Ngoại ô phía tây Hải Thị.

Trong trường đua xe ngoài trời, ánh nắng gay gắt vào giữa buổi trưa chiếu xuống mặt đất như đang bốc lửa, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lên một đám bụi đất mịt mù.

Một chiếc xe mô tô màu đen đỏ lao tới với tốc độ cực nhanh, phi thẳng đến, tiếng động cơ vang rền như xé toạc không gian, kéo theo nhịp tim của khán giả đang vây xem cũng đập nhanh như vũ bão.

Một lúc sau, chiếc mô tô này mới giảm dần tốc độ, tiến vào chỗ đậu xe tạm thời bên cạnh đường đua.

Du Diễn tháo chiếc mũ bảo hiểm được đặt làm riêng đắt đỏ, đầy hứng khởi nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời.

"Ôi trời, Du Diễn, vừa rồi cậu không muốn sống nữa à?" Mạnh Tuyển chạy chậm tới bên cạnh cậu, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt than nhẹ.

"Từ khi vào vòng đua thứ hai, tốc độ của cậu đã vượt quá ba trăm rồi, cả người cả xe gần như hoá thành một vệt bóng mờ, nếu không giữ được thăng bằng mà ngã mất thì phải làm sao bây giờ?"

Đôi chân dài của Du Diễn bước xuống từ trên xe, đứng vững: "Cậu hoảng cái gì chứ? Không phải là tôi không ngã đấy sao?"

Cậu ném chiếc mũ bảo hiểm vào tay người bạn thân của mình, cực kỳ dứt khoát cởi bỏ phần thân trên của bộ đồ đua xe, cánh tay có đường nét lưu loát đang được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, mang theo chút hoang dã không thể nói thành lời.

Mạnh Tuyển từ tận đáy lòng rất khâm phục kỹ thuật và sự điên rồ của cậu, suy nghĩ mất nửa ngày cũng chỉ có thể lẩm bẩm than một câu: "Đồ điên khùng nhà cậu."

Du Diễn cũng không phản bác: "Tôi khát rồi, vào bên trong rồi nói tiếp."

Phía trước trường đua là câu lạc bộ mô tô chiếm diện tích lớn nhất ở Hải Thị bây giờ, YANS, tuy chỉ mới thành lập chưa đầy hai năm, nhưng đã thu hút đến gần một trăm hội viên tham gia, ngoài các hoạt động tụ tập định kỳ của các tay đua ra thì…

Tầng một của câu lạc bộ còn có quầy bar trưng bày xe máy, mỗi buổi tối chủ nhật hàng tuần đều tổ chức các cuộc thi đấu biểu diễn, thu hút vô số thanh thiếu niên đến check-in mua vé vào cửa, doanh thu cũng khá cao.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người bước vào, lễ phép gật đầu: "Chào ông chủ."

Mạnh Tuyển đáp lại qua loa, nhìn về phía người bạn thân của mình.

Câu lạc bộ này tuy bề ngoài là do cậu ấy đầu tư và quản lý, nhưng ông chủ thực sự phía sau màn lại là Du Diễn, người này sẵn sàng bỏ tiền biến sở thích của mình thành một cuộc đầu tư, hơn nữa lại còn khá thành công.

Du Diễn nhận lấy đồ uống có tính kiềm mà nhân viên phục vụ đưa, mạnh mẽ uống vài hơi rồi ngồi xuống, ngay lập tức ra hiệu: "Điện thoại của tôi đâu? Đưa đây nhanh lên."

"Nhìn dáng vẻ cậu gấp gáp như thế, rốt cuộc đang đợi tin tức của ai vậy?" Mạnh Tuyển lấy điện thoại từ trong túi ra, ném sang: "Tôi cũng có bật chế độ tắt tiếng đâu, đừng nói là cuộc gọi điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có."

Du Diễn nhíu mày, không cam lòng mà lật đi lật lại tất cả tin nhắn và nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của mình, thực sự không có dãy số mà cậu luôn mãi mong đợi.

"…"

Đã tận một tuần trôi qua rồi.

Chẳng lẽ lần trước biểu hiện của mình còn chưa đủ rõ ràng ư?

Xem ra không thể cứ thể ngồi yên ở đây chờ đợi, vẫn là phải tìm cơ hội chủ động tiếp cận.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Chậc chậc, cậu ngẩn ngơ gì thế?"

Mạnh Tuyển nhận ra điều khác lạ, nhịn không được mở lời trêu chọc: "Anh Diễn à, tôi thấy dạo này hồn vía của cậu cứ ở tít trên mây, rốt cuộc là đang chờ đợi tin tức của ai vậy?"

Du Diễn bỏ điện thoại xuống, uống đồ uống, mãi không chịu thừa nhận: "Không có ai cả."

"Có thật không đấy? Hay là cậu gặp rắc rối gì à?" Mạnh Tuyển bám riết không tha mà truy hỏi, chợt lóe lên suy nghĩ: "Ôi đệt! Có phải là do cái công ty chó má đó vẫn bám riết lấy cậu không?"

"Hôm đó tôi đã bảo cậu đừng đi, rõ ràng đó là cái bẫy mà, cậu còn không tin tôi!"

"Câm miệng đi."

Du Diễn ngăn lại dòng suy nghĩ lan man của bạn thân, đứng dậy uống hết ly nước: "Tôi mệt rồi, tôi đi chợp mắt một lát đây."

Mạnh Tuyển nhìn điện thoại trên ghế sô pha, nhướn mày: "Này, không cần điện thoại nữa à?"

"Không…"

Lời nói mang vẻ bực bội còn chưa nói xong, chuông báo điện thoại bỗng vang lên báo hiệu cuộc gọi đến.

Du Diễn nhìn thấy số điện thoại mà mình đã thuộc nằm lòng, ngay lập tức lao tới sô pha, sốt ruột vội vàng nghe máy: "A lô, chào, chào anh ạ."

Mới chỉ vừa mở miệng nói câu đầu tiên mà đã lắp bắp vì căng thẳng.

"…"

Mạnh Tuyển như phát hiện ra điều mới lạ, dựng thẳng tai lên tập trung hóng hớt, tiếc là bạn thân của mình không bật loa ngoài, chẳng nghe thấy gì cả.

Du Diễn hoàn toàn không rảnh để ý đến ánh mắt tò mò của người bạn thân, dồn toàn bộ sự chú ý vào đầu dây phía bên kia điện thoại, sợ bỏ lỡ mất dù chỉ một hơi thở của đối phương.

"A lô, chào cậu, tôi là Giản Kim Triệu."

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo truyền đến.

Du Diễn càng nắm chặt điện thoại: "Tôi biết, thầy Giản."

Giản Kim Triệu xác nhận giọng nói của Du Diễn: "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng bây giờ cậu có đang rảnh không? Có tiện gặp mặt một lát không?"

Du Diễn hít thở càng thêm gấp gáp: "Rất tiện!"

Giản Kim Triệu đã xác nhận thời gian rảnh của cậu, bình tĩnh và dứt khoát nói: "Cậu cho tôi địa chỉ nhé? Tôi không tiện xuất hiện ở nơi công cộng đông người, lát nữa tôi sẽ gửi biển số xe của tôi cho cậu, cậu đi ra tìm nhé?"

Du Diễn không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Vâng ạ."

Chỉ hai từ đơn giản, đã biểu lộ ra một sự ngoan ngoãn khó tả.

Giọng Giản Kim Triệu hơi cao lên: "Vậy thì tốt, lát nữa gặp nhé."

Cuộc gọi kết thúc.

Nhịp thở của Du Diễn lại càng nhanh hơn vài phần, nhưng độ cong khóe miệng nhếch lên đã tố cáo tâm trạng của cậu.

Mạnh Tuyển đứng bên cạnh ngây người nhìn, không khỏi vỗ tay chế giễu: "Ôi ôi ôi, lại còn "vâng~ ạ~" cơ đấy, đời này tôi chưa từng thấy cậu ngoan ngoãn nghe điện thoại như vậy đâu, là ai thế, là ai thế?"

Du Diễn nhắn địa chỉ qua tin nhắn, ngẩng đầu: "Không có thời gian để ý cậu đâu, tôi phải đi ngay đây."

Nói xong, cậu vội vàng chạy lên tầng hai.

Mạnh Tuyển hét lớn: "Cậu chạy cái gì chứ? Không đi ngủ hay nghỉ ngơi à?"

Du Diễn hiếm khi có tâm trạng tốt, lên tiếng trả lời: "Ngủ cái quái gì chứ! Tôi phải đi tắm một phát rồi ra ngoài ngay đây!"

Bốn mươi phút sau.

Giản Kim Triệu đi theo hướng dẫn lái xe vào một con đường hẹp, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên đường.

Du Diễn mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng và quần đen đơn giản, dáng người rất cao ráo, cả người toát lên một vẻ sạch sẽ mát mẻ.

Cậu cứ như vậy đứng dưới bóng cây một cách tuỳ tính, không chỉ mang đậm vẻ thanh xuân của lứa tuổi thiếu niên mà còn có chút nghịch ngợm khó tả, khiến người ta không thể rời mắt nhìn.

Ánh mắt hai người chạm nhau một cách ăn ý.

Rõ ràng là cách một khoảng, nhưng Giản Kim Triệu lại thấy rõ độ cong từ khóe miệng hơi nhếch lên của Du Diễn.

Anh dừng xe ở bãi đất trống bên cạnh, chủ động hạ cửa kính xuống: "Lên xe ngồi đi."

Du Diễn cũng không tỏ vẻ ngại ngần, mở cửa ghế phụ rồi chui vào: "Chào thầy Giản."

Giản Kim Triệu quan sát hoàn cảnh xung quanh, mở lời một cách tự nhiên: "Trước đây tôi có nghe bạn bè nhắc đến câu lạc bộ này, hình như cũng khá nổi tiếng, sao cậu lại ở đây?"

"…"

Du Diễn hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra một chuyện. ( truyện trên app tyt )

Lúc nãy nhận được điện thoại có chút hưng phấn quá mức... không kịp suy nghĩ nhiều mà đã gửi địa chỉ chỗ này sang cho Giản Kim Triệu.

Giờ hẳn là không thể nói rằng ông chủ phía sau màn của câu lạc bộ này là mình được nhỉ? Dù sao thì lần trước ở khách sạn cậu cũng vừa mới giả vờ đáng thương nói bản thân mình không có tiền, giờ mà nói ra chuyện này thì lộ mất.

Du Diễn ho khan một tiếng: "À, tôi quen ông chủ ở đây, tạm thời ở đây giúp đỡ để kiếm chút tiền."

Giản Kim Triệu nhớ lại lần trước đối phương gặp khó khăn khi đối mặt với khoản tiền bồi thường chấm dứt hợp đồng: "Việc chấm dứt hợp đồng của cậu với công ty giải trí của Tần Lãng đã giải quyết xong chưa?"

Du Diễn lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi không muốn đến công ty đó nữa, suốt một tuần nay đều cố ý tránh mặt Tần Lãng."

Lời này thật ra cũng không phải là giả.

Ngay từ ban đầu, cậu đã chặn hết mọi phương thức liên lạc với Tần Lãng. Về phần khoản tiền bồi thường đó, cậu cũng không sợ không trả nổi, mà thực ra vốn dĩ không thèm để nó vào mắt.

Dù cho đối phương có thật sự mang người đến tận cửa tìm, cậu đây có tiền, cũng chẳng thèm sợ gì cả.

Giản Kim Triệu nghe xong, chỉ thầm lắc đầu trong lòng.

Quả nhiên là sinh viên mới ra trường khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, nghĩ rằng chỉ cần hợp đồng đen trắng rõ ràng như thế là có thể trốn tránh được sao?

Du Diễn nghiêng người, cố gắng tiến gần hơn sang phía Giản Kim Triệu: "Thầy Giản à, anh đến tìm tôi, có phải là như ý tôi đang nghĩ không?"

Giản Kim Triệu nhẹ đẩy kính một chút, thăm dò ngược lại: "Cậu nghĩ như thế nào?"

Du Diễn đành phải nói thẳng: "Tôi muốn đi theo anh, anh có thể ký hợp đồng cho tôi vào công ty anh đang làm không? Tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt."

Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp trong yên lặng.

Giản Kim Triệu lại ngửi thấy được mùi bạc hà nhẹ nhàng, là mùi hương từ cơ thể Du Diễn truyền đến.

Không biết tại sao, ký ức ngắn ngủi đêm đó bỗng nhiên hiện ra, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng quanh quẩn bay lượn trong đầu.

Ấn tượng sâu sắc nhất không phải là dáng vẻ đáng thương của Du Diễn do bị ham muốn hành hạ, mà là ánh mắt chiếm hữu hung ác thoáng qua khi đối phương áp chế anh trên cánh cửa.

"Thầy Giản, anh làm sao vậy?"

"..."

Giản Kim Triệu lập tức kéo lại suy nghĩ, đối diện với đôi mắt của Du Diễn, đó là ánh mắt hàm chứa sự chân thành, mong đợi, không hề lộ vẻ sắc bén hung ác như anh vừa tưởng tượng.

Anh nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách, lấy ra một tập tài liệu từ phía sau rồi đưa qua: "Trước tiên phải nói rõ ràng với cậu một chút, tôi bây giờ không còn liên quan gì đến Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã nữa, mà là đang chuẩn bị thành lập một công ty Điện ảnh và truyền hình mới."

Du Diễn nhướng mày nhẹ, không hề ngạc nhiên nhận lấy tập tài liệu: "Đây là hợp đồng cần ký với tôi sao?"

Với cậu mà nói, quan trọng là được đi theo Giản Kim Triệu, chứ không phải là Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã không có Giản Kim Triệu.

Giản Kim Triệu không ngờ được rằng cậu lại có thái độ bình tĩnh như vậy, đành phải nói rõ hơn: "Bây giờ cạnh tranh trong giới giải trí thật sự rất khốc liệt, tôi không thể đảm bảo rằng nếu cậu vào công ty mới này sẽ chắc chắn có được tài nguyên tốt."

Dù là ký ức có được từ kiếp trước, hay là phán đoán của anh về hiện trạng giới giải trí bây giờ, thì với tư chất của Du Diễn hoàn toàn có thể tìm được một công ty lớn hơn sẵn lòng tiếp nhận cậu.

Du Diễn mở hợp đồng, nhưng cũng không vội vã xem: "Người mới nào mà không bắt đầu từ con số không chứ? Tôi cũng không có ý kiến."

Giản Kim Triệu đã xác định được suy nghĩ của cậu, lúc này mới nói về điểm quan trọng trong việc ký hợp đồng: "Chúng ta sẽ ký theo hợp đồng dành cho người mới, thời hạn là năm năm."

"Còn về khoản tiền bồi thường của công ty giải trí Tần Lãng, công ty có thể tạm thời ứng trước cho cậu, nhưng trong vòng hai năm đầu tiên, tỷ lệ thu nhập sau khi trừ các chi phí cần thiết sẽ là 40 - 60."

Thành lập công ty điện ảnh, ký hợp đồng đào tạo người mới, vốn chính là một loại hình đầu tư thương mại.

Dù Giản Kim Triệu có vừa ý Du Diễn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể để bản thân mình làm ăn lỗ vốn, huống hồ so với những công ty giải trí nhỏ đầy cạm bẫy, điều kiện anh đưa ra đã là rất ưu đãi rồi.

Du Diễn cũng hiểu được điều này, liền sảng khoái đồng ý ngay: "Tôi không có vấn đề gì cả, ký hợp đồng ngay bây giờ luôn được không?"

Giản Kim Triệu nhắc nhở một cách bất đắc dĩ: "Cậu đã xem qua hợp đồng chưa? Không sợ bên trong có bẫy à?"

"Thầy Giản, anh sẽ lừa tôi ư?" Du Diễn hỏi lại, trong mắt lộ rõ sự tin tưởng.

Giản Kim Triệu xem như đã hiểu tâm ý của cậu, nhưng từ đáy lòng vẫn chân thành đưa ra lời khuyên: "Du Diễn à, đừng vì việc tôi đã từng giúp cậu trong khoảng thời gian trước mà đưa ra lựa chọn tin tưởng tôi vô điều kiện."

"Những người trong giới này ai cũng như vậy, nhìn qua thì có vẻ đàng hoàng đấy, nhưng niềm tin lại là thứ dễ dàng tan vỡ nhất."

Nửa câu cuối cùng, âm cuối của anh mang theo một chút u buồn.

Du Diễn thay đổi ánh mắt, không đợi cậu mở miệng, Giản Kim Triệu đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Đúng rồi, việc giải trừ hợp đồng với công ty giải trí Tần Lãng tốt nhất nên để cậu tự giải quyết, hai trăm vạn tiền bồi thường tôi sẽ cho người chuyển khoản đúng hạn cho cậu."

Nếu để Giản Kim Triệu trực tiếp phái người đi đàm phán, chỉ sợ đối phương sẽ tăng giá lên.

Giản Kim Triệu ngừng lại một chút, bổ sung thêm một cậu: "Nhưng cậu không cần phải áp lực, nếu Tần Lãng cố tình làm khó cậu, bên phía công ty của tôi đương nhiên sẽ ra tay."

"Tôi hiểu rồi."

Du Diễn xoa nhẹ bên góc tập tài liệu, nhân cơ hội này tranh thủ hỏi: "Thầy Giản, tôi còn có một câu hỏi."

Giản Kim Triệu nhìn cậu: "Việc gì vậy?"

Du Diễn tò mò: "Tôi có phải là người mới đầu tiên được ký hợp đồng với anh không? Sau này anh sẽ trực tiếp dẫn dắt tôi phải không?"

Giản Kim Triệu hơi ngẩn ra, chợt nở nụ cười hiếm hoi: "Cậu đã thấy ông chủ nào tự mình dẫn dắt người mới chưa?"

Du Diễn đã hiểu ra câu trả lời, nhưng vẫn cố gắng kiên trì: "Nhưng tôi muốn anh đích thân dẫn dắt tôi, không được ư?"

Nói rồi, cậu còn cố ý chớp mắt, rõ ràng là đang làm nũng.

Giản Kim Triệu hiểu được điều này trong nháy mắt, môi khẽ nở một nụ cười nhạt mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra: "Thế thì phải xem biểu hiện của cậu đã."

Nếu Du Diễn thực sự có tài năng và nỗ lực, anh tất nhiên sẽ sẵn lòng giúp đỡ, có thể tự mình dẫn dắt cậu.

Kiếp trước kết thúc quá nhanh, Giản Kim Triệu cũng không biết Du Diễn đến sau này có thể đi xa đến đâu, nhưng anh hy vọng lần này, công ty mới của mình và Du Diễn đều sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.

"Cậu về trước xem kỹ hợp đồng này, qua một thời gian nữa khi mọi việc của công ty mới hoàn toàn sắp xếp xong, tôi sẽ cho người liên hệ chính thức với cậu."

"Được, tôi sẽ nghe theo anh sắp xếp."

"Vậy thì gặp lại sau nhé, tôi còn có chút việc."

Du Diễn gật đầu, rất phối hợp bước xuống xe.

Cậu mới đi được vài bước, đột nhiên lại quay lại bên phía cửa xe của Giản Kim Triệu, gõ cửa sổ xe.

Giản Kim Triệu hạ cửa sổ xuống, nhìn cậu: "Còn có việc gì sao?"

Du Diễn khẽ khép mắt: "Ừm, có một chuyện khá quan trọng, vừa rồi tôi quên nói."

Giản Kim Triệu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Vóc dáng Du Diễn cao hơn cửa xe rất nhiều, trong ánh nhìn dò hỏi của Giản Kim Triệu, cậu cúi người đến gần sát, ánh nắng mạnh mẽ chiếu rọi khuôn mặt cậu, khiến dung mạo của cậu lại càng thêm đẹp đẽ động lòng người.

Giản Kim Triệu có thể rõ ràng nhìn thấy được hình ảnh mình trong mắt đối phương, bỗng không hiểu sao mà trái tim đập lỡ một nhịp.

"... Du Diễn?"

Du Diễn nghe thấy tên mình, ý cười càng rõ ràng hơn: "Thầy Giản à, thật ra tôi là fan hâm mộ điện ảnh của anh."

"Tôi rất thích anh, đã từ rất lâu trước kia rồi."

Giản Kim Triệu vốn nghĩ rằng mình đã sớm quen với những lời tỏ tình từ "fan hâm mộ điện ảnh", nhưng lần này lại có hơi lạc nhịp.

"Hả?"

"Vì vậy thầy Giản à, tôi sẵn lòng tin tưởng anh vô điều kiện, đi theo anh, cố gắng nỗ lực để có thể đi được càng xa hơn trong giới này."

Ánh mắt Du Diễn từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào anh, kiên định và trực tiếp: "Hy vọng có một ngày nào đó, anh cũng có thể tin tưởng tôi vô điều kiện."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play