“Đúng vậy, nhanh chóng ăn cơm đi.” Bạch Thủy Liễu cũng nói theo, “Lập Hạ nhanh chóng giúp nương dọn cơm đi.”
“Được.” Bạch Lập Hạ đáp lời, giọng điệu rõ ràng tăng lên mấy phần.
Bạch Trúc Diệp vội vàng đi rửa mặt, Bạch Mễ Đậu thì giúp bưng cơm ra.
ánh nướng, cháo bột bắp, nộm dưa chuột, cộng thêm trứng xào
ớt xanh.
Ớt non thì không cay, mang theo hương thơm của ớt xanh, kết hợp xào với trứng, thơm phứ vừa miệng.
Đám nhóc tràn đầy vui vẻ mà ăn, há miệng lớn ăn.
Tô Mộc Lam nhìn thấy, trong lòng càng có chút phức tạp.
Đứa trẻ càng tin tưởng nàng, càng thân thích, nàng càng cảm thấy gánh nặng trên người càng lớn.
Bán khoai lang sấy dẻo so với làm nông có thể kiếm được nhiều tiền hơn chút, nhưng tốc độ kiếm tiền thật sự là chậm, cuộc sống có quá nhiều chỗ cần cải thiện, đây thật sự là còn rất xa, vẫn là phải nhanh chóng nghĩ cách khác mới được.
Tô Mộc Lam suy nghĩ, dùng cái bát sứ ngăn chặn đôi mắt đầy tâm sự của bản thân.
Một bát cơm xuống bụng, dọn dẹp xong xuôi, mỗi người còn sớm đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau Tô Mộc Lam dậy rất sớm, làm bữa sáng xong sau đó đơn giản ăn vài miếng, dặn dò Bạch Trúc Diệp ở nhà chăm sóc Bạch Thủy Liễu cho tốt, kêu Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu đi khai hoang đất và nhổ cỏ một chút, Tô Mộc Lam liền cõng theo chiếc sọt tre lớn đi về phía trấn.
Lần này không có ai đi cùng, khoai lang sấy dẻo so với lần trước cũng nhiều hơn một nửa, ba mươi cân hơn để ở trong sọt tre, ban đầu cũng cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng đi một hồi, lấy dây thừng làm dây đai có chút siết bả vai, đi đi lại lại càng khiến dây đai cọ sát làm quai có chút đỏ lên, lúc từng giọt mồ hôi rơi xuống trên vai, dần dần trở nên đau.
Tô Mộc Lam lấy ra một tấm vải dùng để bọc khoai lang sấy dẻo, đệm lên chỗ đó trên vai, đi một đoạn đường sau đó nghỉ ngơi một lát, cứ như thế có chút cực khổ mà đến trấn.
Đi đường so với lần trước chậm hơn, nhưng lần này Tô Mộc Lam xuất phát sớm, thời gian đi lên trấn cơ bản cùng với thời gian buổi sáng lần trước không mấy khác biệt.
Tìm một nơi thích hợp để bày hàng, Tô Mộc Lam giống như lần trước vậy, bắt đầu rao bán.
Khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt, ba văn tiền một cân, rất ngon không đắt....”
Nhịp điệu du dương êm tai, chiếc sọt tre đựng khoai lang sấy dẻo được phủ một lớp vải sạch sẽ, trông vô cùng sạch sẽ và cẩn thận, cũng làm nổi bật lên mớ khoai lang sấy dẻo màu sắc tươi rối và đẹp đẽ.
Ngay sau đó, một số người đã bị thu hút và bước đến, dưới sự nhiệt tình mời chào của Tô Mộc Lam, họ đã thử một miếng.
Như Tô Mộc Lam đã nói, mềm mại thơm ngon, vị ngọt thanh nhưng không ngấy, thích hợp nhất để nhai vào những lúc rảnh rỗi, cũng là món ăn vặt ngon cho trẻ nhỏ, vừa rẻ lại vừa nặng.
Tô Mộc Lam cũng là một người kinh doanh giỏi, cân phải cao, miệng phải ngọt, cho vào phải đủ.
Tóm lại, căn bản đã ăn thử qua rồi, phải có sáu bảy phần hoặc là mua nhiều hoặc là mua ít, mà người mua khoai lang sấy dẻo, chắc cỡ hai phần là lần trước ở phiên chợ từng mua qua rồi, Tô Mộc Lam nhìn thấy quen mắt.
Hiệu suất mua lại cũng không kém.
“Đừng nói, khoai lang sấy dẻo càng nhai càng thơm, tuy nói ngọt, nhưng ăn vào hoàn toàn không ngấy.” Một người phụ nữ so với tuổi của Tô Mộc Lam không lớn bấy nhiêu nói, “Bà ngoại trong nhà thích ăn lắm, để ta lần này mua nhiều hơn chút.”
“Còn không phải sao, đứa con nhà ta cũng rất thích, nói kẹo mè xửng tuy nói ăn vào ngọt, nhưng ăn hai miếng đã rất ngán rồi, không ngon miệng như cái này, lần trước mua, hai ngày liền ăn sạch, ồn ào muốn ta mua nhiều chút, để lúc nó đem đi học đường cùng người khác chia ra ăn.” Nói câu này, cũng là người phụ nữ trạc tuổi.
Đây rất rõ ràng là lời khen, Tô Mộc Lam nghe xong nhịn không được mà nhếch môi lên, ý cười hiện trên khóe mắt.
“Thích ăn là tốt,
“Ta thấy hai vị đại thẩm đều là lần trước ở trên phiên chợ đã mua qua khoai lang sấy dẻo, đều thêm cho mọi người hai miếng, ăn ngon lại đến, cũng giúp ta giới thiệu với hàng xóm, khen khoai lang sấy dẻo nhà ta một chút.
Nỗ lực nói xong, Tô Mộc Lam liền bỏ thêm vài miếng vào giỏ tre của vị phu nhân kia, và đặc biệt chọn cái lớn.
Người lựa tay ngắn, huống hồ Tô Mộc Lam còn là một người thành thật, không giống những người khác keo kiệt, làm ăn gian xảo dối lừa, khiến người ta cảm thấy không an tâm.
Hai người phụ nữ miệng tràn đầy nụ cười đáp lời lại, liền nói, “Ngươi lần sau cứ ở gần đây bày hàng, đừng đi xa, tránh đến lúc đó tìm không thấy ngươi.”
“Được, đến lúc đó ta bày hàng ở đây.” Tô Mộc Lam cười híp mắt, “Hai người đi thông thả.”
Quầy hàng càng náo nhiệt buôn bán càng tốt mà làm ăn tốt tự dưng sẽ thu hút càng nhiều người đến, vòng tuần hoàn tốt như vậy, tốc độ bán khoai lang sấy dẻo của Tô Mộc Lam không chậm rất nhanh liền bán gần hết.
Đợi đến cuối cùng còn một chút khoai lang sấy dẻo liền bị bán đi hoặc tặng kèm đến cạn đáy, Tô Mộc Lam cẩn thận nhét túi tiền căng phồng vào trong lòng tâm trạng vui vẻ mà dọn dẹp sọt tre.
“Hôm nay buôn bán đúng thật là rất tốt.”
Tô Mộc Lam nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên nhìn một cái, đại thúc bán đậu phụ lần trước kia, lần này không ở kế bên nàng, nhưng cũng không xa, sạp kế bên ở giữa thì bán trứng gà trứng vịt.
“Nhờ phước của người, cũng được.” Tô Mộc Lam cười đáp lại, “Sạp đậu phụ này của đại thúc làm ăn cũng rất tốt.”
Hai cái sọt tre lớn, sạp hàng đơn giản được dựng lên từ ván gỗ, ước chừng trọng lượng phải gần một trăm cân hơn, lúc này đã đi hết một nửa, đậu phụ nhiều như vậy ở phiên chợ cơ bản là có thể bán hết, nếu như có khả năng sẽ thừa lại, cũng không thừa lại nhiều.
“Cũng được, nhưng không bằng lần trước ngươi ở bên.” Đại thúc đậu phụ ha ha mà cười.
“Lần trước từ lúc đổi khoai lang sấy dẻo với ngươi, đem về nhà để mấy đứa bé thử, điều nói rất ngon, chưa kể một ngày đã ăn hết sạch sẽ, còn nói lần này khi về kêu ta nhớ mang một chút về.”
“Lúc nãy người đến mua đậu phụ nhiều, ta còn nói bận xong sau đó sẽ tìm ngươi đổi khoai lang sấy dẻo, kết quả đợi đến khi ta bận xong, người đã bán hết rồi, một chút cũng không thừa lại.
“Đại thúc nếu như muốn khoai lang sấy dẻo, lần sau khi ta đến sẽ để dành riêng ra một chút.” Tô Mộc Lam cười nói.
“Được, nói rồi đó, lần sau khi ngươi đến họp chợ để lại cho ta trước.” Lúc đại thúc đậu phụ nói, tiện tay cầm cây dao đậu phụ dài, cắt một miếng đậu phụ, tặng cho Tô Mộc Lam, “Đây coi như là tiền cọc, ngươi đem về ăn trước đi.”
Chắc là một cân hơn đậu phụ, đủ buổi trưa hầm rau rồi.
Thấy đại thúc đậu phụ như vậy, Tô Mộc Lam cũng không từ chối, cười rồi đưa tay ra nhận lấy, “Vậy ta cũng không từ chối rồi, nhận tiền cọc của đại thúc trước, lần sau họp chợ nhất định đem khoai lang sấy dẻo mang qua.”
“Được.” Đại thúc đậu phụ cũng cười lên, “Thấy ngươi cũng bán hết đồ, nhanh chóng về nhà đi, không làm lỡ thời gian ngươi nữa, ta còn phải bận bịu một chút.”
Lúc nói xong, lại có vài người đến sạp đậu phụ mua đậu phụ, đại thúc đậu phụ vội vàng đi mời chào người ta mua đậu phụ rồi.