“Mượn Đại Hoàng? Nhà bọn họ nghèo nàn đến thế, đến chuột cũng có thể bị chết đói, thế vẫn còn có chuột chạy đến nhà bọn họ ăn đồ ăn?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, nếp nhăn trên mặt hiện rõ có chút dữ tợn dưới ánh trăng, “Con chính là muốn bịa chuyện vớ vẩn lừa bà già này.” 

“Cũng không biết đứa con dâu này làm cái gì, nhà bản thân sống dư giả cũng không nói, nhưng trong nhà cũng sống rất chật vật, lại cứ nghĩ đến việc đem lương thực nhà mình cho bên ngoài, trong nhà có đứa con dâu như con, đúng là xui xẻo tám kiếp!”“Nương, người không thể nói như vậy được, ban đầu nếu không phải Bạch Thạch Đường đưa tay ra giúp, Nhị Hổ nhà chúng ta lúc đó đã chết chìm ở trên sông rồi, huynh ấy là ân nhân của nhà ta, con cái của huynh ấy chịu đựng cực khổ như vậy, cũng nên giúp đỡ một chút mới đúng.” Lưu thị thấp giọng giải thích. 

“Ân nhân làm rồi, vậy phải báo ơn ân nhân cả đời sao?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, “Cho bánh nướng mấy lần, vậy cũng đã cứu mạng Bạch Thủy Liễu bọn họ rồi, Bạch Thạch Đường cứu Nhị Hổ một mình, vậy nhà chúng ta đã cứu tận bốn người, nói lại thì nhà chúng ta có ơn đối với nhà bọn họ.” 

“Được rồi, ta cũng không cùng con nói nhiều nữa, lần này con cũng đã cho rồi, sau này còn để ta thấy con nhét đồ cho Bạch Thủy Liễu, xem ta có đem con ném ra ngoài!” 

Hàn thị uống một ngụm, tay chống vào lưng đi vào phòng, vừa đi vừa vẫn nói kháy như cũ, “Con dâu nhà người ta kế bên, đi bên ngoài nhặt củi cũng biết điều đem củi ném vào sân, con dâu của nhà ta thì hay rồi, cũng biết đem đồ nhà mình ra bên ngoài phát tình thương, ta thấy báo ơn là giả, nói không chừng ban đầu đã nhìn trúng Bạch Thạch Đường kia rồi!” 

“Cái thứ chỉ nghĩ đến quyền lợi củba người khác chứ không phải tính cho người nhà, cưới về đúng là một tai họa” 

“Nương....” Trượng phu của Lưu thị cũng nghe không lọt lỗ tai, hét lên một tiếng, “Người là đang nói gì vậy, không sợ người bên ngoài ở sau lưng nghị luận con sao?” 

Hàn thị ngừng nói, không còn nói chuyện này, nhưng lại chuyển qua nhắc tới chuyện khác, “Cây ngải cũng không cắt, suốt ngày cũng không biết bận bịu gì mà có tí chuyện cũng có thể quên mất, cơm ăn mỗi ngày đều đổ vào trong bụng chó hay sao?” 

Lưu thị đem chén cầm trong tay vẫy vẫy nước, thở dài, đứng lên đi vào bên trong phòng bếp. 

Trong nhà, Tô Mộc Lam đang đem cây ngải bài trí ở trong hai phòng, nhìn Bạch Thủy Liễu ôm lấy thân hình lớn của Đại Hoàng trở về, mỉm cười, “Đại Hoàng hình như lại mập rồi.” 

Nhà nông dân cũng không có đồ gì tốt để cho mèo ăn, mèo cả ngày thường ở trong thôn đi lang thang, bọn nhỏ thấy thích, nhà đông đút một miếng bánh nướng, nhà tây đút một miếng khoai lang hấp, còn những đứa trẻ nghịch ngợm móc ổ chim sau đó đem chim đút cho nó ăn, buổi tối lại tự mình đi bắt chuột, cũng đủ ăn đến thân thể mập mạp rồi. 

Cũng vừa hay ứng với câu, mười con mèo vàng hết chín con mập, còn một con thì vô cùng mập. 

“Lưu thẩm tử nói cả ngày đi lang thang bên ngoài ăn đồ ăn.” Bạch Thủy Liễu xoa đầu Đại Hoàng một cái. 

Đại Hoàng kêu meo lên một tiếng, có ý muốn kháng lại, giùng giằng từ trong lòng của Bạch Thủy Liễu mà nhảy ra, tiếng meo vẫn đang kêu ở đó, đi đến nhào tới trên người Tô Mộc Lam. 

Gặp rồi. 

Bạch Thủy Liễu trong lòng lộp bộp một chút. 

Tô Mộc Lam lúc trước bởi vì Lưu thị len lén nhét thức ăn cho bọn họ mà lòng bất mãn, cả Đại Hoàng cũng đem ra ghi hận, trước đó khi nhìn thấy Đại Hoàng liền đạp một cước, vào lúc này Đại Hoàng nhìn thấy liền hướng về nàng mà nhào tới, chẳng lẽ cũng biết thù dai, cho nên muốn đi cào nàng? 

Nhưng Bạch Thủy Liễu nhắc đến liền vô cùng căng thẳng, rất nhanh liền buông bỏ xuống. 

Đại Hoàng nhảy lên trên người Tô Mộc Lam, nằm trên người nàng liền không xuống, cứ kêu meo mao meo mao, còn lấy đầu cọ vào nàng, một bộ dạng nghiêm túc nũng nịu lấy lòng. 

“Đại Hoàng này, thật dính người.” Tô Mộc Lam cũng không ngờ rằng con mèo vàng này đối với nàng lại có thiện ý như vậy, đưa tay ra sờ đầu Đại Hoàng một cái, vuốt vuốt thân mèo có lớp mỡ dày bóng loáng. 

Đừng nói, cảm giác cũng không tệ. 

Chính là... 

Mèo vàng không hổ là mèo vàng, cả người mập mạp, không có nửa phần mập giả tạo, thật nặng, ôm thậm chí có chút nặng tay. 

Tô Mộc Lam vội vàng đem Đại Hoàng đặt lên trên mặt đất phòng đông. 

Nhưng Đại Hoàng lại không chịu đi lại, chỉ dính lấy Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui bên cạnh hai chân của nàng. 

“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi khai hoang.” Tô Mộc Lam nói. 

“Được.” Bạch Thủy Liễu thu hồi ánh mắt kinh ngạc, gật đầu, “Nương cũng ngủ sớm đi.” 

Xoay người đi về phía phòng tây, Bạch Thủy Liễu quay đầu lại xem mấy lần, Đại Hoàng vẫn y như cũ đi loanh quanh ở bên người Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui. 

Đại Hoàng này, cũng biết nàng biến tốt rồi, cho nên muốn gần gũi sao? 

Vậy nàng, có phải thật sự hoàn toàn biến tốt hay không? 

Bạch Thủy Liễu cúi đầu suy nghĩ, trở về trong phòng liền ngủ rồi. 

Trong phòng đã có cây ngải rồi, muỗi so với trước kia ít hơn nhiều, cộng thêm có Đại Hoàng ở bên, Tô Mộc Lam không hiểu sao cảm thấy an lòng rất nhiều, giấc ngủ này rất thành thật thẳng đến ngày hôm sau, đến thời điểm trời tờ mờ sáng, lúc này mới mở mắt ra. 

Hiển nhiên Đại Hoàng đã ở trong phòng tuần tra một đêm, lúc này ngáp một cái, ngủ bên cạnh giày của Tô Mộc Lam phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, Tô Mộc Lam đứng dậy, đưa tay xoa một cái.Đại Hoàng đang nhắm mắt kêu meo meo một tiếng, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ở trên mu bàn tay Tô Mộc Lam, sau đó cuộn mình thành một vòng lớn, tiếp tục ngáy ngủ. 

Tô Mộc Lam thức dậy, chuẩn bị bữa sáng. 

Bạch Thủy Liễu bốn người cũng lần lượt thức dậy, rửa mặt, giúp Tô Mộc Lam làm bữa sáng. 

Sợi mì trắng trộn với sợi mì bột bắp, cho lên thêm sốt cà chua, bên trong còn có lớp trứng nổi lên, khi bắc nồi lên thì cho hành lá thái nhỏ vào. 

Vì vậy bát canh cà chua này rất thơm, vị chua hòa quyện càng ăn càng thấy ngon miệng và sảng khoái, một chén xuống bụng, chỉ cảm thấy dư vị vô cùng. 

Ăn cơm xong dọn dẹp một phen, Tô Mộc Lam kêu Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ cùng nhau giúp đem khoai lang sấy dẻo ở trong phòng chuyển ra ngoài. 

Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu chính là thấy vậy, liền đi lấy rổ không, đem khoai lang sấy dẻo đi phơi nắng. 

“Đợi một chút.” Tô Mộc Lam kêu bọn họ dừng lại, “Khoai lang sấy dẻo không thể trực tiếp phơi, phải hấp qua một lần.” 

“Lại hấp một lần nữa?” Bạch Thủy Liễu có chút kinh ngạc, “Khoai lang sấy dẻo không phải đã chín rồi sao?” 

“Đã chín rồi, nhưng lúc này đem đi hấp là vì để cho khoai lang sấy dẻo hấp thụ độ ẩm, sau đó phơi một ngày, ngày mai lại hấp, lại phơi, cứ như vậy ba hấp ba phơi, khoai lang sấy dẻo ăn vào mới có thể mềm dẻo thơm ngọt, sẽ không bị cứng nhai vào làm đau quai hàm.” 

Tô Mộc Lam cười nói, “Đây chính là bí quyết làm khoai lang sấy dẻo ngon, các con biết là được, đừng nói ra bên ngoài.” 

“Chúng con khẳng định sẽ không nói ra bên ngoài.” Bạch Trúc Diệp lắc đầu như trống lắc cầm tay vậy. 

Khoai lang sấy dẻo có thể bán lấy tiền, hơn nữa khoai lang sấy dẻo ngon còn có thể bán được tốt hơn, nói cách khác, bí quyết bằng tiền bạc, bọn họ mới không đem tiền bạc đẩy ra bên ngoài, càng sẽ không cùng người khác nói ra. 

“Ngoan.” Tô Mộc Lam cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp, “Một nồi sợ chứa không nổi, phân thành hai lần hấp đi, các con trước tiên giúp nhóm lửa trước.” 

Bạch Thủy Liễu lên tiếng đáp lại, vội vàng đi đến bên trong phòng bếp thêm củi để nhóm lửa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play