Với cái gật đầu đồng ý của Giản Kim Triệu, khoản đầu tư của Kình Ảnh nhanh chóng được rót vào bộ phim “Bùn Lầy”.

Văn Triều Thanh sợ lãng phí thời gian và tiền bạc, bắt đạo diễn chọn vai không ngừng chuẩn bị cho buổi thử vai, thậm chí còn thuê tạm một trường quay trống.

Trường quay được thuê rất lớn, ở giữa được ngăn cách bởi bức tường bằng sắt, khu vực bên trong dùng để thử vai riêng, bên ngoài là khu vực chờ dành cho các diễn viên đến đây thử vai.

Giản Kim Triệu vừa tới thì hỏi: “Phó đạo diễn, hôm nay có tổng cộng bao nhiêu diễn viên đến thử vai thế?”

Anh trực tiếp bước vào khu vực bên trong từ cửa sau, nên không rõ tình hình của các diễn viên đang chờ thử vai ở bên ngoài.

Đạo diễn chọn vai ngay lập tức đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn: “Hôm nay có tổng cộng mười diễn viên tham gia thử vai.”

Trong đó bao gồm ba người mới của Kình Ảnh.

Giản Kim Triệu lật hồ sơ diễn viên ra: “Nhìn chung đều là những khuôn mặt mới à?”

Văn Triều Thanh và đạo diễn chọn vai liếc nhìn nhau, sau đó đạo diễn chọn vai nói: “Thật ra tôi và đạo diễn Văn đã sơ tuyển qua một đợt rồi, mặc dù có không ít khuôn mặt mới, nhưng trong đó cũng có diễn viên đã từng nhận giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.”

Trong giới giải trí rất ít khi tin tức bị ém nhẹm hoàn toàn, dù cho chưa chính thức công bố ra bên ngoài, nhưng việc Giản Kim Triệu rời khỏi Kinh Dã, thành lập Kình Ảnh đã truyền đến tai của rất nhiều người trong giới.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Phim điện ảnh do ảnh đế giám chế và đầu tư? Vậy sau khi ra mắt sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý đây.

Trong nửa tháng qua, rất nhiều công ty đều muốn tìm cách để các nghệ sĩ nhà mình có cơ hội tranh thủ thử vai, so với tình hình không người hỏi thăm trước đây thì mọi chuyện đã chuyển biến quá tốt đẹp rồi.

Văn Triều Thanh đẩy kính mắt xuống một chút: “Kim Triệu, cậu ngồi xuống trước đi.”

“Ừm.”

Giản Kim Triệu nhìn thoáng qua bảng tên giám chế được đặt cẩn thận ở giữa bàn, tiện tay đổi vị trí của nó với bảng tên đạo diễn: “Triều Thanh, cậu là đạo diễn, cậu ngồi ở giữa.”

Văn Triều Thanh có chút do dự: “Tôi…”

“Tôi đã nói rồi, tôi không can thiệp vào chuyện chọn diễn viên, cậu chỉ cần thể hiện thái độ đạo diễn của mình là được.”

Giản Kim Triệu không cố ý tìm kiếm những người mới của công ty mình trong đống hồ sơ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trọng lượng: “Vì là giám chế, tôi chỉ muốn diễn viên chính tốt nhất thể hiện tác phẩm tốt nhất, bất kể người đó là người của công ty nào.”

Giản Kim Triệu có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào chính thực lực của bản thân mình.

Với anh mà nói, việc tự mình giành được vai diễn mới là quy tắc cứng rắn, bất luận thế nào cũng không tồn tại chuyện cho người mới đi cửa sau, hay định sẵn vai diễn.

Văn Triều Thanh đã hiểu phong cách của anh, không còn làm bộ khách sáo trong vấn đề này nữa: “Được, vậy chính thức bắt đầu nhé?”

“Được.”

Các diễn viên đến thử vai rút lấy số thứ tự từ một đến mười.

Ngay khi Du Diễn vừa mở giấy rút số thứ tự mình vừa rút ra, liền nghe thấy Tống Chi Chiêm cùng công ty thở phào nhẹ nhõm: “Khá tốt khá tốt, tôi số năm, ở vị trí giữa không sớm cũng không muộn, Tề Châu, cậu thì sao?”

Tề Châu trả lời: “Số chín.”

“Xa thế cơ à?” Tống Chi Chiêm nhíu mày, vô tư nhìn về phía Du Diễn: “Cậu số mấy?”

Du Diễn thuận miệng trả lời: “Cuối cùng.”

Tề Châu nghe thấy lời này, đuôi mắt toát ra vẻ hài lòng: “Tôi nghĩ số chín của tôi rất tốt, diễn áp chót, rất hợp ý tôi.”

Kể từ khi nhận được bản phác thảo của nhân vật, cậu ta đã cố ý tìm kiếm các vai diễn điện ảnh tương tự, quan sát học hỏi từ những đoạn phim, lúc này có lẽ rất tự tin đối mặt với buổi thử vai.

Tề Châu nhìn lướt qua những diễn viên đến thử vai xung quanh một lượt, trong lòng bắt đầu có những tính toán nho nhỏ.

Bộ phim này là do Kình Ảnh đầu tư, Giản Kim Triệu chắc chắn không thiếu tiếng nói trong tổ, đối phương thế nào cũng nên thiên vị cho người mới nhà mình chứ?

Chỉ cần cậu ta tự mình phát huy không mắc sai lầm, vậy thì tỷ lệ trúng vai nhất định sẽ lớn hơn những người khác!

Vai nam chính điện ảnh trong bộ phim đầu tay? Nghe rất nở mày nở mặt.

Tống Chi Chiêm nghe ra sự tự tin tràn trề của bạn tốt, cười sảng khoái: “Được, cậu cố lên.”

Cậu ấy biết năng lực chuyên môn của mình vẫn còn thua xa so với Tề Châu, lần này có thể nhận được cơ hội thử vai là đã rất quý giá, coi như là tích lũy kinh nghiệm thôi cũng được.

Du Diễn nhìn thấu sự thông minh mà Tề Châu bộc lộ, cụp mắt chậm rãi xếp tờ giấy trong tay lại, không mang theo bất kỳ sự kiêu ngạo và may mắn nào của một người mới nhà Kình Ảnh.

Nếu bộ phim này là do Kình Ảnh đầu tư, vậy thì là đại diện cậu càng phải cố gắng hơn nữa, dựa vào bản thân để trúng vai mới được.

Du Diễn đi đến góc phòng, chợp mắt chuẩn bị một cách yên lặng.

Cậu không muốn xuất hiện bất kỳ chỗ sơ suất nào, khiến cho giám chế Giản Kim Triệu phải thất vọng!

Cả một buổi chiều, việc thử vai đều tiến hành một cách tuần tự.

“Cắt!”

“Tốt.”

Cùng với tiếng kết thúc của Văn Triều Thanh, ba máy quay phim được lắp đặt trong phòng thử vai đồng thời dừng lại.

“Tề Châu đúng không? Học viện diễn xuất Hải Ảnh…”

Đạo diễn chọn vai mở hồ sơ của Tề Châu ra, nói trước: “Diễn không tệ, bắt được vị trí điểm ống kính khi di chuyển rất chính xác.”

Nói xong, anh ta còn cố ý liếc mắt nhìn về phía Giản Kim Triệu ở bên trái nhất.

Lời này không tính là cố ý lấy lòng, mà là sự công nhận phát ra từ đáy lòng.

Sai lầm mà diễn viên mới thường dễ mắc nhất chính là xác định điểm di chuyển, nói đơn giản hơn là, trong trường hợp ống kính cố định, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ ra khỏi khung hình.

Vì vậy, trong mỗi đoàn làm phim khi quay chính thức, phân đoạn diễn tập là không thể thiếu.

Tề Châu nghe thấy sự khẳng định của đạo diễn chọn vai, khoé miệng nhếch lên tỏ vẻ đắc ý.

Cậu ta vô thức nhìn về phía Giản Kim Triệu ở phía bên kia, mong đợi sẽ nhận được một lời khen ngợi công khai của đối phương, để bản thân có thêm một phần khả năng được chọn. 

Đáng tiếc, nguyện vọng này đã tan thành mây khói.

Giản Kim Triệu cúi đầu lật xem hồ sơ trên bàn, không ngẩng đầu lên, tránh ánh mắt của cậu ta.

“...”

Tề Châu cau mày, sau đó nghe thấy Văn Triều Thanh nói: “Vất vả rồi, cậu đi về chờ kết quả đi, tiện thể báo nhân viên đoàn gọi diễn viên thử vai tiếp theo chuẩn bị, cảm ơn.”

Giọng điệu của Văn Triều Thanh rất bình thản, không nghe ra được lên xuống tốt xấu ra sao.

Trong lòng Tề Châu có chút bồn chồn, nhưng khi đối diện diện với khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của đạo diễn chọn vai, sự tự tin của cậu ta quay trở lại mấy phần: “Được.”

Cánh cửa phòng thử vai lại một lần nữa đóng lại.

Đạo diễn chọn vai nghiêng đầu: “Đạo diễn Văn, thầy Giản, tôi nghĩ Tề Châu diễn rất tốt? Tính cách của nhân vật em trai được thể hiện rất chính xác.”

Văn Triều Thanh nhìn thoáng qua Giản Kim Triệu không nói lời nào, ánh mắt quét qua ba nhân viên quay phim xung quanh: “Các cậu thấy thế nào? Có thấy cậu ấy phù hợp với vai em trai trong kịch bản không?”

Phim điện ảnh “Bùn Lầy” thiết lập bối cảnh song nam chính, nhân vật chính là hai anh em cùng cha khác mẹ.

Anh trai là Diêu Dật, em trai là Phương Tịnh, hai người kém nhau bảy tuổi.

Ngày tốt nghiệp đại học của người em trai Phương Tịnh, cảnh sát đột nhiên ập tới cửa.

Vì một bộ xương người được phát hiện trong mảnh đất bùn lầy của một ngôi nhà cũ đang được di dời ở ngoại ô thành phố, chính là người ba ruột đã mất tích ròng rã mười lăm năm của hai anh em.

Qua xác định sơ bộ, đây rất có thể là một vụ án cùng nhau giết người rồi vứt xác!

Theo cuộc điều tra sâu rộng, cảnh sát phát hiện ra rằng hai anh em với tư cách là người thân của nạn nhân có nhiều hành vi đáng ngờ, thậm chí còn có vô số liên hệ với vụ giết người năm xưa!

Đây là một bộ phim điện đề tài kịch tính, cốt truyện có rất nhiều tình tiết quay xe bất ngờ.

Nhân vật thử vai hôm nay là em trai Phương Tịnh, bên ngoài đối phương là một người có gương mặt sáng sủa, là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học với tính cách năng động, nhưng ẩn sau đó là một khuôn mặt khác mà không một ai biết đến.

Vì trưởng thành trong hoàn cảnh đặc biệt, Phương Tịnh đã trở thành một người kiểm soát anh trai mình từ đầu đến chân, hễ có người nói năng lỗ mãng, gây hại tới anh trai Diêu Dật, cậu ta nhất định sẽ âm thầm ra tay dạy dỗ bọn họ.

Vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng, là hình dung trực tiếp đúng nhất về nhân vật này.

Hôm nay mọi người đến thử vai cần diễn một cốt truyện chung giống nhau: Em trai bất ngờ biết được anh trai đang bị kẻ ẩn danh uy hiếp, cho nên đã cố tìm hiểu thân phận của kẻ ẩn danh, vào một đêm đến núp dưới chân tòa nhà chung cư nơi kẻ đó ở để chờ đợi.

Phân đoạn diễn này rất đơn giản, không có quá nhiều lời thoại cần phải ghi nhớ.

Phân đoạn diễn này cũng rất khó, khó ở chỗ tạo hình tương phản của nhân vật, đặc biệt là bộ mặt “u ám điên cuồng” của em trai.

Đối diện với câu hỏi của Văn Triều Thanh, các nhân viên đoàn nhìn nhau vài lần, mặc dù họ chưa từng xem qua kịch bản hoàn chỉnh, nhưng sau thời gian dài quan sát tại trường quay, họ có thể phần nào phân biệt được diễn xuất tốt hay không tốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đạo diễn, tôi nghĩ Tề Châu diễn rất tốt.”

“Đúng vậy, ánh mắt dữ dằn, cứ như thể cậu ta sắp hung hăng đánh người vậy.”

Văn Triều Thanh nghe thấy phản hồi của mọi người, một chút khó chịu lướt qua dưới đáy mắt: “Các cậu không thấy là, diễn xuất của Phương Tịnh có bóng dáng của nhân vật khác sao?”

Đạo diễn chọn vai thắc mắc: “Bóng dáng?”

Giản Kim Triệu vốn luôn im lặng cuối cùng cũng ngước mắt, chỉ rõ: “Tống Tử Minh trong phim “Đoạn Tuyệt”, Phương Quỳnh trong phim “Phá Hiểu Sát Cơ”, thậm chí còn có Trầm Thuỷ trong phim “Nguy Cơ Tứ Phía”, có lẽ trước đó cậu ấy đã quan sát, tìm hiểu kỹ những nhân vật này.”

Những nhân vật này, đều là những “tên điên” và “kẻ tàn nhẫn” nổi tiếng trong các tác phẩm điện ảnh chất lượng những năm gần đây.

“...”

Sau khi nghe Giản Kim Triệu đưa ra ví dụ, đạo diễn chọn vai mới gật gù nhận ra: “Ôi! Nói như vậy mới thấy diễn xuất bằng ánh mắt và những cử chỉ tay chân nho nhỏ của Tề Châu có hơi giống thật đấy!”

Văn Triều Thanh nhìn về phía Giản Kim Triệu, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Kim Triệu, cậu còn tinh ý hơn cả tôi.”

Có thể kịp thời khai thác đặc trưng diễn xuất của diễn viên, đồng thời tìm ra được hình tượng nhân vật tương tự, độ nhạy bén này tuyệt đối không phải điều mà người bình thường có thể làm được!

Danh hiệu “Ảnh đế phái thực lực” hoàn toàn xứng đáng với Giản Kim Triệu.

Có nhân viên đoàn kinh ngạc, nhưng không hiểu: “Đạo diễn Văn, thầy Giản, vậy đây là chuyện tốt hay không tốt vậy?”

Giản Kim Triệu đặt cây bút trong tay xuống, lạnh lùng giải thích: “Diễn viên mới vào nghề ban đầu rất khó để có phong cách diễn xuất riêng của mình, việc quan sát và học tập từ những vai diễn điện ảnh xuất sắc chắc chắn là một con đường không thể thiếu.”

Nhưng khác biệt nằm ở chỗ…

Có những người chỉ biết bắt chước rập khuôn, đóng khung bản thân vào khuôn khổ diễn xuất cố định, mà ít có ai hiểu được cách dung hoà, từ đó tìm ra phong cách diễn xuất của chính mình.

“Diễn xuất của Tề Châu không tệ, luyện tập quay phim thêm nhiều lần nữa cũng có thể tìm ra phong cách riêng của mình.”

Văn Triều Thanh đánh giá đúng trọng tâm, nhưng trong lòng vẫn còn một chút kỳ vọng: “Tuy nhiên, có lẽ nên xem xét thêm.”

Đạo diễn chọn vai cực kỳ bối rối: “Đạo diễn, đã thử chín người rồi, trong lòng anh vẫn chưa có ý tưởng gì à?”

Trước đây, anh ta chỉ cần chọn diễn viên phù hợp với ngoại hình của nhân vật, kỹ năng diễn xuất không cần tốt lắm, vậy là được rồi, nhưng lần này anh ta lại gặp phải đạo diễn và giám chế coi trọng diễn xuất hơn cả.

Ôi, con đường chọn diễn viên dài đằng đẵng.

Văn Triều Thanh không để ý đến lời than thở của đạo diễn chọn vai, anh ấy nhìn về phía Giản Kim Triệu - người cũng đặt ra yêu cầu rất cao đối với phim điện ảnh: “Kim Triệu, cậu hiểu tôi muốn cái gì chứ?”

Giản Kim Triệu hiểu rõ, đáp lại bằng một nụ cười: “Ừm.”

Bọn họ muốn một Phương Tịnh thực sự thuộc về câu chuyện này, một Phương Tịnh có thể tạo nên sự đồng điệu với diễn viên, nhưng không được mang theo cái bóng của các vai diễn trong bộ phim khác.

Đạo diễn chọn vai nói: “Nhưng buổi thử vai ngày hôm nay sắp kết thúc rồi mà?”

Giản Kim Triệu lật phần hồ sơ diễn viên cuối cùng ra, lộ ra một chút kỳ vọng mà ngay cả anh cũng không nhận ra: “Gấp gáp cái gì? Chẳng phải còn một người nữa sao?”

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc.

Du Diễn đi vào với một bộ đồ màu đen, ung dung đứng vững: “Chào mọi người, tôi tên là Du Diễn, đến từ Văn hóa Kình Ảnh.”

Nói xong, cậu thản nhiên nhìn về phía Giản Kim Triệu.

“...”

Ánh mắt họ chạm nhau rồi lại thôi.

Giản Kim Triệu im lặng nuốt nước bọt, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc vi diệu…

Kỳ quái.

Cùng là người mới của công ty mình, vậy mà lúc Tề Châu và Tống Tử Chiêm thử vai, sao anh không có cảm giác hồi hộp như vậy nhỉ?

Văn Triều Thanh nhìn thấy gương mặt như sinh ra đã thuộc về màn ảnh lớn này, càng thêm hứng thú: “Nhân viên đoàn đã cho cậu xem qua đoạn kịch bản chưa?”

Mỗi diễn viên thử vai trước khi vào phòng, đều sẽ nhận được một đoạn kịch bản ngắn trước năm phút để chuẩn bị.

Du Diễn gật đầu, lấy từ trong túi áo ra điếu thuốc lá đã sớm được chuẩn bị kỹ càng: “Xin hỏi tôi có thể hút thuốc lúc thử vai không? Cá nhân tôi cảm thấy như vậy sẽ sát với hình tượng nhân vật hơn.”

Văn Triều Thanh nghe thấy lời này, khoé miệng nhếch lên hiếm hoi.

Bên ngoài thì tài đức vẹn toàn, nhưng lại âm thầm tìm đến thuốc lá và rượu, đúng là phong cách của Phương Tịnh.

Đạo diễn chọn vai vui vẻ: “Ái chà, còn tự mang đạo cụ tới đây à? Rất có ý tưởng đấy.”

“Tôi nghe nói thầy Giản không thích mùi khói thuốc.”

Du Diễn nói ra sự do dự của mình, nhân cơ hội nhìn chằm chằm vào Giản Kim Triệu: “Có được không ạ?”

“...”

Vẻ mặt lộ rõ sự ngoan ngoãn, khiến người ta không hiểu sao lại liên tưởng đến chú cún con đang đảo mắt xung quanh tìm kiếm sự đồng ý của chủ nhân.

Cậu nhóc này, sợ người ngoài không nhận ra anh là ông chủ của cậu à?

Giản Kim Triệu bất lực trước sự lấy lòng như thường lệ của Du Diễn, mím môi mỏng: “Được, cứ diễn theo cách của cậu đi…”

Anh dừng lại một chút, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Đừng căng thẳng.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play