“Ăn cơm à?”
Bạch Nhị Ngưu nhẹ nhàng đi vào trong sân, mặt tràn đầy nụ cười, chỉ thấy đồ mà đám người Tô Mộc Lam ăn không phải là sợi mì đen cùng rau trắng luộc, mà là bánh nướng bột bắp, bí đao hầm đậu phụ, nụ cười có chút nghiêm lại, túi vải trong tay cũng nắm chặt một chút.
“Ừm, Nhị Ngưu ca có chuyện gì?” Giọng điệu của Tô Mộc Lam có chút lạnh nhạt.
Trương thị là vợ của hắn, có thể có tính khí như vậy, ở bên ngoài khua môi múa mép không kiêng nể gì cả, Bạch Nhị Ngưu cũng chiếm một phần lớn lý do.
Hơn nữa, Bạch Nhị Ngưu thường ngày ở trong thôn cũng không mấy chính trực, thấy lợi là quên nghĩa, không được thôn dân thích.
Ấn tượng của Tô Mộc Lam đối với Bạch Nhị Ngưu cũng không tính là tốt.
“Chuyện buổi trưa hôm nay.....” Bạch Nhị Ngưu có chút áy náy, trên mặt hiện ra một tầng hổ thẹn, “Thật đúng là có lỗi, muội cũng biết, cái miệng đó của thẩm tử muội....”
“Ôi, ta cũng không biết nên nói gì, dù sao chuyện này là thật sự có lỗi, muội cũng đừng để trong lòng.”
Bạch Nhị Ngưu nhét túi vải ở trong tay vào lòng bàn tay của Tô Mộc Lam, “Trong đây là bột bắp mới xay, lấy cho muội một ít coi như là nhận lỗi.”
Tô Mộc Lam mím môi nhìn cái túi vải kia một cái.
Cái túi vải trong tay kia, nhẹ bay, nhô lên áng chừng khoảng bốn năm cân.
Không cần phải nói, khẳng định là bởi vì Trương Thị làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, Bạch Khang Nguyên có chút không thích, Bạch Nhị Ngưu lo lắng sau này sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của mình cho nên vội vàng đến cửa nhận lỗi.
Cái này nếu như nhận thì cũng coi như là tiếp nhận lời xin lỗi, hai nhà hòa thuận.
Nếu như không nhận, Bạch Nhị Ngưu hắn đến đây rồi, việc nên làm cũng làm rồi, ngươi kiên quyết không nhận thì đó là việc của ngươi, người ta là một người hiểu chuyện, tìm không ra nữa phần sai sót.
Nếu như nói chi tiết lại một chút, người khác e rằng còn nói Trương thị là Trương thị còn Bạch Nhị Ngưu là Bạch Nhị Ngưu. Mặc dù là vợ chồng, người bên cạnh cũng chưa chắc có thể quản được người còn lại, tức giận với Bạch Nhị Ngưu, quả thật là con mắt hẹp hòi.
Sau khi Tô Mộc Lam nghĩ một hồi, vốn dĩ cục tức đã được trút, lợi ích tự đến cứ theo nguyên tắc là đồ miễn phí thì cứ lấy đi, đưa tay ra tiếp lấy, “Chuyện này nếu như Nhị Ngưu ca đã có thành ý như vậy, ta khách khí quá thì rõ ràng có chút giả dối, vậy thì cứ nhận là được.”
“Lập Hạ, đi đổ vào lu đi.”
Tô Mộc Lam xoay đầu liền đưa cho Bạch Lập Hạ.
Bạch Nhị Ngưu hiển nhiên không hề nghĩ đến Tô Mộc Lam nhận đồ nhanh như vậy, nụ cười trên mặt lộ ra có chút lúng túng, “Ôi, đều là nên làm, sau này ta cũng sẽ quản tốt cái miệng đó của nhà ta, đệ muội cứ yên tâm.”
“Nhị Ngưu ca bình thường ở ngoài làm việc, nhìn thấy thế giới không ít, con mắt nhìn đời nhất định cũng rộng hơn người bình thường, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên quản, ta tất nhiên sẽ tin tưởng.”
Không quan tâm tới bởi vì nguyên do gì, Bạch Nhị Ngưu này đến cửa tạ lỗi, cũng xem như đã bày tỏ thái độ, Tô Mộc Lam cũng không quá đáng mà nói đến chuyện này.
Bạch Nhị Ngưu thấy tình hình này, thở phào nhẹ nhõm.
Mắt nhìn Bạch Lập Hạ đã đổ xong bột đem túi lại, Bạch Nhị Ngưu cũng không muốn ở thêm, chỉ nhận lấy cái túi lại, “Được rồi, vậy mọi người tiếp tục ăn cơm đi, ta về trước đây, cơm trong nhà cũng đã làm xong rồi.”
“Nhị Ngưu ca đi thong thả.” Tính đặc trưng của Tô Mộc Lam là tiễn khách ra cửa, thấy Bạch Nhị Ngưu đi xa rồi, mới quay về trong sân, tiếp tục cùng đám nhóc cùng nhau đem bí đao đậu phụ còn sót lại trong bát ăn hết.
Sau khi ăn cơm xong, chà nồi rửa bát, lại đun ít nước nóng, chuẩn bị cho đám nhóc tắm nước nóng, lại giúp Thủy Liễu thoa rượu thuốc.
Bạch Nhị Ngưu trên đường về nhà, đến trong sân tiện tay đem túi vải vứt sang một bên.
Trương Thị nhìn thấy túi vải kia đã trống không triệt để, đôi mắt nhất thời mở to, “Da mặt Tô thị này không phải là dày bình thường, nói cho liền nhận? Đúng là không biết ngượng!”
Bạch Nhị Ngưu vốn dĩ lo lắng chuyện hôm nay sẽ khiến cho Bạch Khang Nguyên bực mình, sau này sẽ kiếm ít tiền hơn, trong lòng đang lo lắng, vừa nghe thấy tiếng ồn ào của Trương thị, tức giận càng thêm tức giận.
Ồn ào cái gì mà ồn ào, còn không phải chuyện ngươi gây ra sao?”
Bạch Nhị Ngưu chỉ vào mũi của Trương Thị mà quát lên, “Nếu như không phải miệng ăn nói không biết suy nghĩ của ngươi gây ra chuyện này, chúng ta có đến mức vứt ra bốn năm cân hơn bột bắp, có đến mức làm cho Lý Chính thúc không vui?”
“Sau này ngươi quản cái miệng thối của mình lại, còn ở bên ngoài gây chuyện cho lão tử, xem lão tử có đánh ngươi!”
Bạch Nhị Ngưu kiếm tiền đều là tất cả lấy về nhà, tiêu tiền trong gia đình không bao giờ keo kiệt, nhưng rất dễ phát cáu, Trương thị mồm mép lại thích bịa đặt, bình thường cũng đã bị Bạch Nhị Ngưu đánh. Lần này nghe đến câu này, không thể không rùng mình một lúc, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Cảnh tượng như thế này, càng hiện rõ lấn ép hiếp đáp người yếu, sợ hãi người mạnh.
Bạch Nhị Ngưu lười cùng Trương thị nói nhiều, chắp tay sau lưng đi về trong phòng, bỏ lại Trương thị ở đó rửa bát đũa, cúi đầu mắng mỏ.
Con điếm mặt dày.....
----
Ban ngày bận rộn cực lực, cho dù là giường cứng, Tô Mộc Lam cũng ngủ vô cùng ngon lành, trực tiếp đến sáng sớm ngày mai khi gà đã kêu ba lần, lúc này mới tỉnh dậy, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Phơi khoai lang sấy dẻo, khai khẩn đất hoang là hai hạng mục nhiệm vụ chủ yếu thường ngày.
Ngoài ra, Tô Mộc Lam cùng cần cấy giống khoai lang.
Đất đai đã khai khoang thành hình dạng một chút rồi, suy nghĩ nếu đem ba sào này triệt để cấy xong, cuối cùng là cần thời gian một tháng hơn, đến lúc đó chỉ sợ thuế đã nộp đủ, khế đất cũng làm rồi, cũng là bởi vì thời gian trước sau cách nhau xa, cái gì cũng không thể trồng, phải bỏ phí làm lỡ thời gian một mùa.
Tô Mộc Lam liền dứt khoát cấy mầm khoai lang, nhân lúc thời gian còn kịp, sớm đem mầm khoai lang trồng lên, để lúc mầm khoai lang hấp thụ dinh dưỡng đất, tiếp tục quét sạch cỏ, để tránh bọn họ lại đến nhổ cỏ.
Mà giống cây khoai lang là bằng củ khoai lang thu hoạch tại nhà, một củ khoai lang vùi xuống đất là có thể mọc nhiều chồi, hầu như không tốn kém, khi cấy cây giống, đến mùa thu cũng thu hoạch được ít nhiều, tuyệt đối là đáng giá.
Hơn nữa mảnh đất đó tuy nói là đất hoang, không hề có khế đất trước đó đều thuộc về quan gia, nhưng hiện nay triều đình khuyến lệ làm nông, khuyến khích trồng thực vật, chỉ cần ngươi trồng tốt, không có chuyện gì đặc biệt sẽ không thu hồi lại.
Cho nên, tổng hợp lại suy nghĩ, Tô Mộc Lam định sẽ trồng giống khoai lang trước, còn những chuyện khác sau này hãy nói.
Quyết định xong, Tô Mộc Lam liền bắt đầu bận rộn.
Chuyện cấy giống khoai lang không hề khó, đào hố râm mát cạnh chân bờ gần ruộng rau, chọn ra những củ khoai lang ngon nhất, rồi chôn sâu vào bên trong. Chú ý tưới nước hàng ngày, đợi khoảng mời ngày, giống cây khoai lang này sẽ phát triển tốt.
Mà mười ngày đến, đất hoang cũng sắp khai hoang xong rồi, đúng lúc đem khoai lang trồng một lượt, thời gian tuyệt đối không lãng phí.
Tô Mộc Lam làm xong chuyện giống khoai lang, trong sân một lô khoai lang sấy dẻo cũng phơi xong rồi.
“Nhiều khoai lang sấy dẻo như vậy, lại có thể bán được nhiều tiền.”
Nhân lúc trời chưa tối, để tránh cho khoai lang sấy dẻo ngấm hơi ẩm của sương, đều đem khoai lang sấy dẻo thu dọn vào với đậu nành, nhìn thấy bên trong cái mẹt chất thành đống như đồi núi nhỏ, đầy ắp khoai lang sấy dẻo, khóe miệng gần như cười đến tận lỗ tai.