Trong quán cà phê yên tĩnh, Giản Kim Triệu ngồi một mình trong phòng riêng trên lầu hai, trước mặt anh chỉ có một cốc nước lọc.
Anh nhìn xuyên qua cửa sổ xuống khu vườn bên dưới, tỉ mỉ đánh giá từng khóm hoa nhài đang nở rộ trong vườn hoa, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy thư thái.
Rất nhanh sau đó, cánh cổng hàng rào màu trắng mở ra, một người phụ nữ đeo kính râm bước vào.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen liền áo, để lộ bờ vai, tôn lên dáng người uyển chuyển, làn da dưới ánh mặt trời trắng đến kinh ngạc, phần lớn mái tóc dày được kẹp gọn gàng sau đầu, chỉ để lại vài sợi tóc mềm mại.
Nhìn thoáng qua thôi cũng thấy cô ấy toát lên một vẻ quyến rũ và phong thái chỉ thuộc về phụ nữ trưởng thành.
Người phụ nữ nhạy bén cảm nhận được ánh mắt từ trên lầu, dừng lại ở giữa sân vườn, rồi tháo kính râm nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau.
Giản Kim Triệu nở một nụ cười hiếm hoi, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Chưa đầy nửa phút sau, tiếng giày cao gót xuất hiện ở trước cửa phòng, rèm cửa kéo ra, Giản Kim Triệu chủ động đứng lên tiếp đón.
"Chị Gia, lâu rồi không gặp."
Quý Gia cười mỉm, ngồi xuống phía đối diện anh: "Em đã đợi lâu rồi nhỉ?"
Cả hai người họ hẹn gặp nhau lúc hai giờ rưỡi, bây giờ đã hơn ba giờ rồi.
Giản Kim Triệu ngồi lại một lần nữa: "Không sao, cũng không lâu lắm."
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã mang một ly cà phê đá đến: "Xin chào, đây là cà phê của quý khách, xin mời thưởng thức."
Quý Gia ngạc nhiên nhướng mày, nhìn về phía Giản Kim Triệu đối diện.
Giản Kim Triệu hơi đẩy nhẹ kính, quay về trạng thái thoải mái, đáp: "Biết chị sắp đến nên em đã nhờ nhân viên phục vụ chuẩn bị trước rồi."
Quý Gia bật cười: "Cũng đã năm sáu năm rồi hai chúng ta không ngồi lại nói chuyện đàng hoàng, không ngờ đứa nhóc như em vẫn còn nhớ rõ sở thích của chị."
Giản Kim Triệu nghe thấy cách gọi đã lâu không nghe, cảm thấy cảm xúc dâng trào: "Trong cái giới này, cũng chỉ có chị mới gọi em như vậy."
Quý Gia uống một ngụm cà phê đá, đúng chuẩn vị cô thích: "Lúc em vừa ra mắt mới chỉ hơn hai mươi, chị lớn hơn em mười lăm tuổi, không gọi thế sao được?"
Người quản lý đầu tiên của Giản Kim Triệu sau khi ra mắt chính là Quý Gia trước mặt.
Quý Gia vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành thực tập sinh quản lý, sau đó nhờ vào chính khả năng của mình mà một đường thăng tiến nhanh chóng, đến năm ba mươi tư tuổi đã dẫn dắt được một vị ảnh đế và một nữ diễn viên nổi tiếng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cũng xem như là người quản lý có danh tiếng trong giới này.
Quý Gia thích những công việc mang tính thách thức, vì vậy sau khi hết hạn hợp đồng với ngôi sao nổi tiếng trước đó, sau khi đạt được kết quả hợp tác và kết thúc mọi chuyện một cách tốt đẹp, cô quyết đoán chọn Giản Kim Triệu, người mới có tiềm năng tốt nhất trong đám tân binh của công ty.
Lúc đó, Giản Kim Triệu vừa không có tài nguyên lại không có mối quan hệ, suýt chút nữa đã gặp phải quy tắc ngầm trong một buổi tiệc rượu, khi đối mặt với cơ hội hợp tác do Quý Gia đưa ra, anh không ngần ngại mà ngay lập tức nắm lấy cơ hội đó.
Kịch bản đầu tiên Quý Gia chọn cho Giản Kim Triệu là bộ phim "Hoa Nguyệt" của đạo diễn mới nổi Văn Triều Thanh.
Sau khi phát hành, bộ phim điện ảnh "Hoa Nguyệt" đã gây tiếng vang lớn, Giản Kim Triệu còn giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở hạng mục phim ngắn tại Liên hoan phim quốc tế Anna, trở thành "bạch nguyệt quang" duy nhất trong lòng vô số người hâm mộ phim điện ảnh.
Trong suốt ba năm rưỡi Giản Kim Triệu hợp tác cùng Quý Gia, hai người họ đã có được sự hợp tác mạnh mẽ điển hình.
Một người chịu trách nhiệm diễn xuất vững chắc, một người phụ trách sắp xếp các hoạt động và lịch trình, không có bất kỳ tin đồn tiêu cực nào, chỉ có sự nổi tiếng và địa vị của Giản Kim Triệu ngày càng tăng lên một cách nhanh chóng.
Chỉ tiếc rằng, người tính vẫn không bằng trời tính.
Khi sự nghiệp của Giản Kim Triệu đang trên đà phát triển như vũ bão, mẹ của Quý Gia được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Quý Gia mồ côi cha từ nhỏ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, sau một thời gian ngắn đấu tranh tâm lý…
Cô quyết đoán lựa chọn từ bỏ sự nghiệp hiện tại, dành thời gian chăm sóc mẹ, đưa mẹ đi du lịch để điều trị và giải khuây.
Giản Kim Triệu tôn trọng sự lựa chọn của Quý Gia, sau đó thông qua giới thiệu của Đàm Dã, gặp gỡ và ký hợp đồng với Cát Vân Thăng làm người quản lý thứ hai của mình.
Khả năng cá nhân của Cát Vân Thăng dĩ nhiên không bằng với Quý Gia, nhưng may mắn thay, Giản Kim Triệu nay đã trở thành một nghệ sĩ trưởng thành có ý tưởng và năng lực, những năm qua vẫn luôn vững vàng phát triển, đạt được nhiều thành tựu không tầm thường.
Nếu không phải xảy ra chuyện sự kiện cuối cùng đó, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục cống hiến trong giới giải trí.
"…"
"Đang nghĩ gì vậy? Ánh mắt của em có hơi lơ đãng rồi."
Quý Gia nhìn thấy Giản Kim Triệu thất thần thì lên tiếng nhắc nhở: "Nói đi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai người liên lạc lại một lần nữa là thông qua WeChat, nhưng chỉ qua một cái màn hình điện thoại, rất nhiều chuyện đã xảy ra không thể nào nói rõ ràng được.
Giản Kim Triệu hoàn hồn trở lại, cố gắng tóm tắt sự việc: "Gần đây em vừa mới nhận ra, Đàm Dã và những người kia còn có tham vọng hơn em trong cái giới này, cứ coi như là khác biệt về quan điểm đi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày càng trở nên khó xử."
"Hơn nữa, em đã đóng phim nhiều năm như vậy, thật sự có hơi mệt mỏi, vì vậy muốn tạm thời chuyển trọng tâm ra phía sau hậu trường."
"Em muốn rời khỏi Kinh Dã, thành lập một công ty giải trí điện ảnh và truyền hình mới, nhưng chỉ một mình em thì rất khó thực hiện điều này, vì vậy…"
Giản Kim Triệu khẽ đẩy gọng kính, biểu đạt trọng tâm: "Em muốn mời chị Gia làm cộng sự của em."
Quý Gia từ lời nói của Giản Kim Triệu cũng đã nhận ra manh mối, thăm dò hỏi lại: "Nếu chị không nhớ nhầm, thời gian em và Đàm Dã quen nhau còn lâu hơn chị, em không tin bọn họ, thế nhưng lại tin chị sao?"
Giản Kim Triệu im lặng trong một chớp mắt, chỉ trả lời nửa sau câu hỏi: "Chị Gia, em tin chị."
Khi chuyện không may kia xảy ra, người trong và ngoài giới sẵn lòng đứng ra nói giúp Giản Kim Triệu rất ít, mà Quý Gia chính là một người trong số đó.
Cô trở về từ nước ngoài xa xôi, vừa thay Giản Kim Triệu lo liệu tang lễ của mẹ Giản, vừa sử dụng mối quan hệ của mình để giúp làm rõ sự thật.
So với việc bo bo giữ mình và đổ thêm dầu vào lửa, thì việc đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, sự giúp đỡ trong lúc hoạn nạn như thế này mới khiến cho người ta cảm động và ghi nhớ.
"…"
Em tin chị.
Chỉ ba từ đơn giản, chứa đựng biết bao nhiêu lòng biết ơn không thể nói hết của Giản Kim Triệu, sự chân thành này đã chạm đến trái tim Quý Gia.
"Đứa nhóc nhà em, chị vốn có ý định làm khó em một chút, nhưng kết quả vừa mở miệng mà em đã nói đến mức này, nếu chị trực tiếp không đồng ý thì không phải là không thích hợp lắm sao?"
Người mẹ mắc bệnh ung thư đã chiến đấu trong suốt bốn năm, cuối cùng vẫn bị bệnh tật mang đi.
Quý Gia mất trọn một năm mới hoàn toàn vượt qua được nỗi đau, hiện tại cô đã không còn người thân duy nhất trên đời, cũng chưa kết hôn hay lập gia đình, vốn dĩ cũng đã có ý định trở lại nhận chức làm việc.
Quý Gia quay sang nhìn từng khóm hoa nhài trắng trong sân, cảm xúc có hơi chao đảo.
Tựa như cô của năm xưa đã kịp thời trao cho người mới Giản Kim Triệu cành ô liu hợp tác, thì bây giờ đây lời mời của Giản Kim Triệu cũng vừa đến rất đúng lúc.
"Kim Triệu, em còn nhớ không, lúc em quay cảnh cuối cùng của "Hoa Nguyệt", bối cảnh của đoàn phim cũng là một vườn hoa nhài trải đầy sân không?"
"Em nhớ chứ."
Cảnh quay đóng máy đó đã đánh dấu một cột mốc quan trọng trong suốt sự nghiệp của Giản Kim Triệu.
Quý Gia quay đầu lại, nâng cốc cà phê trong tay: "Hôm nay dưới sân vườn cũng trải đầy hoa nhài, vậy hãy coi như đây là điềm báo cho sự khởi đầu mới trong sự nghiệp của cả hai chúng ta nhé."
Giản Kim Triệu hiểu ý, nâng cốc chạm nhẹ: "Cảm ơn chị Gia, sau này lại phải làm phiền chị nữa rồi."
"Không phải làm phiền, mà là cùng tiến cùng lùi."
"Vâng."
...
Một tuần sau, tại Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã.
Giản Kim Triệu ngồi trong văn phòng được trang hoàng xa hoa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang hút thuốc trước mặt.
Đối phương có mái tóc xoăn vàng khác với người bình thường, một cái cột tóc mảnh buộc lọn tóc lòa xòa trên trán, để lộ gương mặt vừa nhìn đã biết là con lai cực kỳ đẹp trai của anh ta.
"Cậu đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Cứ như vậy bỏ rơi Đàm Dã? Bỏ rơi tôi? Bỏ rơi Kinh Dã mà chúng ta cùng nhau gầy dựng ư?"
Lông mày của người đàn ông căng lại rồi thả lỏng, ngừng động tác hút thuốc, nhìn thẳng vào Giản Kim Triệu: "Kim Triệu, việc cậu làm khiến tôi và Đàm Dã rất khó chấp nhận."
Câu hỏi nhìn như chẳng hề để ý gì, nhưng lại ngầm chứa đựng một sự sắc bén.
"..."
Giản Kim Triệu dùng thìa nhỏ khuấy nhẹ cà phê, vị đắng tràn lên rất nặng.
Người ngồi đối diện anh tên là Lang Kỳ Hoa, là con lai hai nước Ý và Trung, chỉ nhỏ hơn Giản Kim Triệu hai tháng.
Vì ba mẹ hai bên là bạn thân lâu năm, Giản Kim Triệu và Lang Kỳ Hoa đã quen biết nhau từ nhỏ, chỉ có điều người trước có tính tự giác, trưởng thành xuất sắc, còn người sau tính cách tùy tiện, yêu thích tự do hơn.
Ba năm trước, Giản Kim Triệu quyết tâm thành lập Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã.
Lang Kỳ Hoa không biết từ đâu nghe được tin này, chủ động tìm đến nói muốn đầu tư cổ phần, nghĩ rằng sẽ giúp anh cùng quản lý công ty.
Dù sao Giản Kim Triệu và Đàm Dã đều là diễn viên, một năm rưỡi sắp đến đều ở trong đoàn phim, phía công ty bên này chắc chắn không thể thiếu "người một nhà" quản lý.
Sau khi cân nhắc, họ đã đồng ý với yêu cầu hợp tác của Lang Kỳ Hoa.
Trong những năm này, Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã có thể phát triển nhanh chóng được như vậy, một phần dựa vào địa vị của Giản Kim Triệu và Đàm Dã trong giới, một phần khác không thể thiếu được sự quản lý hết sức tận tâm của Lang Kỳ Hoa.
"Chúng ta vốn là những cá thể độc lập, không có chuyện ai bỏ rơi ai, tôi chỉ muốn rút lui, cũng không hề xâm phạm lợi ích của bất kỳ ai, sao lại khó chấp nhận?"
Giản Kim Triệu cầm cốc cà phê, không dễ dàng uống một ngụm: "Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã có thể có được ngày hôm nay, cậu mới là người góp phần công lao không thể thiếu, nên công ty có thể không có tôi, nhưng không thể không có cậu."
Lang Kỳ Hoa kêu lên một tiếng, phản bác: "Cậu thật là, không nói lý do thật thì thôi đi, lại còn nói những lời khách sáo này, cậu không coi tôi là bạn à?"
Nếu đặt vào trước đây, Giản Kim Triệu chỉ cười nhạt trước những lời đùa như vậy, nhưng bây giờ thì khác hẳn.
Anh chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, đôi mắt dưới hai tròng kính hàm chứa một tia thâm ý sâu xa: "Phải vậy không? Vậy cậu có xem tôi là bạn không?"
"..."
Ý cưới của Lang Kỳ Hoa chợt khựng lại: "Cậu có ý gì?"
Giản Kim Triệu thuận lý thành chương gõ nhịp đắn đo: "Không có ý gì cả, chỉ là chúng ta làm bạn bao nhiêu năm như vậy, tôi mới biết được cậu nhất định sẽ nuốt trọn cổ phần của tôi, thay thế thân phận của tôi, tiếp tục quản lý công ty này."
Dù sao thì sau khi anh gặp chuyện, đối phương cũng đã làm như vậy.
Cũng không phải là hành động bỏ đá xuống giếng, chỉ là so với "tình bạn" thì anh ta đã chọn "lợi ích" có thể đạt được.
Giản Kim Triệu lấy hợp đồng đã sớm chuẩn bị sẵn bên cạnh ra, quả quyết ký tên mình vào, sau đó không hề lưu luyến đưa nó đến trước mặt Lang Kỳ Hoa.
"Cậu biết rõ tôi rất ghét mùi thuốc lá, nhưng cậu chưa bao giờ ngại hút thuốc ở trước mặt tôi."
"Cậu biết rõ tôi không thích cà phê đặc, nhưng cà phê mỗi lần cậu bảo trợ lý mang lên cho tôi cũng chưa từng thay đổi."
Giản Kim Triệu đã nói đến mức độ đó, anh hỏi lại: "Rốt cuộc là vì lý do gì? So với tôi thì cậu càng rõ ràng hơn."
"..."
Ý nghĩ ẩn sâu trong nội tâm bị người ta vạch trần, sắc mặt Lang Kỳ Hoa vốn đang nghiền ngẫm chợt thay đổi.
Giản Kim Triệu nhìn thấu nhưng cũng lười toạc nói ra: "Hợp đồng đã ký xong rồi, sau khi tôi đi rồi, nếu sau này có việc gì thì liên hệ qua trợ lý của tôi, tôi đi trước đây."
"..."
Lang Kỳ Hoa nhìn bóng lưng quả quyết rời đi của Giản Kim Triệu, ngón tay kẹp thuốc lá dần dần siết chặt.
Trong mắt người lớn và người ngoài, hai người họ là "bạn thân từ bé", nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Từ trước đến nay, Giản Kim Triệu luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi, từ thành tích học tập xuất sắc đến tốt nghiệp trường danh tiếng, từ sở thích đến giải thưởng quốc gia, từ diễn viên mới vào nghề đến đoạt giải ảnh đế, cái gì cũng giỏi.
Dù cho Lang Kỳ Hoa cùng lứa tuổi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn kém đối phương một chút, ngày qua ngày lại bị tụt dài phía sau, trong lòng anh ta càng ngày càng tích tụ cảm giác không cam lòng.
Anh ta không muốn cứ thế mãi mãi theo sau lưng Giản Kim Triệu, anh ta muốn vượt qua Giản Kim Triệu, cũng muốn đối phương nhìn thấy bóng lưng của mình, để đối phương nếm thử cảm giác bị tụt lại phía sau!
Lang Kỳ Hoa không nói với ai về sự ghen tị trong lòng, ngược lại sau khi nghe Giản Kim Triệu muốn thành lập công ty truyền hình và điện ảnh, anh ta quyết định tiếp cận.
Trở thành cộng sự hợp tác, so với trở thành "đối thủ thất bại" nghe có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ tương lai sẽ có một ngày nào đó, anh ta trở thành quản lý cấp cao không thể thiếu của công ty, ngay cả Giản Kim Triệu cũng phải nể mặt vài phần.
Lang Kỳ Hoa biết suy nghĩ của mình vừa kỳ quặc lại vừa mâu thuẫn, vì thế chỉ có thể giấu kín tâm tư này ngày này qua ngày khác, nhưng anh ta không ngờ rằng Giản Kim Triệu lại có thể phát hiện ra!
"Xì."
Đầu thuốc cháy hết làm bỏng đầu ngón tay, khiến Lang Kỳ Hoa giật mình tỉnh táo lại.
Anh ta cúi đầu xoa vết đỏ trên ngón tay bị bỏng, cười tự giễu: "Thế này tính là gì chứ?" ( truyện trên app T Y T )
Vị trí "quản lý cấp cao" mà anh ta coi trọng nhất, ở trong mắt Giản Kim Triệu chẳng qua chỉ là một vị trí có thể nhường lại bất cứ lúc nào ư?
Anh ta ngấm ngầm cố gắng bao lâu nay, kết quả cuối cùng lại vẫn phải nhìn bóng lưng đối phương rời đi càng ngày càng xa!
...
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Từng chút một ngăn cách lại tấm bảng hiệu bảy chữ "Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã" khỏi tầm mắt Giản Kim Triệu, từ giây phút này trở đi, anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với công ty này.
Giản Kim Triệu chủ động gọi điện cho Quý Gia, chưa đầy ba giây, đối phương đã nhanh chóng nghe máy.
"A lô, Kim Triệu, việc phía bên đó của em giải quyết xong rồi chứ? Em không bị làm khó chứ?"
Giản Kim Triệu như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, cười đáp một tiếng: "Không có việc gì cả, chị Gia, phía bên chị sao rồi?"
Quý Gia trả lời: "Mọi thứ đều rất suôn sẻ, chị đã nộp tài liệu về các hạng mục của công ty mới cho các cơ quan có liên quan, dự kiến thứ sáu tuần này có thể hoàn toàn được phê duyệt."
"Chị sẽ nhanh chóng tổ chức đợt nhân viên đầu tiên để đưa vào hoạt động, tin tức em rời khỏi Kinh Dã có cần cố gắng giữ bí mật trước đã không? Đợi đến khi công ty mới thành lập rồi mới công bố ra bên ngoài?"
Dù sao Giản Kim Triệu là người của công chúng, tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra, cần có biện pháp đối phó nhất định.
Giản Kim Triệu đồng ý: "Ừm, đã khiến chị vất vả rồi, chị Gia."
Quý Gia cười nhẹ: "Chuyện nhỏ này có gì đâu mà vất vả chứ? Đúng rồi, chị còn một việc muốn bàn với em."
"Việc gì thế chị?"
"Về vấn đề nghệ sĩ của công ty."
Hai người đã thảo luận sơ bộ từ trước đó, công ty mới chủ yếu đi theo hai hướng "đầu tư vào dự án truyền hình và điện ảnh" và "quản lý nghiệp vụ nghệ sĩ". Phần đầu tiên do Giản Kim Triệu chủ yếu phụ trách, phần thứ hai do Quý Gia vốn có xuất thân từ người quản lý của nghệ sĩ đảm nhiệm.
"Bây giờ bất kỳ công ty quản lý nào có thể đứng vững đều không thể thiếu những nghệ sĩ chủ chốt của riêng mình, Kim Triệu, dù danh hiệu ảnh đế của em có vang dội đến đâu, nhưng nếu lui về hậu trường lâu quá, chắc chắn sẽ không còn có tác dụng tốt như trước nữa."
Quý Gia tôn trọng nguyện vọng của Giản Kim Triệu, cũng không định ép anh phải tiếp tục hoạt động trước màn ảnh vì sự phát triển của công ty mới.
Hơn nữa, một công ty chỉ dựa vào danh tiếng của một nghệ sĩ thì sẽ không thể đi đường xa được.
"Ngoài việc thuyết phục những nghệ sĩ đã có tiếng gia nhập với chúng ta, công ty chắc chắn cần phải tìm kiếm những nhân tài mới."
Nói thẳng ra là, so với những nghệ sĩ đã nổi tiếng từ sớm, những người trải đời khó kiểm soát, thì hầu hết những người mới chỉ như một tờ giấy trắng, sẽ dễ dàng đào tạo và kiểm soát hơn.
Giản Kim Triệu hiểu ý: "Ý của chị là, cần tìm những người mới có tiềm năng?"
Quý Gia không phủ nhận.
Công ty mới và người mới cần phải hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu có thể nâng đỡ một người mới từ vô danh đến độ nổi tiếng cao, đối với triển vọng phát triển của công ty sẽ càng có lợi hơn.
Cô dừng lại một chút, rồi lại nói thêm: "Tất nhiên, thời buổi này tìm nhân tài có tiềm năng rất khó, trong hàng ngàn hàng vạn người mới có thể xuất hiện một người. Người có ngoại hình thì chưa chắc có tài năng, người có tài năng thì đôi khi lại khuyết thiếu cơ hội."
Trong cái giới này, mức độ nổi tiếng nhỏ thì cần sự nâng đỡ, nhưng muốn đạt được nổi tiếng lớn thì phải dựa vào số mệnh.
"..."
Quý Gia tiếp tục giải thích ý tưởng của mình: "Chị có dự định liên hệ với các học viện diễn xuất lớn, cố gắng ký hợp đồng với một số người mới trẻ tuổi có tiềm năng, em thấy thế nào?"
Giản Kim Triệu nghe thấy những điều kiện của Quý Gia, không hiểu sao bỗng hình ảnh của một người hiện lên trong đầu anh.
Ngoại hình? Tài năng? Cơ hội?
Trong hàng ngàn hàng vạn người mới có thể xuất hiện một người như vậy?
Tiếng Quý Gia nhắc nhở vang lên bên tai: "Kim Triệu, em có đang nghe không đấy?"
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần thứ hai.
Ánh nắng bên ngoài tràn vào ngay lập tức, nóng bỏng đến mức như có thể tan chảy mọi âm u.
Giản Kim Triệu không chút do dự đón lấy ánh sáng, bước ra ngoài, nắm chặt lấy ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: "Chị Gia, bên phía em đây có một ứng cử viên người mới cực kỳ phù hợp."