Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Tí tách —— Tí tách ——

Những giọt nước ở thành bồn tắm tụ lại và nhỏ xuống, tạo thành hình bông hoa trên nền kính mờ.

Đèn trên đỉnh phòng tắm chiếu lên người thanh niên, mơ hồ miêu tả dáng người trắng nõn, quyến rũ của anh, đồng thời chiếu ra khuôn mặt không có chút màu máu nào của anh.

"Không..."

"Không phải tôi..."

Thanh niên mơ ngủ không biết mơ thấy cái gì mà đôi môi mỏng run rẩy đầy bất an, toàn bộ thân thể trượt thẳng xuống dưới đáy bồn tắm lớn đầy nước.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đột nhiên, chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng tắm.

"A! Khụ khụ!"

Giản Kim Triệu bỗng nhiên bừng tỉnh giãy dụa bò từ dưới đáy bồn tắm lớn lên, cơn ho sặc sụa sau khi bị sặc nước khiến người nghe kinh hãi.

Mu bàn tay bám lên thành bồn tắm của anh lồi lên gân xanh nhạt, kết hợp với làn da trắng bệch sau khi ngâm trong nước, không ngờ lại tạo thành một vẻ đẹp khác biệt.

 m thanh cuộc gọi đến đã dừng lại một lúc lâu.

Giản Kim Triệu mới thoát ra khỏi trạng thái chưa tỉnh hồn, gắng gượng đi đến phòng thay quần áo, anh nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ngơ ngác một lát mới xác nhận được hiện thực, mệt mỏi thở dài.

Đã một tuần rồi, sao anh vẫn còn chìm đắm trong "Ác mộng" khó mà tự kiềm chế vậy chứ? Chỉ là vừa thả lỏng một chút lúc đi tắm, cũng đã suýt chút nữa tự chìm chết mình luôn.

Lúc này bỗng có tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài phòng thay quần áo: "Anh Triệu, anh ở bên trong à?"

"Ừ."

Trợ lý Tiểu Triệu nhận được câu trả lời thì đẩy cửa vào, cậu ấy nhìn thấy phần lưng mỏng manh của Giản Kim Triệu đầu tiên, sau đó nhìn thấy rõ mặt của anh qua gương.

Giản Kim Triệu lúc này có vẻ bệnh tật, trắng bệch tiều tụy, đôi mắt hồ ly bẩm sinh ẩn giấu ánh nước màu xanh, đuôi mắt ửng đỏ sau khi bị sặc nước, trông lại càng có thêm chút u ám khó tả.

Tiểu Triệu âm thầm kinh hãi, có cảm giác không nói nên lời.

Từ sau khi Giản Kim Triệu bất ngờ ngất xỉu lúc đầu tuần, sau khi tỉnh lại thì giống như biến thành người khác vậy, cả ngày đều có vẻ chất chứa tâm sự nặng nề.

Người trước giờ điên cuồng làm việc như anh còn đẩy lùi tất cả lịch trình, chỉ nói là muốn nghỉ ngơi một đợt.

Tiểu Triệu hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Anh ơi, anh vẫn còn không thoải mái sao? Thầy Đàm Dã nói đã gọi điện cho anh nhưng mà không ai nghe máy, anh ấy đã đến phòng bao rồi, đang chờ anh đấy ạ."

"..."

Cái tên hết sức quen thuộc vang lên bên tai, khiến ánh mắt Giản Kim Triệu cứng đờ lại.

Đúng vậy.

Tối nay có một chuyện rất quan trọng chờ anh đi nói rõ.

Giản Kim Triệu đẩy cặp mắt kính có dây đeo mà anh thường đeo lên, phong ấn tất cả cảm xúc thật sự dưới mắt kính hơi mỏng, đáp lại một cách lãnh đạm mà kiên quyết.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống dưới ngay đây."

"Bạc Duyệt Phủ" là khách sạn cao cấp nhất ở Hải Thị, bên trong có các loại phòng riêng khác nhau.

Giới hạn chi tiêu hàng năm trên bảy chữ số ngăn cản phần lớn người tiến vào, luôn làm rất tốt phương diện bảo đảm bí mật riêng tư, thế nên rất được tầng lớp giới thượng lưu và ngôi sao giải trí coi trọng.

Giản Kim Triệu bao riêng một phòng ở tầng 19, bình thường nếu không có lịch trình gì thì sẽ ở khách sạn, anh vừa đến tầng 8 thì đã lập tức có người phục vụ đi lên đón tiếp.

"Chào anh Giản, anh Đàm Dã đã đợi ở phòng A3 rồi, mời anh đi theo tôi."

"Ừm, phiền cô dẫn đường."

Giản Kim Triệu khẽ vuốt cằm, dù không có nhiều động tác nhưng vẫn thể hiện rõ sự ung dung, cao quý.

Trái tim người phục vụ đập cuồng loạn, chỉ dám lén liếc trộm ngôi sao lớn bên cạnh qua khóe mắt.

Giản Kim Triệu ra mắt năm hai mươi mốt tuổi, bộ phim ngắn "Hoa Nguyệt" đầu tiên do anh đóng chính đã lọt vào liên hoan phim quốc tế Anna, đạt được giải người mới xuất sắc nhất ở hạng mục phim ngắn.

Mà một góc vai diễn "Bạch Nguyệt" của anh trong bộ phim cũng như tên, trở thành ánh trăng sáng trong suy nghĩ của rất nhiều người.

Ngoại trừ giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn xuất của Giản Kim Triệu cũng đã rõ như ban ngày.

Từ khi ra mắt cho đến nay, mỗi một tác phẩm phim của anh đều thu hoạch được thành tích cực kỳ mỹ mãn sau khi chiếu, các giải thưởng điện ảnh lớn nhỏ trong nước đều bị anh bao trọn, là ảnh đế phái thực lực danh xứng với thực!

Một nhân vật như trích tiên như này, dường như sinh ra đã nên đứng trên đỉnh, đứng ở vị trí cao.

Nhìn khắp toàn bộ ngành giải trí, người cùng thế hệ có thể cùng nhau tiến bước với anh lại chỉ có một người ——

Đó chính là Thị đế* có danh tiếng nhất bây giờ, Đàm Dã.

(*) Thị đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim truyền hình, khác với ảnh đế là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh.

Người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, sau khi ánh mắt đối diện với bóng dáng thẳng tắp trước cửa sổ sát đất kia thì cố gắng nén sự kích động của mình: "Anh Đàm, anh Giản đến rồi."

Giản Kim Triệu liếc mắt ra hiệu cô ấy rời đi: "Cảm ơn."

Người phục vụ trả lời: "Không có gì, hai vị có yêu cầu gì thì có thể nhấn chuông phục vụ bất cứ lúc nào."

Lần lượt được gặp hai nhân vật lớn trong ngành giải trí, ca tối này của cô ấy quả thực rất lời!

Tiếng đóng cửa vang lên.

Đàm Dã đã sớm quay người đi đến gần, trêu ghẹo: "Kim Triệu, bình thường cậu luôn đúng giờ nhất, sao hôm nay lại đến muộn thế? Tôi còn định lên tầng tìm cậu đấy." 

Ánh mắt đối diện nhìn nhau, Giản Kim Triệu cảm giác hoảng hốt khó tả ——

Đàm Dã có thân hình rất vạm vỡ, đường cong cơ thể mạnh mẽ rõ ràng, cộng thêm việc rèn luyện thân thể lâu dài nên anh ta luôn mang đến tác động hormone trực tiếp nhất cho người khác.

Giống như một lưỡi dao được rèn hoàn mỹ, trong ngành giải trí thừa thãi những người có hình tượng "Trắng trẻo, yếu ớt" này, anh ta là một ngọn cờ mang màu sắc riêng biệt.

Đàm Dã chỉ lớn hơn Giản Kim Triệu một tuổi, trong lúc còn là người mới, hai người quen biết nhau vì một lần ngoài ý muốn, sau khi ra mắt đã trở thành bạn bè cùng chung chí hướng, cổ vũ nhau.

Những năm này, Giản Kim Triệu chủ yếu hoạt động trong giới phim điện ảnh, Đàm Dã chủ yếu hoạt động trong giới phim truyền hình, nhưng thành tựu, độ cao mà hai người đạt được gần như tương đồng, cho nên trong ngoài giới vẫn luôn say sưa bàn luận về quan hệ của bọn họ.

Bạn thân.

Đây là từ mà Giản Kim Triệu từng dùng để định nghĩa quan hệ của hai người họ.

Nhưng bây giờ, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đàm Dã, chỉ cảm thấy sự lạ lẫm đến lạnh lẽo trước giờ chưa từng có.

"Cậu đứng ngây ngốc ở cửa làm gì thế? Mau tới đây."

Đàm Dã chủ động cầm lấy Whisky trên bàn, rót rượu cho anh: "Hàng tốt tôi nhờ người mang từ nước ngoài về đấy, tôi vẫn còn nửa tiếng nữa, cậu uống một chút với tôi đi, xem như chúc mừng nhé?"

"..."

Tối hôm qua, Đàm Dã đã hai lần giành được giải Truyền Hình Vàng nam chính xuất sắc nhất, là người đầu tiên liên tục nhận được giải "Thị đế" trong lịch sử, danh tiếng đang nổi.

Hai người trước đây, mỗi người giành được một giải thưởng, quả thực không thể thiếu việc cùng tụ tập chúc mừng.

Giản Kim Triệu đè nén chuyện cũ chập trùng trong lòng xuống, tới gần nói thẳng: "Đàm Dã, tôi có việc muốn nói cho cậu."

"Hả?"

Đàm Dã đưa ly rượu tới, giọng điệu có vẻ quan tâm: "Tối nay sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, không thoải mái sao? Hay là có ai chọc cậu không vui?"

Ánh mắt Giản Kim Triệu nhìn ly rượu trước mặt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Tôi muốn rời khỏi Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã."

Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã là công ty mới được thành lập vào ba năm trước đây, người nắm giữ nhiều cổ phần nhất chính là Giản Kim Triệu và Đàm Dã, nhờ thân phận và tài nguyên của hai người trong ngành giải trí mà công ty vẫn luôn phát triển mạnh như vũ bão.

Ánh mắt Đàm Dã hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cái gì cơ?"

Giản Kim Triệu ổn định tinh thần, tỉnh táo nói rõ: "Tôi đã giao việc này cho luật sư xử lý rồi, hai ngày nữa chắc hẳn cậu và các quản lý cấp cao trong công ty có thể nhận được thông báo." ( truyện trên app tyt )

—— Choang.

Bàn tay khựng giữa không trung của Đàm Dã đặt xuống, ly rượu đặt trên bàn phát ra một tiếng va chạm không nặng không nhẹ: "Có chuyện gì sao? Cậu đang cần tiền gấp à?"

Anh ta lắc đầu: "Không đúng, Kim Triệu, cậu…"

Giản Kim Triệu ngắt lời: "Không có nguyên nhân gì khác cả, chỉ là tôi mệt mỏi rồi, cho nên muốn rời khỏi."

Giọng điệu lạnh nhạt khác thường truyền vào trong tai, không hiểu sao lại giống như cắm một mũi tên vào trái tim người nghe.

Ánh mắt Đàm Dã không ngừng thay đổi, hiếm khi gấp gáp: "Vì sao chứ? Cậu biết rõ hơn ai hết, rằng chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì công ty này mà!"

Hai người đều dựa vào bản thân để đứng vững gót chân trong ngành giải trí, bởi vì biết rõ hành trình đi trên đoạn đường này tới giờ không hề dễ dàng, cho nên mới coi công ty như chỗ dựa của nhau.

Nhưng chớp mắt mới qua ba năm, sao có thể thay đổi bất thường chứ?

Đàm Dã nghĩ mãi vẫn không hiểu, hỏi đi hỏi lại: "Vì sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Đàm Dã, ánh mắt ẩn dưới mắt kính của Giản Kim Triệu cuối cùng cũng có dao động.

Vì sao ư?

Bởi vì anh trùng sinh về nên biết rõ ——

Hai năm sau, Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã sẽ vô cớ bị cuốn vào một vụ án "Rửa tiền"!

Mà cũng chính là người trước mặt này, đến lúc đó sẽ kết hợp với người quản lý của anh để đổ tội danh này lên đầu anh!

Giản Kim Triệu lúc đó vừa mới hoàn thành một bộ phim mới, được mời tham gia liên hoan phim, sau đó lại bị cảnh sát ngang nhiên dẫn đi điều tra trước mắt bao người, chuyện này lập tức gây ra sóng to gió lớn.

Giản Kim Triệu rõ ràng không biết chút nào, càng không có chút sai lầm nào, nhưng dư luận vẫn bị dẫn dắt ác ý giống như tử thần bóp chặt cổ họng của anh.

Người có mưu đồ đã định tội cho anh trước khi chân tướng được điều tra rõ, sau đó anh bị cấm sóng!

Mẹ Giản đã có tuổi, sau khi bị người khác liên tiếp công kích kích thích, bà đã đột phát bệnh tim mà qua đời.

Không đến nửa tháng, gặp phải ba đả kích lớn đến từ tình bạn, người thân và sự nghiệp, Giản Kim Triệu đã rơi từ vị trí cao ngăn nắp xinh đẹp xuống vực sâu.

Rơi đến mức thịt nát xương tan, đau nhức không thể ngăn chặn!

Ngay khi anh cho rằng đời người đã hoàn toàn vô vọng, lại ngoài ý muốn trùng sinh quay về hai năm trước.

Suốt ròng rã một tuần, Giản Kim Triệu đều bị cuốn qua cuốn lại giữa kiếp trước và hiện thực, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ thấy những lời chửi mắng vô tận, nói xấu ác ý, bóng đêm lạnh lẽo, cả đêm không thể ngủ yên giấc!

Anh cảm thấy mình giống như một con chim bất ngờ bay ra khỏi chiếc lồng, chỉ cần có chút không cẩn thận thì sẽ bị bắt lại về ngục tù lạnh như băng kia.

Vì sao ư?

Giản Kim Triệu kiếp trước bị phản bội cũng từng hỏi "Vì sao" vô số lần, nhưng cuối cùng cũng không nhận được một đáp án rõ ràng, anh chỉ biết là…

Nếu ông trời đã cho anh cơ hội sống lại một lần, vậy thì phải cắt đứt triệt để từ gốc rễ của mọi chuyện!

Mà bước đầu tiên chính là rời khỏi Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã, để anh hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Đàm Dã và đám người kia!

"Kim Triệu? Cậu..."

"Đàm Dã, không phải tôi đến thương lượng việc này với cậu, mà là đã quyết định xong rồi."

Giản Kim Triệu tỉnh táo lại, anh đã quyết tâm, cũng không giải thích thêm gì.

"Người đại diện trước pháp luật của công ty sẽ tiến hành thay đổi, ai trong các cậu muốn tiếp nhận cũng được, về phần tiền vốn thuộc về tôi, tôi sẽ cho người tính toán rõ ràng rồi mang đi."

"..."

Đối mặt với thông báo quyết định vội vàng chưa kịp chuẩn bị này, tâm trạng Đàm Dã dao động kịch liệt.

Đầu tiên anh ta rót cho mình hơn nửa ly rượu Whisky mạnh, vừa muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của Giản Kim Triệu, lời muốn nói cũng nghẹn lại.

Nếu là trước kia, đối phương chắc chắn sẽ dịu dàng khuyên anh ta một câu: "Dạ dày của cậu không tốt, uống ít một chút." 

Mà hiện tại, ánh sáng nhạt tan của dây đeo kính khẽ dao động dung hòa với đôi mắt màu hổ phách của Giản Kim Triệu, khiến ánh mắt của anh có thêm sự lạnh nhạt, ánh mắt đó nhìn anh ta cứ như đang nhìn một người xa lạ.

Giản Kim Triệu nhìn ra được sự chần chờ của Đàm Dã, hỏi anh ta, cũng giống như hỏi chính mình: "Đàm Dã, chúng ta quen biết bao lâu rồi? Tám năm? Hay là mười năm?"

Câu hỏi rất nhẹ, lại đâm vào lòng khiến Đàm Dã bất an.

Lúc anh ta vừa định truy hỏi, điện thoại trên bàn đột nhiên rung rồi vang lên, là người quản lý gọi tới.

Lịch trình của Đàm Dã được sắp xếp rất dày.

Tối nay anh ta còn phải chạy ra ngoại tỉnh, chuẩn bị cho nghi thức khởi động máy ngày mai, bộ phim mới lần này được chế tác với trình độ cao nhất, người đầu tư phía sau càng là nhân vật lớn.

Đàm Dã làm nam chính nên không được phép có bất cứ sai lầm gì, nhất định phải tham gia nghi thức khởi động máy!

Đối mặt với cuộc gọi điện thúc giục của quản lý, Đàm Dã không thể không đè nén đủ loại nghi vấn xuống: "Kim Triệu, tôi phải đi cho kịp chuyến bay, nếu như cậu mệt mỏi thì trước hết cứ nghỉ ngơi đi đã, lần khác thích hợp hơn thì chúng ta bàn lại những chuyện này sau nhé."

Giản Kim Triệu không đáp lại.

Đàm Dã nhíu mi tâm, do dự mãi rồi vẫn đưa ra quyết định: "Tôi đi trước đây."

Tiếng bước chân dần dần đi từng bước một, sau đó là tiếng đóng cửa có hơi chần chừ.

Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm ly rượu không được động đến chút nào trên bàn, ánh mắt mới tràn ra chút ánh nước thoáng qua rồi biến mất: "Sao mà tôi... giống như trước giờ chưa từng biết rõ cậu vậy?"

Ra mắt đã được mười năm, Giản Kim Triệu chưa từng có bất cứ chuyện xấu và đối tượng qua lại nào, không có ai biết, anh từng có một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua rồi mất với Đàm Dã.

Cảm xúc ấy nhạt đến mức bị "Tình bạn thân" mà anh định nghĩa tách rời ra, mãi cho đến sau khi xảy ra chuyện mới hoàn toàn bị phá hủy.

Giản Kim Triệu liếc mắt nhìn qua một bên, nhìn ánh đèn lẻ tẻ phía xa, chúng chiếu sáng bóng tối, cũng hòa vào bóng tối.

Không biết vì sao, anh lại nghĩ tới vô số dư luận tung tin đồn nhảm trước khi trùng sinh.

Dù Giản Kim Triệu yêu cầu với bản thân rất cao, giữ mình trong sạch với chuyện tình cảm, sau khi xảy ra chuyện vẫn bị người ta nói thành "Thứ trác táng", lời khó nghe gì cũng nói ra.

Trong giời này, có thể được nâng lên thành gió mát trăng sáng, cũng có thể bị đẩy xuống đến mức hôi thối không chịu nổi.

Giản Kim Triệu sống lại một đời đã thấy rõ, càng mệt mỏi với việc phải đón nhận ánh mắt của người khác.

Từ nay về sau, anh chỉ muốn xé toạc cái mác bị gắn trên người mình, rời xa những đúng sai của kiếp trước, sống thật sảng khoái một lần!

Đương nhiên, anh càng muốn dồn sức chờ phát động, hung hăng cho những người từng "Phản bội" anh một đấm khi cần thiết!

Giản Kim Triệu thường ngày không thích uống rượu, nhưng đêm nay hiếm khi làm càn, đến khi Whisky trên bàn đã ít đi một nửa, ánh mắt anh cũng mông lung, ngà ngà say.

Điều hoà không khí bật hết công suất, nhưng Giản Kim Triệu chỉ cảm thấy trong cơ thể vô cùng khô nóng.

Anh mở hai cúc áo trong phía trên ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Hành lang bên ngoài ngập tràn mùi thơm, điêu khắc nổi mạ vàng hai bên mang cảm giác vô cùng xa hoa lãng phí.

Giản Kim Triệu chậm rãi ung dung đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên lại bị người khác bất ngờ va vào làm cho lùi lại hai bước.

"..."

Giản Kim Triệu vô thức đưa tay ra đỡ, mí mắt ngước xuống nhìn rõ ——

Người tới gập người, dụi trán ở cổ của anh, gần như xụi lơ trong ngực anh.

Đè có hơi nặng.

"Ưm..."

Từ mang tai đến cổ đối phương đều ửng đỏ, hơi thở vừa dồn dập vừa nóng bỏng, cho dù cách một lớp vải áo thì Giản Kim Triệu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ không bình thường trên người đối phương.

Giản Kim Triệu nhíu mày, đẩy nhẹ một chút: "Này, cậu, cậu không sao chứ?"

"Tôi..."

Đối phương thở hổn hển ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong cổ xinh đẹp.

Mái tóc cắt ngang trán ướt đẫm mồ hôi có hơi lộn xộn, nhưng cũng không thể che giấu khuôn mặt tinh xảo của cậu, và cả ham muốn gần như không thể đè nén được trong ánh mắt.

Đó là một cảm giác ở giữa ngây ngô và trưởng thành, vừa đơn thuần vừa dụ hoặc.

Giản Kim Triệu thường thấy trai xinh gái đẹp trong giới cũng sửng sốt, dưới tác dụng của men say, anh cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt này một hồi.

Đương nhiên, anh còn có cảm giác quen mắt không thể nói ra được.

"..."

Hơi thở của người trẻ tuổi dựa trên người anh nóng rực, ngoại trừ chuyện đó, mũi Giản Kim Triệu còn ngửi thấy một luồng hơi bạc hà truyền đến từ trên sợi tóc của đối phương.

Dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ cơ thể, hơi thở nồng đậm này trực tiếp bao vây lấy anh.

Thời gian bị kéo dài vô hạn trong ánh sáng lờ mờ.

Giản Kim Triệu đột nhiên ngộ ra, nhận ra thân phận của người này.

Du Diễn? Sao cậu lại ở chỗ này?

Một giây sau, anh đã nhìn thấy ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của đối phương, cùng với giọng lẩm bẩm bị hơi nóng thiêu đốt ẩm ướt ——

"Thầy Giản, giúp tôi với."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp