãi. 

Đám nhóc không tự chủ được không hẹn mà cùng lúc nuốt nước miếng xuống, ánh mắt lóe sáng. 

Tô Mộc Lam nhìn bộ dạng của bọn họ, cười mà kêu đám nhóc mau bưng cơm của bản thân. 

“Nương, mau ngồi đi.” Bạch Mễ Đậu phủi phủi vào ghế đẩu kế bên. 

“Đến rồi.” Tô Mộc Lam xới cơm cho mình, cùng đến trong sân, cùng ngồi xuống với đám nhóc. 

Chỉ là lúc nhìn thấy bên ngoài có người lần lượt hái rau từ trong vườn rau, Tô Mộc Lam suy nghĩ, đứng lên, “Chúng ta vẫn là đi nhà chính ăn cơm đi.” 

Nói vậy, bưng đĩa thịt xào chua ngọt trên bàn lên, sải bước đi về phía gian nhà chính. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play