Quý Gia có mạng lưới quan hệ rộng rãi, hiệu suất làm việc cũng rất nhanh, trước sau chỉ dùng một tháng mà cô đã hoàn thành xong các hạng mục công việc của công ty mới.
Giản Kim Triệu đặt tên cho công ty là “Kình Ảnh”, ngụ ý rất đơn giản.
Cá kình là loài động vật lớn nhất đại dương, được nhiều người mệnh danh là chúa tể đại dương. Anh hy vọng rằng công ty mới với cái tên này sẽ có thể có chỗ đứng riêng trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình khổng lồ mà phức tạp này.
Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, Quý Gia cầm ly cà phê do trợ lý Tiểu Triệu đưa đến, nhìn về phía Giản Kim Triệu ở phía đối diện: “Em nghĩ sao về thông tin của người mới mà chị gửi cho em?”
Trong tháng này, Quý Gia cũng đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để liên hệ với các học viện điện ảnh và truyền hình lớn, đồng thời tìm được một số tài năng trẻ chưa được các công ty khác ký hợp đồng.
Tổng cộng có hai chàng trai và ba cô gái.
Giản Kim Triệu bấm vào tập tin máy tính: “Em đã xem qua thông tin về nhóm người mới này rồi, cũng không tệ.”
Quý Gia nhấp một ngụm cà phê, nói: “Nếu nói về không tệ, còn phải nói mắt nhìn của em tốt.”
Giản Kim Triệu phản ứng lại: “Du Diễn?”
Quý Gia gật đầu: “Hai ngày trước chị đã gặp cậu ấy rồi, bất kể là nhan sắc hay khí chất, nếu đặt ở trong toàn bộ cái giới này thì đều rất có ưu thế.”
“Mà chị luôn cảm thấy các đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy trông quen quen, chỉ tạm thời không thể nhớ ra được.”
Quý Gia dừng lại một chút, lấy trải nghiệm của người từng trải ra để bày tỏ: “Là người trời sinh đã có tướng làm người nổi tiếng, nếu được bồi dưỡng tốt, cho dù không thể hot đến mức bùng nổ, nhưng có chút danh tiếng là chuyện không thành vấn đề.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giản Kim Triệu nghe thấy Quý Gia đánh giá cao thì hơi nhếch môi: “Vậy trước tiên quyết định chọn sáu người mới đi, việc đào tạo ở công ty chúng ta nhất định không thể thiếu, thứ hai tuần sau chính thức bắt đầu đi.”
“Em sẽ liên hệ với các đạo diễn chọn vai của các đoàn làm phim lớn, nếu có vai diễn phù hợp, vậy có thể để bọn họ đi rèn luyện.”
Sáu người mới vào công ty đều đã trải qua một cuộc kiểm tra lý lịch đơn giản, đều rất sạch sẽ, tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì.
Quý Gia hiểu ra: “Không sao, chuyện nghệ sĩ cứ giao cho chị, đừng lo lắng quá.”
Ngoài những người mới được lựa chọn trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, công ty cũng đã đạt được ý định hợp tác với một số nghệ sĩ hạng hai và hạng ba, chỉ đang chờ từng bước đàm phán ký kết hợp đồng.
Giản Kim Triệu đương nhiên yên tâm về khả năng của Quý Gia, anh gật đầu.
Quý Gia thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, em có ý kiến gì về việc đầu tư vào các dự án điện ảnh và truyền hình không?”
Giản Kim Triệu nghĩ đến một quyết định mà anh đang cân nhắc gần đây, nói rõ ràng hơn chút: “Em có một dự án điện ảnh và truyền hình đang cảm thấy thú vị, định làm xong việc này sẽ đi thăm hỏi đạo diễn kia một chút.”
Quý Gia nghe được suy nghĩ của anh, cũng không hỏi chi tiết: “Được rồi, chị tin em có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn dự án dựa trên kịch bản, cứ từ từ.”
Dự án tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Loại chuyện đầu tư vào điện ảnh và truyền hình động chút là tiêu tốn hàng trăm triệu, hơn nữa còn đại diện cho danh tiếng của Kình Ảnh bọn họ sau này trong ngành, thực sự không thể tùy tiện đưa ra quyết định.
…
Công ty mới khởi đầu mới.
Dù Giản Kim Triệu đã lui về phía sau màn ảnh nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải bận rộn, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Anh đến dưới lầu công ty như thường ngày, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người gầy gò đang lảng vảng ở cửa thang máy.
Đối phương đang cúi đầu đi lại, có mái tóc xoăn tự nhiên, rất đặc biệt, làm cho người ta liếc mắt một cái đã nhận ra danh tính.
Trên khuôn mặt của Giản Kim Triệu hiện lên một chút kinh ngạc: “Triều Thanh?”
“...”
Đối phương sửng sốt, nghiêng đầu sang.
Anh ấy đẩy cặp kính gọng đen lên, lo lắng nắm lấy chiếc túi đeo vai trong tay, giọng không được tự nhiên hô lên: “Kim Triệu, chào cậu, đã lâu không gặp.”
Giản Kim Triệu bước nhanh về phía trước: “Cậu tới tìm tôi à?”
Văn Triều Thanh nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi nghe nói cậu tự mở một công ty điện ảnh và truyền hình, cho nên muốn đến thử vận may, xem có thể gặp được cậu hay không.”
Giọng nói chậm rãi, tạo cho người ta một cảm giác hàm súc nhất quán.
Giản Kim Triệu coi như đã quen thuộc với tính cách trầm tĩnh của Văn Triều Thanh, anh thoáng nhìn chiếc túi đen đầy màu trắng trong tay đối phương, trong lòng có một loại suy nghĩ mơ hồ.
“Cậu đây là có kịch bản mới sao? Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé?”
“Được.”
…
Năm phút sau, tại phòng họp.
Trợ lý Tiểu Triệu bưng trà hoa đã pha tới, nồng nhiệt chào đón: “Đạo diễn Văn, đây là trà hoa anh Triệu nhờ tôi pha cho anh! Anh ấy nói lúc trước ở trường quay anh rất thích loại trà này, anh thử đi.”
Văn Triều Thanh nhìn nước trà thơm ngọt, nghẹn ngào thốt ra một câu: “Cảm ơn.”
Giản Kim Triệu ra hiệu cho trợ lý: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi và đạo diễn Văn có chuyện quan trọng cần phải nói.”
Tiểu Triệu gật đầu rồi rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng họp đóng lại, Văn Triều Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giản Kim Triệu nhìn thấy được điểm này, mỉm cười bất lực.
Nhiều năm qua, tính tình của đối phương vẫn không hề thay đổi.
Nếu không nói rõ thì ai có thể nhận ra Văn Triều Thanh là đạo diễn vang danh một thời từng đoạt giải thưởng quốc tế chứ?
Văn Triều Thanh trông trẻ nhưng thật ra lại lớn hơn Giản Kim Triệu một tuổi. Ba anh ấy là đạo diễn nổi tiếng Văn Xuân Thân, còn mẹ anh ấy là nhà biên kịch nổi tiếng Tống Tuyết Lan, là một nhà văn thế hệ thứ hai điển hình.
Chịu ảnh hưởng của ba mẹ, từ khi còn nhỏ Văn Triều Thanh đã yêu thích viết kịch bản, học tập quay phim.
Năm thứ tư đại học, bộ phim đầu tay anh ấy quay đã lọt vào liên hoan phim quốc tế, hơn nữa đã thành công giành được giải thưởng, ngay cả diễn viên chính trong phim cũng lọt vào mắt công chúng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tin tức lan truyền trở lại trong nước, các phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ.
Một số người cho rằng Văn Triều Thanh thực sự giỏi kế thừa tài năng của ba mẹ mình, trong khi một số khác cho rằng Văn Triều Thanh chỉ dựa vào ba mẹ mình, tài năng chỉ là giả tạo.
Văn Triều Thanh phớt lờ những lời nhận xét đó, cống hiến hết mình cho việc tạo ra một kịch bản mới, mà tác phẩm anh ấy biên kịch thứ hai trong đời cũng là tác phẩm đầu tay của Giản Kim Triệu…
“Hoa Nguyệt.”
Bộ phim ngắn dài một tiếng năm phút, giúp nâng lên vị ảnh đế Giản Kim Triệu này, đồng thời cũng khiến Văn Triều Thanh vang danh lần nữa.
Ngay khi mọi người cho rằng Văn Triều Thanh sẽ thay thế ba mình là Văn Xuân Thân, trở thành “Đạo diễn Văn” mới của ngành điện ảnh và truyền hình Trung Quốc, thì đối phương lại đột nhiên mai danh ẩn tích, biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Tròn sáu năm.
Giản Kim Triệu không phải là thích chủ động kết giao với người khác, nhưng Văn Triều Thanh dù sao cũng là đạo diễn bộ phim đầu tiên của anh, hai bên công nhận và tán thưởng lẫn nhau, thường sẽ gửi lời chúc phúc cho nhau vào những dịp lễ.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nghe được hôm nay Văn Triều Thanh đột nhiên tới cửa tìm mình, Giản Kim Triệu quả thực có chút kinh ngạc: “Triều Thanh, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
“Kim Triệu, tôi... tôi thật sự không tìm được người khác.”
Văn Triều Thanh căng thẳng đẩy kính mắt theo thói quen, anh ấy lấy một quyển kịch bản mới tinh từ trong túi đen bị giặt đến mức thành màu trắng của mình ra, trịnh trọng đưa cho Giản Kim Triệu.
“Đây là kịch bản gốc của tôi, cậu xem xem, có, có bằng lòng đầu tư không?”
Không có lời lẽ đẹp đẽ vô nghĩa nào, ở nửa câu cuối, sự bối rối của anh ấy đã hoàn toàn lộ ra.
Giản Kim Triệu cụp mắt xuống, khi chạm vào tiêu đề kịch bản ở trang đầu, sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt anh.
— Bộ phim “Bùn Lầy”, ấn bản lần thứ năm.
Giản Kim Triệu điều chỉnh lại cảm xúc mà không để lại dấu vết, ánh mắt nhìn lại khuôn mặt của Văn Triều Thanh: “Cậu hy vọng tôi đầu tư sao?”
Văn Triều Thanh xoay xoay cốc trà hoa, lấy hết dũng khí nói rõ tình hình.
“Kim Triệu, kịch bản này tôi đã chuẩn bị suốt bốn năm, vốn đã lấy được giấy phép quay phim, thành viên đoàn làm phim đều đã chuẩn bị xong, nhưng bên đầu tư tạm thời bỏ chạy, tôi thật sự không có cách nào.”
Trong những năm qua, mối quan hệ của Văn Triều Thanh với gia đình không được hòa hợp, bình thường lại là một người trầm tính không biết giao tiếp.
Lần này nhà đầu tư tạm thời bỏ chạy, nhưng địa điểm quay phim đã được xây dựng, hợp đồng đã được ký kết, đâu đâu cũng đều cần tiền.
Văn Triều Thanh đã đầu tư toàn bộ gia sản của mình vào đó, nhưng dù có tính toán thế nào đi nữa, cũng không thể duy trì được chi phí quay phim bình thường, trong khoảng thời gian này suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, mãi cho đến khi anh ấy nhớ tới Giản Kim Triệu.
“Nếu không thì cậu xem qua kịch bản trước đi nhé? Tôi thực sự đã trau chuốt nó rất lâu rồi, là một đề tài hồi hộp giữa song nam chính, nhưng nếu bắt đầu quay phim, tôi vẫn sẽ giữ nguyên phong cách hình ảnh thông thường của mình.”
Khi nói về tác phẩm của mình, Văn Triều Thanh hiếm khi nói nhiều hơn bình thường.
Anh ấy là đạo diễn có nền tảng về văn học, mà việc tạo ra những tác phẩm nghệ thuật như vậy thường khó đạt được giá trị thương mại “Hot”, hơn nữa anh ấy đã im hơi lặng tiếng nhiều năm nên việc thu hút đầu tư cũng không phải là điều dễ dàng.
Huống chi, lần này anh ấy đang thử sức với một chủ đề hoàn toàn mới.
Văn Triều Thanh liên tưởng đến những khó xử trong đó, thấp giọng nói: “Cậu xem qua nhé? Nếu như cậu cảm thấy kịch bản này không hay, tôi nhất định sẽ không làm phiền cậu.”
Giản Kim Triệu cầm kịch bản lên, khen ngợi một cách chân thành: “Tác phẩm được đạo diễn Văn trau chuốt thì sao có thể không tốt được?”
Văn Triều Thanh nghe được lời này, cười khổ nói: “Đừng tâng bốc tôi.”
Giản Kim Triệu trả lời: “Đó không phải là những lời tâng bốc hời hợt, đó là sự công nhận thực sự.”
Sau khi được trùng sinh, anh đương nhiên biết bộ phim gây cấn “Bùn Lầy” này sẽ thành công đến mức nào, trong tương lai chính là dựa vào bộ phim này mà độ nổi tiếng của Du Diễn mới có thể phá vòng vây trong đám diễn viên mới!
Sau khi Giản Kim Triệu thảo luận về việc ký hợp đồng với Du Diễn cùng Quý Gia xong, anh đã nghĩ ngay đến bộ phim này.
Thật ra ở kiếp trước, Văn Triều Thanh đã tìm đến anh để xin giúp đỡ.
Nhưng vào thời điểm đó, Giản Kim Triệu đang bận quay một bộ phim mới, Văn Triều Thanh ngay cả mặt mũi của anh cũng không nhìn thấy, sau đó đã bị người quản lý Cát Vân Thăng tự cho mình là đúng thay thế anh để từ chối.
Đợi đến khi Giản Kim Triệu biết được tin tức này, Điện ảnh và truyền hình Bắc Đẩu đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim “Bùn Lầy”, bên kia đã kiếm được rất nhiều tiền sau khi bộ phim ra mắt.
Văn Triều Thanh khẽ gọi: “Kim Triệu?”
Giản Kim Triệu thậm chí còn không lật đến trang đầu tiên của kịch bản: “Tôi có thể đầu tư vào bộ phim này.”
Anh vốn định hỏi thăm một chút tình huống kịch bản này với Văn Triều Thanh, không nghĩ tới đối phương lại tự nhiên chủ động tìm tới cửa, cơ hội như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Văn Triều Thanh không ngờ lại thuận lợi như vậy, sửng sốt: “Cậu chắc chứ?”
Giản Kim Triệu dứt khoát: “Tất nhiên, tôi muốn đầu tư vào bộ phim này với tư cách là nhà sản xuất, về số tiền đầu tư cụ thể, phải đợi đọc kịch bản rồi mới đánh giá, có được không?”
“Được.” Văn Triều Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên thoáng chút khó xử: “Thật ra tôi còn có một điều kiện hơi cứng ngắc.”
Giản Kim Triệu nhanh chóng phản ứng: “Tôi biết, kịch bản có liên quan đến việc quay phim, mọi chuyện đều do đạo diễn quyết định, tôi sẽ không can thiệp.”
Người trước mặt có vẻ chậm nhiệt lại sợ xã hội, nhưng khi được quay một kịch bản mình thích, lại có một mặt gần như cuồng nhiệt mà bướng bỉnh.
Giản Kim Triệu đã được lĩnh giáo điều này khi quay “Hoa Nguyệt”.
Tảng đá lớn trong lòng Văn Triều Thanh hoàn toàn rơi xuống: “Kim Triệu, cảm ơn cậu.”
“Lời khách sáo thì đừng nói nữa.”
Giản Kim Triệu xoa mép kịch bản, hỏi chuyện quan trọng: “Nếu là song nam chính, vậy thì cậu đã tìm được diễn viên nam chính thích hợp chưa?”
Văn Triều Thanh lắc đầu: “Vốn là bên đầu tư mang theo một người, tôi tự tìm một người, nhưng lúc trước bị nhà đầu tư tạm thời rút vốn, diễn viên còn lại biết được việc này cũng đã không làm nữa.”
Giới giải trí là nơi thực tế nhất và cũng là nơi đáng để xem nhất.
Đạo diễn lớn nổi tiếng, cho dù là nhân vật nhỏ bên lề cũng có người tranh giành, đạo diễn nhỏ nghèo túng thì cho dù được đưa lên diễn viên chính, cũng chưa chắc là người ta sẽ để ý tới.
Văn Triều Thanh nhìn Giản Kim Triệu, mất đi sự kiềm chế ban đầu: “Kim Triệu, tôi không quan tâm đến địa vị lớn nhỏ của diễn viên, chỉ cần phù hợp với vai diễn trong kịch bản, tôi không có vấn đề gì, công ty của cậu có diễn viên phù hợp để đề cử không?”
“...”
Diễn viên phù hợp? Đúng là có.
Giản Kim Triệu nghĩ đến khuôn mặt của Du Diễn thì bất giác nở nụ cười, đây không phải là sự trùng hợp sao?
Văn Triều Thanh nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của anh, có chút khó hiểu: “Kim Triệu?”
“Hả?”
Khi đó Giản Kim Triệu mới nhận ra mình đang mất tập trung, anh uống một ngụm nước để che đậy.
Một lần nữa nhìn về phía Văn Triều Thanh, anh cũng không giấu diếm: “Triều Thanh, tôi rất muốn trao nhiều cơ hội hơn cho những người mới vào công ty của mình, nhưng trực tiếp bổ nhiệm nội bộ thì cũng không được tiêu chuẩn lắm.”
“Như vậy đi, chi bằng chúng ta mở một cuộc công khai tuyển diễn viên được không?”
“Diễn viên công ty khác, cậu muốn tìm ai để thử vai tôi cũng không có ý kiến, nhưng bên Kình Ảnh, cậu hãy cho tôi ba suất thử vai.”
“Để mọi người cùng nhau cạnh tranh công bằng, cậu nghĩ sao?”
Văn Triều Thanh không nghĩ ngợi đã trả lời: “Được.”
Giản Kim Triệu đã cho anh ấy quyền đạo diễn ở mức độ cao nhất, làm sao còn có thể không đồng ý?
Hai người gần như có tình yêu thuần khiết với kịch bản và phim ảnh, bây giờ nếu đã đạt được ý định hợp tác, vậy thì hai người cũng dứt khoát trò chuyện rất lâu về nội dung kịch bản.
Gần trưa, hai người đã giải quyết xong rất nhiều việc.
Giản Kim Triệu nhìn đồng hồ: “Chúng ta cùng ăn trưa không?”
Văn Triều Thanh lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn không giấu được: “Không được, tôi muốn trở về chỉnh sửa những chi tiết cậu vừa nói! Kim Triệu, lần sau tôi mời cậu ăn cơm!”
Giản Kim Triệu không giữ lại: “Được rồi, nhưng giao kịch bản và phác thảo nhân vật này cho tôi trước được không?”
Văn Triều Thanh gật đầu: “Ừ, vậy tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.”
Văn Triều Thanh vội vàng quay về sửa lại kịch bản, dưới chân như có gió, bước đi rất nhanh, hoàn toàn khác với lúc ban đầu.
Giản Kim Triệu bật cười, uống cạn ngụm nước cuối cùng.
Khi bước ra khỏi phòng họp, anh lật lướt qua bản phác thảo nhân vật còn sót lại trong kịch bản, hình ảnh Du Diễn đứng trước cửa sổ xe ngày đó hiện lên trong đầu anh.
— Thầy Giản à, thật ra tôi là fan hâm mộ điện ảnh của anh, đã từ rất lâu trước kia rồi.
— Tôi sẵn lòng tin tưởng anh vô điều kiện, đi theo anh, cố gắng nỗ lực để có thể đi được càng xa hơn trong giới này.
— Tôi rất thích anh.
Những lời nói của đối phương vang vọng bên tai, sức nóng vẫn không giảm so với ngày hôm đó.
Bước chân Giản Kim Triệu dừng lại, anh do dự hai ba giây, sau đó đổi lộ trình hướng về phía phòng huấn luyện điện ảnh và truyền hình.