Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Bốn Nhãi Con

Chương 23


2 tháng

trướctiếp

Lần trước bán khoai lang sấy dẻo, Tô Mộc Lam liền mua mua một miếng thịt về, còn đem theo một miếng đậu phụ về, bọn họ thật sự đã ăn những bữa thịt rau cùng đậu phụ ngon lành, và đã cho những con giun tham lam trong bụng ăn no nê. 

Khoai lang sấy dẻo chất đầy lớn như vậy, còn nhiều hơn lần trước, vậy đương nhiên cũng có thể bán được nhiều tiền hơn, ăn được nhiều thịt hơn. 

Vừa nghĩ đến ăn thịt, Bạch Mễ Đậu trong lòng liền vui vẻ. 

“Đúng vậy.” Nhìn tiểu đệ nhà mình vui vẻ như sắp đến tết vậy, Bạch Thủy Liễu nhếch khóe miệng cười. 

Hai ngày nay Tô Mộc Lam để cô bé nghỉ ngơi, đến cả mặt đất cũng không cho xuống, e rằng xuống được giường, cũng chỉ có thể ngồi, một ngày thoa rượu thuốc cho cô bé ba bốn lần, vết sưng trên chân đã biến mất hết phân nửa lớn, nhìn thấy đỡ nhiều rồi. 

Bạch Trúc Diệp đang băm lá rau đã hư trộn với một ít cám cho gà ăn, bĩu môi nói, “Giá mà có thể cùng mẹ lên trấn bán khoai lang sấy dẻo thì tốt biết mấy.” 

Đã lâu rồi không lên trấn, trên trấn có biết bao nhiêu thú vui vật ngon, cho dù không được ăn không được chơi, nhìn thôi cũng đủ vui rồi. 

“Muốn đi lên họp chợ ở trấn?” Tô Mộc Lam cầm bánh nướng ra mỉm cười. 

Tâm ý nhỏ của bản thân bị nghe thấy, Bạch Trúc Diệp có chút bối rối sờ lấy lỗ tai. 

“Muốn đi cũng không phải không được, nhưng ngày mai không được, đợi một khoảng thời gian nữa đi, đợi khi khoai lang sấy dẻo này của chúng ta bán được nhiều tiền, mới dẫn bọn con đi họp chợ.” Tô Mộc Lam nói. 

Tuy nói đám nhóc này đều nghe lời hiểu chuyện, đừng nói là không chủ động muốn xin đồ ăn vặt, ngay cả Tô Mộc Lam chủ động mua cho, đám nhóc chắc sẽ liên tục từ chối. 

Nhưng cũng vì lý do đó, trong lòng Tô Mộc Lam cảm thấy đau lòng cho những đứa trẻ này, sợ rằng khi nhìn thấy ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng của những đứa trẻ này, trong lòng bản thân sẽ vô cùng sót xa. 

Vẫn là đợi qua mấy phiên chợ, tiền trong tay nhiều hơn một chút, dẫn đám nhóc dạo phiên chợ một phen. 

“Đến lúc đó, cũng sẽ cho bọn con ít vải, làm bộ đồ mới.” Tô Mộc Lam bổ sung thêm một câu, “Lại mua những cây trâm cài xinh đẹp, mấy ngày nay ta nhìn trúng cây trâm hoa kia, hình như được quấn bằng lụa, ta hỏi giá cũng không đắt, đến lúc đó mua cho bọn con mỗi người một cái, nhưng Mễ Đậu là nam, không mua cho nó, cứ làm đôi giày cho nó, nam dễ hoạt động, mắc hơn một chút.” 

Quần áo trên người của đám nhóc, rất rõ ràng là đồ hồi nhỏ của Bạch Thủy Liễu mặc, rồi cho Bạch Lập Hạ mặc, đồ nhỏ của Bạch Lập Hạ, lại cho Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu mặc, có thể nói là giặt đến bạc màu, có hàng đống miếng vá, thậm chí nhìn thấy nách bên trong, có vài lỗ đã không còn cách nào vá lại được nữa. 

Mùa hè đến còn tốt, trẻ con thì nghịch ngợm, làm ruộng thì phí quần áo nhiều, thêm vào đó thời tiết nắng nóng, nên nhiều người không quan tâm đến quần áo của con, nhưng đợi đến mùa thu, thời tiết chuyển lạnh, nếu vẫn mặc quần áo ngắn như vậy, e rằng rất dễ cảm lạnh. 

Buộc tóc thì không cần nói, người ta đều là mua trâm hoa cài, kém nhất cũng là dây chun đủ màu sắc, đám nhóc Thủy Liễu thì buộc dây vải, chỉ có thể kéo những dải vải từ quần áo cũ ra, trông thật tội nghiệp. 

Tô Mộc Lam đã định như vậy, cũng cảm thấy vô cùng bình thường, cảm thấy là chuyện mà người mẹ kế như nàng nên làm. 

Nhưng nước mắt của Bạch Trúc Diệp đã rơi xuống.

Hơn nữa nước mắt rơi còn gắng gượng không để bản thân khóc ra tiếng, và đôi vai nhỏ cũng run lên, nhìn người một phen đau lòng. “Xảy ra chuyện gì?” 

Tô Mộc Lam bị dọa một phen, vội vàng ngồi xổm xuống đưa tay ra lau nước mắt của cô bé, “Con nếu như muốn đi họp chợ, nói với ta là được, cũng không phải không thể đi, chính là vì cuộc sống bây giờ của nhà ta chưa tính là tốt, đưa bọn con đi phiên chợ, ngược lại tủi thân bọn con, trong lòng ta cũng rất khó chịu, cho nên mới muốn kiếm nhiều tiền mới đem bọn con đi chơi phiên chợ. 

“Con nếu thật sự muốn đi, chúng ta ngày mai liền đi...” 

Vốn dĩ là đứa trẻ hiểu chuyện, Tô Mộc Lam thật không nghĩ đến sẽ làm đám nhóc tủi thân. 

“Không phải....” 

Bạch Trúc Diệp ậm ừ, ôm cánh tay của Tô Mộc Lam. 

Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt tay áo của Tô Mộc Lam, sau đó một hồi lâu Bạch Trúc Diệp mới ngẩng đầu lên, mắt vừa đỏ vừa sưng, “Nương, người đối với bọn con thật tốt.” Tô Mộc Lam nhất thời ngơ ngác. 

Cuối cùng mới hiểu Bạch Trúc Diệp là vì nàng nói sẽ dẫn bọn họ đi phiên chợ mua vải làm thành quần áo mới, lại mua cho bọn họ trâm hoa cài, cho nên trong lòng vô cùng kích động, kích động đến nỗi khóc vô cùng đau khổ. 

Đứa trẻ này, đúng thật là ngậm đắng quá nhiều rồi. 

Nếu như khắp nơi trong lòng, bởi vì ở trong bóng tối quá lâu, vừa nếm được chút ngọt ngào, nhìn thấy một tia sáng lóe lên, phòng bị trong lòng sẽ hoàn toàn sụp đổ. 

Trong lòng Tô Mộc Lam vô cùng xúc động, đưa tay ra vỗ nhẹ lên trên trán của Bạch Trúc Diệp, giọng nói nhẹ nhàng, “Ta là nương của con, đương nhiên phải đối tốt với bọn con rồi.” 

“Vậy nương sau này sẽ luôn đối với bọn con tốt vậy sao?” Bạch Trúc Diệp khóc thút thít mà hỏi. 

Khoảng thời gian này, Tô Mộc Lam đối với bọn họ đúng là rất tốt, so với mẹ ruột người ta đối đãi với con cái còn tốt hơn, nhưng càng như thế, cô bé càng lo lắng, lo lắng ngày nào đó cái tốt kia sẽ biến mất. 

Câu này vừa nói ra miệng, Bạch Thủy Liễu ở bên trong cùng đám nhóc, nhịn không được và nhìn về Tô Mộc Lam. 

Trong ánh mắt tràn đầy hy vọng, cũng có lo lắng.

Rất rõ ràng, đây là điều luôn quấn theo bọn họ, cũng luôn là câu muốn hỏi. 

Khoảng thời gian này, đám nhóc bởi vì nàng đột nhiên biến tốt mà vui vẻ, nhưng nhiều nhất chắc có lẽ là bất an, bởi vì không biết nàng tại sao biến tốt do đó không an tâm, bởi vì không biết khi nào nàng sẽ biến trở lại bộ dạng không tốt ban đầu mà bất an. 

“Lúc trước do đầu không được tỉnh táo, làm cái gì cũng không được tính tảo, cũng không biết bản thân đã làm những chuyện gì, lần này nếu đầu đã ngã đến tỉnh táo rồi đương nhiên đối với bọn con tốt, sau này chỉ cần nương còn sống, thì nhất định đối với bọn con tốt.” 

“Nếu như không tin, chúng ta ngoéo tay?”

“Bọn con tin nương.” Bạch Trúc Diệp một bên lau đi nước mắt, một bên ậm ừ mà nói. 

“Bọn con đều là những đứa trẻ được người yêu thích, nương cũng vô cùng thích, thật sự là thương còn thương không hết.” 

Tô Mộc Lam đứng dậy, vỗ vỗ vào đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp, “Được rồi, nước mắt trên mặt nhiều như vậy, gió mà thổi nữa chỉ sợ là sẽ nổi thủy đậu, nhanh chóng rửa một chút, chuẩn bị ăn cơm rồi, nếu trễ thì trời sẽ tối mất.” 

Tình cảnh này nếu mà lại khơi gợi lên nữa, Tô Mộc Lam sợ bản thân nói nhiều thêm vài câu, sẽ ôm đám nhóc khóc một trận mất. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp