Hiện trường thử vai được bài trí đơn giản, cột đèn lẻ loi trơ trọi đứng ở bên cạnh cái ghế dài, mô phỏng theo cảnh vật đêm hôm dưới toà nhà chung cư.
Đạo diễn chọn vai hỏi: “Du Diễn, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Du Diễn nhìn quanh các thiết lập máy quay trong phòng một chút, cố ý lùi về phía sau cái ghế dài một đoạn thật xa: “Xong rồi.”
Hai chữ rất nhẹ nhàng và vững chắc.
Giản Kim Triệu cảm nhận được “năng lượng” yên tĩnh toát ra từ Du Diễn, nhẹ nhàng ngồi thẳng người lên, chờ đợi màn thử vai tiếp theo của cậu.
Ầm!
Đèn chiếu sáng lớn trên trần nhà được tắt ngay lập tức dưới sự điều khiển của nhân viên đoàn, và giống như chín lần thử vai trước, hiện trường chỉ còn lại một chút ánh sáng mờ ảo của đèn đường.
Du Diễn mặc một bộ đồ đen, dường như hoà vào trong bối cảnh tối tăm.
“Số 10 thử vai, action!”
Theo tiếng ra lệnh của Văn Triều Thanh, ba máy quay đồng thời khởi động!
Cộc – cộc – cộc!
Tiếng ma sát của đế giày và mặt đất vang lên trong bóng tối, nhịp điệu nhẹ nhàng có quy luật len lỏi vào tai, đập vào trong tim.
Không ít người ở hiện trường giật mình cảnh giác vì tiếng bước chân này, ánh mắt họ đều không ngoại lệ tập trung vào nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau, Du Diễn trong vai Phương Tịnh xuất hiện trong ống kính, cậu chậm rãi đi tới phía dưới đèn đường, ánh sáng chiếu thẳng xuống làm cho cái bóng của Du Diễn thu lại thành một mảng nhỏ.
So với thân hình tương đối cao lớn của cậu, không gian xung quanh lập tức trở nên chật chội.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ánh mắt của Văn Triều Thanh sáng lên, nghiêng đầu thì thầm: “Kim Triệu, người mới nhà cậu thật lợi hại.”
“...”
Người mới nhà anh?
Giản Kim Triệu bị cách gọi này kéo tuột suy nghĩ, khẽ cười một tiếng.
Anh tự nhiên hiểu rằng “lợi hại” trong lời nói của của Văn Triều Thanh là chỉ điều gì, đối phương thân làm đạo diễn, ngày bình thường thích nhất là nghiên cứu nghệ thuật ánh sáng trong ống kính.
Bối cảnh ở hiện trường trông có vẻ rất đơn giản, nhưng đèn đường, ghế dài và thậm chí là vị trí ống kính cũng được được trù tính tỉ mỉ.
Tất cả chín diễn viên trước đó đều chọn ngồi trên chiếc ghế dài mà đoàn làm phim đã chuẩn bị, mà vị trí hiện tại của Du Diễn mới là vị trí tuyệt vời trong buổi thử vai này.
Dựa vào điểm này, cậu đã nắm không ít phần thắng.
Rất nhanh, Du Diễn lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, cậu rút ra một điếu và ngậm vào miệng.
“Cạch”, ngọn lửa từ chiếc bật lửa nhảy múa trước mắt, tức thì làm sáng đầu thuốc lá.
Bộ động tác lưu loát trôi chảy này, không khó để nhận ra Phương Tịnh là một tay hút thuốc lá lão luyện.
Du Diễn không vội vã hút thuốc, mà khẽ nhếch cằm lên, ánh mắt của cậu từ từ di chuyển từ dưới lên trên, miệng đếm thầm: “Một, hai, ba…”
Theo sự tăng lên của tầng lầu trong miệng, tay kẹp thuốc lá của cậu cũng dần dần nâng lên: “Bốn, năm, sáu…”
Đầu ngón tay khẽ lay động, khói thuốc chẩm rãi tản ra trong không khí, hình dạng lộn xộn đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Bảy…”
Ánh mắt lững lờ của Du Diễn dừng lại, cậu thu tay lại rít hai hơi thuốc lá, rồi lại thản nhiên nhả khói: “Tầng bảy.”
Ánh sáng xuyên qua màn sương mỏng mịt mờ, khoá chặt tầng săn mồi.
Đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh kia rốt cuộc cũng dần dần tụ tập sát khí, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó từ từ giảm xuống.
Rõ ràng không nói gì cả, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được dòng chảy dữ dội phía dưới sự bình tĩnh.
Một điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.
Du Diễn không ngần ngại lấy lòng bàn tay trực tiếp dập tắt tàn lửa, dùng sức nghiền nát nó, cậu như không hề cảm nhận được sự nóng rát, chậm rãi nở một nụ cười lạnh.
“Xem nào, tìm thấy mày rồi.”
Sáu chữ đơn giản, các nhân viên đoàn xung quanh đều lập tức sợ hãi một hồi.
Nhân viên đoàn điều khiển ống kính máy chủ bị ánh mắt âm trầm của cậu doạ cho phải lùi lại vài bước, hít sâu một hơi: “Shhh, dọa chết tôi rồi!”
Phương Tịnh này đâu phải muốn đi dạy bảo bia đỡ đạn nặc danh kia chứ? Rõ ràng là muốn đi giết người đây mà!
Giản Kim Triệu nghe thấy lời nhận xét vô tình này, khóe miệng khẽ nhếch lên, chủ động nói thay Văn Triều Thanh bên cạnh: “Cắt, được rồi.”
“...”
Vẫn còn đắm mình trong vai diễn, Du Diễn bất mãn nhíu mày, lạnh lùng vung một ánh nhìn sắc lẹm.
Giản Kim Triệu đối diện với ánh mắt quá mức ngang ngược của cậu, hiếm hoi bật cười: “Vẫn còn hung dữ à?”
Du Diễn lúc này mới ý thức được mình đã trừng mắt với người không nên, cậu nhanh chóng thu hồi vẻ hung tợn lộ liễu, sắc mặt ngoan ngoãn như cừu non.
“Thầy Giản, thật xin lỗi.”
Giản Kim Triệu không tức giận, chỉ nhìn sang Văn Triều Thanh ở bên cạnh: “Đạo diễn Văn, cậu cảm thấy thế nào?”
Văn Triều Thanh đẩy mắt kính, biểu lộ sự phấn khích: “Ừm, nắm bắt phác thảo nhân vật rất tốt.”
Sự điên cuồng và tàn nhẫn của Phương Tịnh là một mặt khác ẩn sâu bên trong, không phải lúc nào cũng xuất hiện, điều kiện kích hoạt duy nhất chỉ có thể là anh trai Diêu Dật.
Đối với cậu ta mà nói, bất cứ thứ gì dám cố gắng làm tổn thương anh trai của cậu ta thì đều nên biến mất khỏi thế giới này! ( truyện trên app tyt )
Trong tình tiết chính thức của kịch bản, Phương Tịnh trong cảnh này tuy không có hành vi cử chỉ bộc lộ mãnh liệt, nhưng sâu thẳm trong nội tâm của cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người, thay anh trai diệt trừ hậu hoạ!
Không có sự bùng nổ bạo lực, không có sự cuồng loạn, mượn hình ảnh làn khói uốn lượn để tạo nên sát ý rùng rợn.
Đây mới chính là hình tượng người em trai mà anh ấy muốn! Đây mới chính là linh hồn cốt lõi của Phương Tịnh!
Văn Triều Thanh càng nghĩ càng thấy hài lòng: “Đạo diễn Trần, cậu cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn chọn vai chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần từ màn hình giám sát, nuốt nước bọt: “Vâng, rất tốt.”
Ban đầu anh ta cho rằng diễn xuất của Tề Châu rất tốt, nhưng so sánh lại, diễn xuất của Du Diễn rõ ràng cao hơn một bậc, thậm chí tự nhiên đến mức không giống như đang diễn.
Đạo diễn chọn vai cảm thán từ tận đáy lòng: “Thầy Giản, công ty của anh đã đào tạo ra tài năng tốt này từ đâu vậy?”
Trước có Tề Châu, sau có Du Diễn.
Tuổi trẻ như vậy, mà khả năng diễn xuất lại rất linh hoạt.
Giản Kim Triệu mỉm cười nhẹ, cũng không cố ý lên tiếng bỏ phiếu cho Du Diễn.
Nói thật, đây là lần đầu tiêu anh xem Du Diễn diễn xuất trực tiếp, dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng anh vẫn cảm nhận được tiềm năng vô hạn của đối phương trong vai trò diễn viên.
Nếu Văn Triều Thanh có thể chọn Du Diễn làm một trong những vai chính, có lẽ biểu hiện của cậu sau này cũng sẽ không kém hơn.
Bỗng nhiên, Văn Triều Thanh bên cạnh lên tiếng: “Kim Triệu, tôi có một ý tưởng.”
Giản Kim Triệu nhìn sang: “Gì vậy?”
Ánh mắt của Văn Triều Thanh qua lại một vòng giữa anh và Du Diễn: “Tôi muốn thêm một buổi thử vai tạm thời, Du Diễn vẫn đóng vai Phương Tịnh, còn vai anh trai Diêu Dật, cậu có thể giúp tôi diễn một cảnh được không?”
“...”
“...”
Thêm buổi thử vai tạm thời?
Ánh mắt của Giản Kim Triệu dao động một cái rất nhỏ, nhìn về phía Du Diễn cũng đang cảm thấy bất ngờ.
Nếu Văn Triều Thanh đã chủ động đề cập, vậy thì ý tứ cũng đã rất rõ ràng, anh ấy bước đầu đã chọn được Du Diễn, nhưng vẫn cần thêm một cảnh đóng chung để có kết luận cuối cùng.
Trời cao biển rộng, đạo diễn là lớn nhất.
Là nhà đầu tư kiêm giám chế phim điện ảnh này, Giản Kim Triệu đồng ý với đề xuất nho nhỏ này: “Tôi không có vấn đề gì.”
Văn Triều Thanh nhìn sang Du Diễn: “Còn cậu thì sao?”
Nếu là người mới chưa ra mắt khác, có lẽ họ sẽ hoảng loạn đôi chút.
Nhưng Du Diễn không hề luống cuống chút nào, trả lời dứt khoát và nhanh chóng: “Được, có thể diễn chung với thầy Giản, tôi ước còn không được.”
Giản Kim Triệu nhìn ra cậu thực sự rất mong chờ, khẽ cười hỏi: “Đạo diễn Văn, tạm thời diễn cảnh nào vậy? Có kịch bản không?”
“Có!”
Văn Triều Thanh ra hiệu cho trợ lý phía sau mang túi đen của mình lên, ngỏ lời: “Ngoài kịch bản ra, tôi còn mang theo cả đạo cụ mô phỏng nữa đây này!”
Anh ấy luôn luôn có kế hoạch cho buổi thử vai bổ sung thứ hai, nhưng sau cả buổi thử vai hôm nay, chỉ có Du Diễn mới đáp ứng được kỳ vọng trong lòng anh ấy.
Văn Triều Thanh lấy hai trang giấy in mỏng ra: “Hai người xem nhé, diễn cảnh anh em hai người gặp nhau lần cuối này, lời thoại không nhiều, nhưng không dễ diễn.”
Giản Kim Triệu nhận lấy tờ kịch bản, không quên liếc nhìn Du Diễn một cái: “Qua đây nhanh lên.”
“Ồ ~”
Du Diễn bước đôi chân dài đến gần, bước đi như mang theo gió.
Đạo diễn chọn vai bên cạnh tò mò nói xen vào: “Đạo diễn Văn, anh vừa nói đạo cụ mô phỏng gì vậy? Chuẩn bị kỹ quá nhỉ?”
Vừa dứt lời, Văn Triều Thanh lấy đạo cụ dưới đáy ba lô ra: “Đây này.”
Keeng!
Đạo cụ bằng kim loại va vào mặt bàn tạo ra tiếng ồn, ánh sáng bạc lạnh lẽo phản chiếu trong mắt Giản Kim Triệu, khiến đồng tử của anh đột nhiên co lại.
“...”
Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay trên bàn, trong đầu anh nhanh chóng lướt qua rất nhiều ký ức không hay.
Anh chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đông lại, trái tim như bị một lực vô hình bóp chặt, chèn ép khiến anh suýt không thở nổi.
Dư Diễn nhận ra sự khác thường chợt lóe lên của Giản Kim Triệu: “Thầy Giản?”
Văn Triều Thanh vẫn chìm đắm trong sự mong chờ cảnh quay thêm: “Kim Triệu, không có vấn đề gì chứ?”
Giản Kim Triệu ép buộc bản thân rời mắt khỏi chiếc còng tay, cố gắng hết sức để không lộ ra manh mối trước mặt mọi người: “Ừm, ghi nhớ lời thoại trước, năm phút sau bắt đầu.”
Du Diễn nhíu mày, do dự hai giây nhưng vẫn chọn hợp tác: “Được.”
Hai người tự xem qua kịch bản của mình, nội dung buổi thử vai thêm tạm thời như sau: Sau nhiều lần điều tra, cảnh sát đã khoanh vùng nghi phạm trong vụ án là anh trai Diêu Dật, đồng thời đã thực hiện việc bắt giữ thành công.
Chỉ ba ngày trước khi anh trai sắp được bàn giao cho Viện kiểm sát, người em trai đã mất tích từ lâu bất ngờ xuất hiện, đồng thời lựa chọn đầu thú, khiến vụ án một lần nữa chìm trong màn sương mù dày đặc.
Cảnh quay này là cảnh hai anh em gặp nhau trong trại tạm giam.
Đạo diễn chọn vai nhìn lướt qua phân đoạn kịch bản, nhỏ giọng bàn luận: “Đạo diễn Văn, cảnh này khó diễn nhỉ? Dù thầy Giản không có vấn đề gì, nhưng Du Diễn chưa chắc đã diễn được.”
Khả năng diễn xuất của Giản Kim Triệu thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, nhưng diễn xuất của Du Diễn dù tốt đến đâu, xét đến cùng cũng chỉ là người mới chưa ra mắt, về mặt kinh nghiệm vẫn còn kém xa vạn dặm.
Văn Triều Thanh không phủ nhận: “Ừm, đúng là tôi muốn xem xem Du Diễn có thể làm được đến mức độ nào.”
Cảnh quay này bên ngoài là sân nhà của anh trai Diêu Dật, nhưng thực tế lại do em trai Phương Tịnh âm thầm điều khiển nhịp độ.
Nếu có bất kỳ ai không hiểu rõ nhân vật, cán cân khí thế giữa các nhân vật sẽ nghiêng về một phía.
Văn Triều Thanh nhìn hai người vẫn đang tiếp thu kịch bản, không thể nói vì sao anh ấy lại có một trực giác kỳ lạ…
Hai người này nhất định sẽ diễn ăn ý!
Thời gian chuẩn bị thoáng cái đã trôi qua.
Văn Triều Thanh ngụ ý chờ mong: “Hai người các cậu chuẩn bị thế nào rồi? Có thể bắt đầu được chưa?”
“...”
Giản Kim Triệu lại nhìn về phía chiếc đạo cụ còng tay ở trên bàn, hơi thở lại trở nên gấp gáp, nhưng anh hiểu được sự theo đuổi cảnh quay của Văn Triều Thanh.
Cho dù là thử vai, cũng phải cố gắng tái hiện tối đa thiết lập nhân vật, đây cũng là một trong những trách nhiệm cơ bản mà diễn viên họ cần làm.
“Tôi không có vấn đề gì.”
Giản Kim Triệu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này mới cầm cái còng tay ở trên bàn lên, cảm giác lạnh lẽo khiến anh bỗng dưng trào dâng cảm giác khó chịu mãnh liệt.
“...”
Giản Kim Triệu hít một hơi thật sâu không để lại dấu vết, nhưng anh vẫn không nói một lời nào mà chụp nó vào cổ tay mình: “Bắt đầu thôi.”
Anh ôm lấy niềm tin tương tự, nhưng cũng hy vọng từ tận đáy lòng rằng cảnh quay này sẽ thành công nhanh chóng.
Du Diễn bỏ tờ giấy mỏng trong tay xuống: “Được.”
Hai người nhanh chóng nghiên cứu vị trí đứng và bố cục một chút, Văn Triều Thanh với tư cách là đạo diễn mới hô một câu: “Action!”
Cảnh diễn, chính thức bắt đầu.