Hai nồi khoai lang sấy dẻo lần lượt bắc lên bếp hấp, hấp xong sau đó lại như hôm qua, đem khoai lang sấy dẻo tách ra trải trên rổ để phơi nắng.
Như thường lệ Bạch Trúc Diệp ở nhà trông nom nhà cửa, Tô Mộc Lam dẫn theo ba đứa bé còn lại tiếp tục đi khai hoang mảnh đất ngày hôm qua.
Buổi trưa về nhà ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một lát, buổi chuồi tiếp tục đi đến mảnh đất đó bận rộn làm việc đến tận chiều tối.
Cứ như thế liên tục bận rộn làm việc tận hai ngày.
Ây, không tồi.
Khoai lang đúng là khoai lang tốt, 3 hấp 3 phơi này đúng là vừa khéo ăn ngon, khoai lang sấy dẻo ăn vào có vị thơm ngọt vừa miệng.
“Các con đều nếm thử xem?” Tô Mộc Lam bưng khoai lang sấy dẻo lên để Bạch Thủy Liễu bốn người thử.
Bốn đứa bé mỗi người đều lấy một miếng lên, đưa thẳng vào miệng.
“Ưm, ngon quá!” Bạch Mễ Đậu ngạc nhiên hét lên một tiếng, “Mềm mềm, ngọt ngọt, một chút cũng không cứng.”
“Hơn nữa càng nhai càng thơm.”
“Ngon quá!”
“Đúng là rất ngon.” Đến Bạch Lập Hạ cũng khen ngợi một câu.
“Đúng lúc ngày mai thị trấn có phiên chợ, đi phiên chợ thử xem, xem có thể bán được hay không.” Tô Mộc Lam một bên đem khoai lang sấy dẻo cất vào, một bên thì lấy một ít ra ngoài, “Chút này đây là cho bọn con làm đồ ăn vặt.”
“Nương, bọn con không ăn.” Bạch Thủy Liễu nghĩ cũng không nghĩ đến, liền đem những miếng khoai lang sấy khô này bỏ lại, “Bình thường ăn cơm rất no, không cần đồ ăn vặt, vẫn là để lại đem đi bán lấy tiền đi.”
Mấy ngày này Bạch Thủy Liễu đều đi theo nấu nướng, bữa cơm cùng bánh nướng, mì sợi, hơn nữa còn nấu theo số lượng đủ để ăn, mì bắp cùng mì khoai lang ở trong thúng hiển nhiên đều đã giảm đi một ít rồi, nếu như không kiếm tiền, chờ đến lúc thu hoạch bắp, cuộc sống sẽ rất chật vật, nói không chừng đến lúc đó cơm còn không có để ăn.
“Đúng đó nương, giữ lại bán lấy tiền đi.” Bạch Trúc Diệp cũng nói theo.
Thấy bốn đứa trẻ đáng yêu này đều căng thẳng, Tô Mộc Lam chỉ có thể đem khoai lang sấy dẻo cất lại. “Được rồi, bán lấy tiền trước.”
Chuyện đau lòng cho mấy đứa bé, đợi sau này dư giả hãy nói.
Nhưng mấy đứa bé thật sự rất hiểu chuyện, đều nói con cái của gia đình nghèo gánh vác gia đình sớm, đúng là một chút cũng không sai.
Trong lòng Tô Mộc Lam lại thở dài, cột lại túi vải đựng khoai lang khô, dùng cái rổ đậy lên, lúc này mới kêu bốn đứa bé mau đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, một nhà gia đình đã dậy sớm ăn bữa sáng.
Hôm nay phải đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, Tô Mộc Lam xách theo cái giỏ tre, đem khoai lang sấy dẻo để vào bên trong, suy nghĩ một chút, nói, “Thủy Liễu cùng ta đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, Lập Hạ các con hôm nay cũng đừng đi khai hoang nữa, đem cỏ ở ruộng bắp nhổ thêm lần nữa, đem dây khoai lang xới lên một chút, buổi trưa hái chút lá khoai lang về.
Sau này việc làm ăn nhỏ này phải làm lâu dài, nàng nhất định sẽ rất bận, phải nhân lúc còn sớm bồi dưỡng người trợ thủ này, Bạch Thủy Liễu là người vừa hiểu chuyện vừa làm việc rất ổn thỏa, Tô Mộc Lam rất coi trọng.
“Vâng.” Bốn đứa bé lập tức đáp lại, mỗi người thu dọn xong đồ của bản thân, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đi, Tô Mộc Lam cũng không quên dặn dò.
“Nương yên tâm, con biết rồi.” Bạch Lập Hạ hùng hồn đáp lại, dẫn theo Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đi về hướng ruộng bắp.
Tô Mộc Lam thì cùng Thủy Liễu đi về phía thị trấn.
Thị trấn Thanh Thạch, cách thôn Bạch gia không tính là gần, cũng không tính là xa, nếu như đi bộ, phải cần đến nữa tiếng, nếu như ngồi xe bò, chỉ cần thời gian là mười lăm phút.
Chỉ là xe bò không rẻ, đến thị trấn mỗi người phải trả một văn tiền.
Gia đình thật sự không khá giả, Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi vẫn là không nỡ ngồi xe bò, chỉ dẫn theo Bạch Thủy Liễu đi vận động, vội vàng hướng về phía thị trấn mà đi.
Bạch Thủy Liễu tất nhiên biết dự định của Tô Mộc Lam, cũng không nói chuyện, xách theo giỏ tre nhỏ của bản thân, cùng Tô Mộc Lam đi bộ.
Thị trấn phùng tam, phùng lục, phùng cửu sẽ có phiên chợ, khi đến phiên chợ, người dân ở các thôn gần đó sẽ đi mua đồ hoặc lấy đồ đi bán, nếu như người bên cạnh bán đồ vừa khéo là đồ mà bản thân muốn, lấy đồ ra trao đổi, cũng có rất nhiều người làm thế.
Căn bản chỉ cần có phiên chợ, là có thể nói vô cùng nào nhiệt, cũng do như thế, thời gian này người đến thị trấn không ít, hơn nữa mỗi người đều cõng, vác, xách theo giỏ tre lớn nhỏ hoặc là các loại sọt tre.
Trên đường, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu gặp vài người cùng thôn hoặc người ở thôn lận cận.
“Nương Thủy Liễu, đi thị trấn à.” Người nói chuyện là người trong thôn, Phùng thị của Bạch Thổ Đôn gia, lúc nói những lời này, con mắt liếc nhìn trên người Tô Mộc Lam, thậm chí còn ở trên người Bạch Thủy Liễu liếc nhìn một vòng.
Tô Mộc Lam thay đổi tính tình và chuyện không còn ngược đãi con cái, sớm đã giống như một cơn gió truyền đến cả cái thôn Bạch gia, Phùng thị cũng nghe nói rồi, nhưng tính tình của con người, nói chuyển tính là chuyển, nàng ta có chút không tin.
“Ừm, đi thị trấn bán khoai lang sấy dẻo.” Tô Mộc Lam mấy ngày nay sớm đã quen như vậy, phớt lờ ánh mắt soi mói đó của Phùng thị,
Sau đó nắm chặt tay xách của giỏ tre, “Đi bán đồ, phải đi sớm chút, sợ đi trễ lại không có chỗ chất đồ ở trên thị trấn, nên đi trước đây.”
Nhà Bạch Thổ Đôn gia khá giả, đất nhiều, huynh đệ cũng nhiều, ngoại trừ trồng trọt, cũng thường thường ra bên ngoài làm việc vặt, nhìn Phùng thị hai tay trống không đi về phía thị trấn, đoán chừng là đi mua đồ.
Thời gian không thể lãng phí, Tô Mộc Lam không hề muốn lãng phí thời gian thiết lập quan hệ với người không không nói chuyện chung như này
“Được, mau đi đi.” Phùng thị đáp lại một tiếng, nhìn thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu vội vàng mà đi, đuôi mày nhếch lên, “Đi bộ như thế, thiếu chút nữa là chạy rồi.”
“Mì khoai lang sợ là còn có người mua, nhưng khoai lang sấy dẻo về nhà còn phải tốn công tốn sức thái lát, còn không dễ bán, nếu đi trễ nữa, chỉ sợ càng bán không được.” Đi cùng Phùng thị là Liễu Thị nói, “Nhưng nhà bọn họ lương thực vốn là không dư giả, lại còn bán khoai lang sấy dẻo, vậy sau này phải nhịn đói hay sao?”
“Đều nói tính tình Tô thị biến tốt rồi, không còn đánh mắng Thủy Liễu bọn nó, ta nhìn thấy cảm giác ngốc hơn một chút rồi?” Phùng thị thở dài.
“Quản nhiều như thế làm gì, đến lúc đó không có đồ ăn, đói chết chính là bọn họ.” Liễu thị dửng dưng không quan tâm.
“Sợ thì sợ đến lúc đó bụng rỗng kêu to, phải mặt dày đưa tay ra xin người cùng thôn.” Phùng thị bĩu môi.
Nhà huynh ta ở trong thôn được xem là bậc trung cấp, nếu như có sự việc này, nhà nàng nhất định không thể thoát khỏi, vừa nghĩ đến cái này, trong lòng Phùng thị có chút không vui, khuôn mặt oán hận nhìn hai người Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đang đi về phía trước.
Những lời này, tuy giọng nói của Phùng thị và Liễu Thị không lớn, nhưng do khoảng cách gần, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu đều nghe thấy rõ ràng từng chữ một.
Tô Mộc Lam không có biểu tình gì, vẫn bước đi gấp gáp như cũ, Bạch Thủy Liễu sắc mặt có chút khó nhìn.
Thậm chí lúc đến thị trấn, Bạch Thủy Liễu vẫn như cũ mím chặt môi, trong mắt bao phủ một tầng bóng tối.