Phân công xong nhiệm vụ của mỗi người, đổ đầy nước vào ống tre, lấy cuốc xẻng và các dụng cụ khác, Tô Mộc Lam liền dẫn ba đứa trẻ xuất phát.
Nơi này thuộc về vùng Trung Nguyên, địa thế tương đối bằng phẳng, đất có thể cung cấp cho việc trồng trọt tương đối nhiều, nhưng cũng bởi vì cái này, miễn là địa thế đủ bằng phẳng, đất đai cách xa bờ sông hoặc giếng nước. Căn bản đều đã bị các hộ dân khai hoang gần hết rồi, còn lại là đất dốc, nhiều khe núi, nhiều sỏi đá hoặc là đất đã hình thành rừng hoang.
Những cái này đều không tính là mảnh đất tốt.
Tô Mộc Lam dẫn ba đứa trẻ đi vòng quanh một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn trúng một mảnh đất dốc.
Đất dốc không giữ nước nên không ai bằng lòng tốn sức đi khai khẩn, thậm chí cỏ dại và cây nhỏ mọc trên đó cũng không tính là tươi tốt.
“Chính là nơi đây.” Tô Mộc Lam nói, “Dọn dẹp một chút, mảnh đất này cũng không nhỏ, khoảng ba bốn sào, đến lúc đó trồng khoai lang cũng đủ cho chúng ta bán rất nhiều khoai lang sấy dẻo. Ta đem mấy cái cây này đều bào một chút, nhành cây gì đó một hồi đều đem về phơi khô làm củi đốt, Thủy Liễu các con đem cỏ đào lên một chút, đào cho sâu một chút, cố gắng đem rễ cây xúc ra.
Rễ cây còn thì đến lúc đó cỏ lại mọc lên, khi đó chỉ sợ trồng khoai lang lại phải đến nhổ cỏ thường xuyên.
Bạch Thủy Liễu ba người đáp lại và nhanh chóng giúp xúc cỏ.
Cả bốn người bận rộn cho đến khi mặt trời lặn, sau đó họ đi bộ về nhà trong ánh nắng chiều tà rực rỡ, trên đường đi về nhìn thấy cây ngải dại bên đường. Tô Mộc Lam đã chặt một nắm rồi đem về, chuẩn bị buổi tối để trong phòng ít ra cũng xua đuổi được muỗi.
Về đến nhà, những mớ khoai lang sấy dẻo ngoài sân đều được Bạch Trúc Diệp gom lại toàn bộ để ở trong rổ tre, chất thành đống như đồi núi nhỏ vậy.
“Con sợ chất ở đây nhiều như vậy, buổi tối nước sương sẽ làm ướt mất.” Bạch Trúc Diệp trơ khuôn mặt nhỏ ra nói.
“Trúc Diệp thật tài giỏi.” Tô Mộc Lam cười khen ngợi Bạch Trúc Diệp một câu, xoa xoa đầu nhỏ có những sợi tóc hơi ngả vàng của cô bé.
Bạch Trúc Diệp bật cười, nụ cười của đứa trẻ thật thà và đơn thuần.
Tô Mộc Lam cất hết cuốc xẻng, “Mau đem tất cả chà rửa một chút, chuẩn bị nấu cơm....Ưm, đi hái đậu cô ve, lát nữa xào ăn.” Giàn đậu ngoài sân khá tươi tốt, những que đậu dài rủ xuống từng cọng, đã biến thành hình dạng cây đũa, đến lúc ăn được rồi
Bốn đứa trẻ lập tức làm theo lời Tô Mộc Lam nói, lại trở nên bận rộn.
ánh nướng, bột bắp chiên, đậu cô ve xào, sau khi ăn no rồi dọn dẹp xong, Tô Mộc Lam đem cái rổ vào phòng, lúc nhìn vào căn phòng tối tắm này có chút buồn rầu.
Điều kiện vệ sinh kém, chuột lại nhiều, nhất là chuột nông nghiệp, đáng lẽ ra cũng không có gì có thể ăn được, bỗng dưng lại có món khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt này, chỉ sợ sẽ không kiêng nể gì mà gặm nhấm.
Cho dù có đậy thêm một cái rổ ở phía trên, Tô Mộc Lam vẫn không yên tâm.
Đã muốn bán thức ăn, nói gì thì nói cũng phải đảm bảo vệ sinh sạch sẽ mới được.
“Đi nhà thím Lưu của con hỏi bà ấy mượn Đại Hoàng về dùng đi.” Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút rồi nói.
Lưu thị ở cách vách nhà Tô Mộc Lam, ở trong trí nhớ nguyên chủ, Lưu thị này cùng nhà Bạch Thạch Đường quan hệ rất tốt, lúc Bạch Thạch Đường qua đời, nguyên chủ đánh mắng, ngược đãi đám Bạch Thủy Liễu, Lưu thị thường lẻn đưa cho bọn họ chút thức ăn.
Nhưng bởi vì nhà cũng không quá khá giả, cộng thêm nguyên chủ sau khi phát hiện, đánh chửi càng thêm nặng nề, Lưu thị cũng không còn đưa thức ăn cho nữa, chỉ khi thời gian mà Bạch Thủy Liễu bọn họ làm việc, tận lực phụ giúp một tay.
Trong nhà Lưu thị có nuôi một con mèo màu cam, nó bắt chuột rất giỏi, mấy nhà quanh đây cứ hễ có chuột là đều đến nhà bà ấy mượn một hai ngày.
“Xong rồi, ta đi ngay đây.” Bạch Thuỷ Liễu múc nước nóng trên bếp đổ vào bên trong chậu gỗ, gọi Bạch Lập Hạ trông chừng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu tắm rửa, còn bản thân nương nhờ ánh trăng để đi đến nhà của Lưu thị.
Đèn trong nhà Lưu thị đều tối đen, nhờ có ánh trăng nên Bạch Thuỷ Liễu mới có thể trông thấy Lưu thị đang rửa chén đũa ở cửa nhà bếp.
“Thím Lưu?” Bạch Thuỷ Liễu gọi một câu, đi vào bên trong sân.
Tiếng chà rửa tức khắc dừng lại, Lưu thị xoa xoa tay trên chiếc tạp dề rồi nhanh chân bước tới, khi nhìn thấy là Bạch Thuỷ Liễu bà ấy liền nở nụ cười: “Nghe giọng thấy giông giống, ra là Thuỷ Liễu thật. Đến đây vào giờ này, tìm thím việc gì sao?”
Vừa nói chuyện Lưu thị vừa kéo Bạch Thuỷ Liễu sang bên cạnh mình, bà ấy đè thấp giọng: “Hai ngày nay ta thấy nương của con đối đãi với các con khá hơn nhiều rồi nhỉ?”
Chuyện Tô Mộc Lam đổi tính đã lan truyền đến mức mọi người đều biết, Lưu thị cũng biết chuyện, đặc biệt là hai nhà gần kề thành ra lại càng thấy rõ hơn.
“Vâng.” Bạch Thuỷ Liễu gật đầu: “Hai ngày nay con được ăn cơm no, buổi sáng thức dậy nương còn hầm canh trứng cho con ăn. Nương còn nói sau này trứng gà trong nhà sẽ không bán nữa, phải để cho bọn con ăn, bồi dưỡng thân thể.”
Lưu thị chỉ biết đám Bạch Thuỷ Liễu có thể ăn cơm no bụng, lúc này nghe thấy chúng còn được ăn cả trứng gà, bà thật sự là vừa mừng mà vừa sợ, bàn tay vô thức xoa đi xoa lại trên chiếc tạp dề: “Đúng thật là được Bồ Tát phù hộ, ông trời mở mắt, bốn tỷ đệ bọn con chịu đựng đến cùng, giờ cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt rồi.”
Bạch Thạch Đường ở dưới cũng có thể an tâm.
Có điều Lưu thị sợ Bạch Thuỷ Liễu sẽ thương tâm vì lời này nên đã không nói ra miệng, bà chỉ nói: “Nhưng nếu nương các con nguyện ý đối xử tốt với bọn con thì bọn con cũng nên thể hiện tâm ý của mình, làm việc gì cũng đều phải tinh ý, cũng phải nói nhiều lời tốt hơn và nghe lời hơn mới được, bằng không nàng sẽ xem là bọn con đối xử lạnh nhạt, sợ là nàng nghĩ mình đang mặt nóng dán mông lạnh, rất dễ bực mình với các con.”
“Thím yên tâm ạ, con biết rồi, con đều đã giải thích với Lập Hạ và những người khác rồi ạ.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.
Mặc dù Bạch Thuỷ Liễu chỉ mới chín tuổi nhưng vì nhà nghèo nên phải đảm đương việc nhà từ nhỏ, đặc biệt mấy năm nay bị Tô Mộc Lam tra tấn, cô bé càng hiểu chuyện và chững chạc hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác. Thấy cô bé nói như vậy, Lưu thị cũng lập tức thấy yên lòng.
“Nhìn ta này, chỉ lo nói chuyện với con thôi. Giờ con tới tìm thím là có chuyện gì vậy?” Lưu thị hỏi.
“Trong nhà có phơi khô khoai lang, nương con sợ buổi tối chuột sẽ tới ăn vụng, bảo con tới hỏi mượn thím con Đại Hoàng, để trông coi ở nhà hai ngày.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.
“Tới vừa đúng lúc, Đại Hoàng đi ra ngoài chơi mấy ngày nay, vừa mới về xong, để ta đưa nó cho con ôm đi.”
Lưu thị nói rồi đi vào cửa nhà bếp, ôm chú mèo Đại Hoàng đang liếm láp lên, đưa cho Bạch Thuỷ Liễu: “Trời nắng nóng, con nhớ dội chút nước cho nó. Buổi tối không cần phải quản nó, nó không đi tiểu ở trong phòng đâu, đến sáng sẽ chạy ra ngoài tự đào hố để đi.”
“Được rồi.” Bạch Thuỷ Liễu ôm Đại Hoàng vào trong lồng ngực:
“Thím có việc thì đi làm đi ạ, con về đây.”
“Ừ.” Lưu thị nhìn Bạch Thuỷ Liễu đi vào sân nhà mình thì mới quay trở về.
Mới vừa ngồi xuống cửa nhà bếp, Hàn thị liền đi ra từ gian nhà chính, áp sát lại hỏi: “Ban nãy nha đầu Thuỷ Liễu kia tới làm gì? Có phải con lại đưa cho người ta bột bắp hay bánh bột ngô đúng không?”
“Nương, con không có đưa bánh bột ngô.” Lưu thị nhanh chóng giải thích: “Vừa nãy Thuỷ Liễu tới mượn Đại Hoàng, con liền ôm tới cho cô bé.”