Trong phòng thử vai là một mảnh yên tĩnh.
Giản Kim Triệu đóng vai anh trai Diêu Dật đang ngồi dựa trên ghế, thần sắc bình tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng bước chân vang lên, nhân viên công tác đóng vai cảnh sát hô: “Diêu Dật.”
Giản Kim Triệu nghe tiếng thì tỉnh lại, anh cố sức giơ tay đẩy cặp kính sắp rơi xuống, mỉm cười: “Đội trưởng Thành, đã hai ngày không gặp rồi.”
Còng tay hạn chế phạm vi hoạt động của Diêu Dật, anh lại không có chút gì muốn giãy dụa.
Dưới ống kính, hai tròng mắt ôn hòa chứa đựng ý cười, dáng vẻ nhã nhặn thong dong hoàn toàn không giống như tù nhân sắp bị phán quyết.
Văn Triều Thanh ở bên ngoài vừa thấy vậy đã lấy lại tinh thần: “Không hổ là Kim Triệu.”
Cho dù khớp kịch bản trong lúc cấp bách cũng có thể hoàn toàn hiểu rõ nhân vật, chỉ bằng một ánh mắt, một câu thoại đã có thể nhập vai!
Nếu như nói em trai Phương Tịnh có sự điên cuồng tương phản mãnh liệt với bề ngoài, vậy thì anh trai Diêu Dật chính là ra vẻ ôn hòa lương thiện, nhưng thực tế nội tâm lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Sự nghiệp của Diêu Dật có thành tựu, chưa đến ba mươi tuổi đã có công ty của mình.
Đối mặt với việc bị cảnh sát bắt giữ, từ đầu tới cuối anh ta không hề thể hiện ra một chút phản kháng, lừa gạt nào, mà ngược lại còn tương đối bình tĩnh phối hợp nhận tội, thái độ như vậy cũng làm cho cảnh sát không thể tưởng tượng nổi, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy…- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Diêu Dật không thể tránh khỏi có liên quan đến vụ án giết người ném xác năm đó!
“Hai ngày nay đúng là rất bận, dù sao thì vụ án của anh cũng đột nhiên có tiến triển mới.”
“Đây không phải là dẫn người tới gặp anh sao.”
Nhân viên công tác chỉ biết đọc lời thoại chứ không có diễn xuất gì, nhưng Giản Kim Triệu hoàn toàn không bị cậu ta ảnh hưởng, mi tâm của anh xẹt qua một vẻ khó hiểu, chợt lộ ra vẻ càng lạnh lùng: “Hửm?”
Cảnh sát nhìn về phía bên cạnh, ý bảo: “Phương Tịnh, lại đây.”
Động tĩnh rất nhỏ vang lên.
Du Diễn diễn vai Phương Tịnh đi tới, cậu cách lan can sắt đối diện với ánh mắt của anh trai mình, lộ ra nụ cười chua xót nhưng lại an tâm: “...Anh.”
Không còn sự lạnh lẽo điên cuồng ở dưới lầu của khu dân cư, Phương Tịnh dưới sự diễn giải của Du Diễn tựa như một chú cún con đáng thương đi lạc đã lâu, chỉ bằng vào một âm tiết run rẩy đã làm cho người ta cảm nhận được sự tương phản cực hạn.
Chỉ gọi một tiếng như vậy, thần sắc bình tĩnh của Giản Kim Triệu chợt vỡ tan.
Anh chần chờ một lúc rồi đứng lên khỏi ghế, rồi lại bởi vì bị hạn chế mà ngã ngồi trở lại, kính mắt vừa đeo vững vàng vô tình đập trên mặt đất, lộ ra cặp mắt bị khiếp sợ và bất an kia.
“…”
Giản Kim Triệu kinh ngạc nhìn còng tay hạn chế tự do, cuối cùng cũng có dấu vết giãy dụa: “Em ở đây làm gì! Ai cho em đến đây hả!”
“Đội trưởng Thành, đây là có ý gì?”
“Các người vì sao lại để cho Tiểu Tịnh đến cái nơi như thế này!”
Tiếng chất vấn một câu lại đến một câu, giọng nói dần dần khàn đặc đủ để chứng minh sự phẫn nộ và bất an của anh lúc này, mà tất cả chuyển biến này chỉ là bởi vì sự xuất hiện của em trai Phương Tịnh.
Nhân viên công tác phía sau nhìn ra manh mối, thấp giọng kinh ngạc: “Không phải chứ? Hai người này một người là cuồng anh trai, một người cuồng em trai à?”
“Trời ạ, mau nhìn gân xanh trên trán và cánh tay thầy Giản kìa! Sức bộc phát và sức khống chế này thật tuyệt!”
Văn Triều Thanh không để ý tới hàng sau đang nhỏ giọng nghị luận, Giản Kim Triệu và Du Diễn trước mắt đắp nặn cũng không có vấn đề gì, nhưng cảnh đối diễn sau đây mới thật sự là quan trọng nhất!
Kịch bản vẫn còn tiếp tục.
Nhân viên công tác đóng vai đội trưởng đội cảnh sát nói hết lời thoại của mình, cho em trai Phương Tịnh vào, hơn nữa còn dặn dò cảnh sát bên ngoài trông chừng tình hình trong phòng giam.
Văn Triều Thanh ở bên ngoài nhắm chuẩn thời gian, cố ý đẩy chân bàn bằng sắt một cái.
Kẽo kẹt!
Chân bàn cọ xát trên mặt đất phát ra một tiếng động, bắt chước tiếng động đóng lại của cửa sắt.
Trước sau không quá một phút đồng hồ, máu trên mặt Giản Kim Triệu mất hết, anh cười thảm muốn đứng lên lại, kết quả trọng tâm không vững nên cả người lẫn ghế đều ngã trên mặt đất.
Cái ghế đè ở trên người Giản Kim Triệu, phát ra một tiếng vang nặng nề, nghe đã thấy đau rồi.
Mọi người tại hiện trường kinh ngạc.
Du Diễn phản ứng lại nhanh hơn, trực tiếp nhào tới quỳ trước mặt Giản Kim Triệu: “... Anh, anh thế nào rồi?”
Giản Kim Triệu quát: “Em đừng gọi anh là anh nữa!”
Hai người thuận lý thành chương tiếp tục diễn.
Giản Kim Triệu tự mình giãy dụa ngồi dậy, hai tay bị giam cầm của anh run rẩy dữ dội, tiếng hô hấp càng dồn dập: “Tại sao! Rốt cuộc là tại sao! Anh, anh bảo em giẫm lên vũng bùn này sao!”
“Từ nhỏ đến lớn không phải em nghe lời anh nhất sao? Lần này tại sao lại không nghe!”
Rõ ràng anh đã hao tâm tổn trí sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rõ ràng có thể để cho em trai rời xa tất cả thị phi! Chỉ cần qua ba ngày nữa, anh có thể kết thúc tất cả tội ác và kinh hoàng!
“Anh, em xin lỗi.”
“…”
Giản Kim Triệu trầm mặc không để ý đến cậu, hốc mắt từ trước đến nay luôn thờ ơ lại đỏ đến đáng sợ.
Anh thì không sao cả, bản thân cuộc đời mình đã thối nát như vậy rồi, anh chỉ muốn em trai sống trong sạch sẽ, nhưng giờ đây tất cả đều không còn kịp nữa rồi!
“Anh.”
Phương Tịnh do Du Diễn thủ vai hiểu được sự tuyệt vọng của anh trai mình, vừa cẩn thận vừa hoảng hốt: “Anh, em xin lỗi, em xin lỗi, anh đừng tức giận.”
“Em cút đi!” Diêu Dật kháng cự: “Anh không muốn nhìn thấy em ở đây nữa!”
“…”
Không khí giữa hai anh em đầy nặng nề, một loại bi thương tuyệt vọng không nói nên lời tràn ngập giữa hai người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Du Diễn nắm bắt chính xác thời cơ, cuối cùng đã có động tác tiến thêm một bước. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phương Tịnh do cậu thủ vai nhặt kính trên mặt đất lên, dùng quần áo cũng xem như sạch sẽ lặng lẽ lau chùi, thấp giọng thổ lộ: “Anh, trong lòng em, anh chính là người quan trọng nhất.”
“Anh biết đấy, từ nhỏ đến lớn, em để ý đến anh nhất.”
Phần để ý này vượt lên trên tất cả, bao gồm tương lai và tính mạng của cậu.
“Từ lúc em hiểu chuyện, chỉ có anh là tốt với em nhất, chỉ có anh thật sự che chở cho em.”
Trong giọng nói thấm đẫm tiếng khóc lóc nức nở, khiến cho người ta nghe mà thương cảm.
Vụ án này được điều tra đến bây giờ, chân tướng đã dần dần rõ ràng, nhưng cảnh sát vẫn bỏ sót một ít chuyện cũ năm xưa…
Ba của hai người khi còn sống từ đầu đến chân là một con ma men, mỗi khi uống say thì sẽ không nói lời nào mà cứ bạo lực gia đình, mẹ ruột của Diêu Dật chính là vì không chịu nổi gánh nặng nên mới bỏ chạy.
Sau đó, tên đàn ông đểu cáng lại quen biết mẹ của Phương Tịnh.
Sau khi hai người kết hôn, gia đình này từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cùng với sự ra đời của Phương Tịnh, cuộc sống bạo lực gia đình như ác mộng lại bắt đầu.
Hẻm nhỏ cũ nát, nhà cũ chật chội, cùng với những trận hành hung chưa từng ngừng nghỉ của người đàn ông.
Một người phụ nữ gầy yếu, hai đứa trẻ vị thành niên, cầu xin tha thứ với khóc lóc nức nở hợp thành nước sôi lửa bỏng trong đống bùn nhão kia.
Dơ bẩn, không chịu nổi, kéo dài chút hơi tàn ngày qua ngày.
Cho đến khi người đàn ông mang danh nghĩa “ba” kia biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, bọn họ từ run sợ trong lòng, đến dần dần thích ứng được, rồi đến cố gắng sống sót, tròn mười lăm năm.
Du Diễn nhớ lại quá khứ, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta đáng chết! Ông ta dựa vào cái gì mà không đáng chết!”
Nỗi đau chôn sâu trong ký ức ngóc đầu sống lại, khiến cho người ta càng thở không ra hơi.
Giản Kim Triệu hoàn toàn mất hết sức lực, giọng nói khàn khàn: “Khi đó em còn nhỏ, việc này không liên quan đến em, Tiểu Tịnh, em nên có cuộc đời mới, mà không phải bị nhốt trong quá khứ như anh và dì Phương.”
Khi đó Phương Tịnh mới chưa đầy bảy tuổi, ký ức thời thơ ấu vốn mỏng manh, tất cả vốn không liên quan đến cậu!
Du Diễn nghe anh trai vẫn bảo vệ mình trước sau như một, lắc đầu: “Anh, anh không hiểu…”
Cho dù là mười lăm năm trước, hay là mười lăm năm sau, Diêu Dật chưa bao giờ là hung thủ, mà chân tướng bị che giấu từ đầu đến cuối chỉ có một mình Phương Tịnh biết được.
“Anh tốt như vậy, ai cũng đừng hòng kéo anh xuống địa ngục!”
“Những người đã từng làm tổn thương anh, phản bội anh, đe dọa anh…”
Giọng nói của Du Diễn dần dần trở nên âm trầm, khóe mắt đỏ đến kinh người: “Cho dù làm lại ngàn lần vạn lần, em cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
“…”
“…”
Lời thoại thoát ly kịch bản vừa xuất hiện, Văn Triều Thanh và Giản Kim Triệu lập tức nhận ra không đúng lắm…
Cảm xúc của Du Diễn vào giờ khắc này đến quá mãnh liệt!
Cả người cậu toát ra sự điên cuồng và hận thù, dọa người đồng thời lại xen lẫn một tia ham muốn chiếm hữu nói không nên lời!
Giản Kim Triệu đối mặt với tình cảm khác thường này, trong lúc nhất thời quên mất sự khó chịu của cơ thể, anh chỉ cảm thấy, diễn xuất của Du Diễn còn xuất sắc khiếp người hơn phim điện ảnh trong trí nhớ.
Phù hợp với màu nền của nhân vật, đồng thời mang theo một sắc thái độc đáo thuộc về cậu, mâu thuẫn rồi lại dung hợp một cách vi diệu.
“... Tiểu Tịnh?”
“Anh, em ở đây.”
Du Diễn đưa tay đè đuôi mắt Giản Kim Triệu một cái, ngón tay hơi thô ráp mang theo một tia sương mù.
Lòng bàn tay cậu vòng qua gáy đối phương, nhẹ nhàng đặt trán lên, lại gọi một tiếng: “Anh.”
Vẻ tàn bạo đều đã tan đi, chỉ để lại lưu luyến và dịu dàng tràn đầy.
“Anh nói, anh muốn em sống trong sạch sẽ, nhưng từ đầu đến cuối, người nên sống thật tốt vẫn luôn là anh.”
Lách tách.
Cũng không biết là nước mắt của ai rơi trên mặt đất, nở ra một đóa hoa.
Cũng là hoàn toàn nhập vào vai diễn, cũng là sự không nỡ của cơ thể cố nén đến cực hạn, Giản Kim Triệu kiệt sức nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra câu nói ở trang bìa kịch bản kia, đó là lời độc thoại thuộc về anh trai Diêu Dật: “Tôi bị mắc kẹt trong bùn lầy không thể trốn thoát này, nhưng vẫn mong nó có thể nở ra đóa hoa sạch sẽ.”
Bên tai truyền đến lời xin lỗi bất lực nhất, cũng đau đớn nhất.
“Anh, em xin lỗi, chung quy em vẫn không có cách nào sống thành dáng vẻ mà anh muốn.”
Trong bùn lầy, thật ra vĩnh viễn cũng không thể nở ra đóa hoa hướng về mặt trời mà rực rỡ được.
“…”
Mọi người yên lặng đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sự bi thương tràn ngập hiện trường càng thêm nồng đậm.
Mặc dù chưa từng xem kịch bản đầy đủ, nhưng bọn họ vẫn đọc hiểu ràng buộc tình thân giữa các nhân vật từ trong diễn xuất của Giản Kim Triệu và Du Diễn.
Ngay cả Văn Triều Thanh suy nghĩ vô số lần nội dung vở kịch cũng im lặng, anh ấy hoàn toàn không nghĩ tới…
Một cảnh diễn tạm thời nảy ra vậy mà có thể đạt được phản ứng hóa học như vậy, quả thực là linh hồn phù hợp còn cao hơn bản thân nhân vật!
Buổi thử vai này kết thúc, kết quả đã không cần nói cũng biết.
…
“Cạch!”
Cửa nhà vệ sinh bị mạnh mẽ khép lại, Giản Kim Triệu dùng hết chút sức lực cuối cùng chạy đến trước bồn rửa tay.
Mất đi sự khắc chế cực hạn trước mặt người khác, cảnh quay kết thúc, thoát ly khỏi nội dung vở kịch, anh cuối cũng đã không thể chịu đựng được cảm giác buồn nôn ùn ùn kéo đến, vẻ mặt đau khổ khom lưng nôn khan.
Khuôn mặt Giản Kim Triệu trắng bệch, hai tay gắt gao chống trên mặt bàn nổi lên gân xanh.
Khóe mắt anh thoáng nhìn qua cổ tay của mình, mặt trên để lại một cái dấu vết màu đỏ nhạt, hẳn là vừa rồi lúc đóng kịch không cẩn thận giãy dụa nên để lại, lại chói mắt đến mức làm cho anh hận không thể lấy đao róc đi!
“Soàn soạt!”
Giản Kim Triệu hoảng hốt mở vòi nước ra, dùng sức xoa nắn rửa đi vết đỏ trên cổ tay mình, không thể khống chế, gần như tự ngược dùng đau đớn che giấu tất cả.
Nhưng những lo lắng bị đè ở sâu trong nội tâm kia giống như là tìm được lối thoát, mãnh liệt xông ra, giống như dây leo gắt gao cuốn lấy anh, tiếng chửi rủa kiếp trước lần nữa chặn lấy lỗ tai của anh.
— Biết người biết mặt không biết lòng mà, bên ngoài giả bộ thì giả bộ là trí thức trong sạch, nhưng bên trong lại là loại đạo đức bại hoại.
— Rõ ràng đã đạt đến địa vị này rồi mà còn kiếm tiền bẩn! Thật kinh tởm! Nên phong sát thẳng tay! Phì! Án tử hình cũng không quá đáng.
— Còn ảnh đế minh tinh nữa á? Mất đi giới hạn thì vẫn là tù nhân, phì!
“Không…”
“Không phải tôi…”
Giản Kim Triệu vô thức lắc đầu lẩm bẩm, kiếp trước chính là như vậy, dưới tình cảnh không hề hay biết gì anh bị buộc phải đeo còng tay.
Cái loại xúc cảm lạnh lẽo này, làm cho anh cả đời này cũng không quên được!
Đầu óc Giản Kim Triệu không ngừng choáng váng, trước mắt lại càng trắng bệch, cả người đạt đến giới hạn sụp đổ, lung lay sắp đổ ngã về phía sau.
Trong phút chốc, cửa nhà vệ sinh bị người ta dùng sức mở ra.
“…”
Không có sự đau đớn ngã quỵ như trong tưởng tượng.
Giản Kim Triệu nhanh chóng ngã vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ, bên tai truyền đến một giọng nói vội vã không thể quen thuộc hơn.
“Thầy Giản?!”