Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Mượn lực của rượu whiskey, Giản Kim Triệu mới có được một đêm ngủ say hiếm hoi, đến khi tỉnh lại, ánh nắng đã xuyên qua rèm cửa mà tiến vào. 

Giản Kim Triệu sờ mồ hôi giữa trán, choáng váng thở dốc.

Tuy đã không nhớ rõ giấc mơ tối qua nữa, nhưng có thể chắc chắn anh vẫn còn bị bóng ma quá khứ của kiếp trước đeo bám, chẳng biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi. 

Giản Kim Triệu không phải là người thích ngủ nướng, sau khi bình tĩnh lại liền rời giường đi rửa mặt, vừa bước ra khỏi cửa phòng, bóng dáng trên sô pha kia đã đập vào mắt anh. 

“Buổi sáng tốt lành, thầy Giản.”

Du Diễn cũng đã tỉnh dậy, trên người vẫn còn mặc bộ áo choàng tắm kia. 

“...”

Giản Kim Triệu khựng lại một nhịp, mới sực nhớ đến sự việc ngoài ý muốn tối qua: “Chào buổi sáng, cậu dậy khi nào vậy?”

May là người này khá nghe lời, cũng có chừng mực, tối qua ở nhờ cũng không gây ra ồn ào gì. 

Du Diễn đứng dậy: “Vừa dậy không bao lâu, trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân dự phòng nên tôi đã lấy dùng, vốn là muốn rời đi ngay, nhưng… quần áo tối qua tôi thay ra vẫn chưa khô.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Âm cuối còn có chút khó xử. 

Ban ngày ban mặt mà mặc áo choàng tắm ra ngoài thì đúng là hơi kỳ lạ. 

Giản Kim Triệu nói: “Chờ một chút, tôi nhờ khách sạn đem một bộ quần áo đến cho cậu.”

Ánh mắt Du Diễn sáng lên: “Được.”

So với dáng vẻ đầy dục vọng hôm qua, hiện tại cậu lại cho người ta cảm giác giống như nam sinh viên, khí chất vừa trong sạch vừa xuất sắc. 

Giản Kim Triệu gọi dịch vụ phòng rồi đến quầy bar rót cho mình một ly nước ấm. 

Du Diễn đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo từng cử động của anh. 

Giản Kim Triệu biết tương lai Du Diễn sẽ đạt được thành tựu, nhưng lại không biết tình trạng hiện giờ của cậu thế nào: “Cậu tốt nghiệp đại học chưa? Sao lại ký hợp đồng với Giải trí Mạch Ảnh dưới trướng Tần Lãng?”

Anh nghiêm túc nhớ lại, Du Diễn “kiếp trước” hình như là nghệ sĩ của Điện ảnh và truyền hình Bắc Đẩu mới phải. 

Công ty này là một trong hai công ty lớn mạnh nhất trong ngành điện ảnh và truyền hình của Trung Quốc, đã bồi dưỡng ra vô số ảnh đế, ảnh hậu. 

“Tôi 21 tuổi, vừa tốt nghiệp vào tháng 6 vừa qua.”

Du Diễn nhân cơ hội đến gần, giải thích ngắn gọn: “Tôi vốn rất hứng thú với diễn xuất, vừa lúc bên Tần… Tần Lãng mở lời, điều kiện đưa ra cũng không tồi, thế nên tôi không nghĩ nhiều đã đồng ý ký hợp đồng.”

Giản Kim Triệu nghe lời nói chân thành thẳng thắn này của cậu, giữa mày hiện lên một chút bất đắc dĩ…

Quả nhiên là sinh viên vừa tốt nghiệp chưa trải đời, Tần Lãng vừa dụ dỗ ngon ngọt một chút đã sập bẫy. 

Khách sạn rất nhanh đã mang một bộ quần áo mới tinh đến, còn đem cả hai phần bữa sáng tinh tế. 

Giản Kim Triệu ngầm tỏ ý: “Ăn sáng xong rồi hẵng đi.”

Du Diễn hoàn toàn không che giấu sự vui vẻ của mình: “Cảm ơn thầy Giản!”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. 

Giản Kim Triệu uống một ngụm nước cho ấm bụng, ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định đưa ra lời khuyên: “Cậu cũng hiểu rõ tình huống tối qua rồi đó, Tần Lãng không phải là một lựa chọn tốt.”

Du Diễn cúi đầu, giọng nói nhẹ đi: “Nhưng tôi đã ký hợp đồng với anh ta rồi, vi phạm hợp đồng phải bồi thường đến hai trăm vạn, tôi, tôi tạm thời không kiếm ra nhiều tiền như vậy.”

“...”

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Du Diễn, giữa mày anh chợt động: “Thật ra, không phải không có cách khác.”

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, có tiếng hỏi truyền đến qua cánh cửa. 

“Kim Triệu, cậu dậy chưa? Mở cửa ra đi.”

Giản Kim Triệu nhận ra giọng nói của người đó, ánh mắt lập tức thay đổi, bỗng nhiên anh nắm chặt ly nước, đầu ngón tay vì vậy mà trở nên trắng bệch. 

Du Diễn phát hiện sự thay đổi nho nhỏ của anh: “Thầy Giản, tôi đi thay quần áo trước nhé?”

Ngụ ý là tạm thời “trốn” đi một chút, để không đem đến phiền toái không đáng có cho Giản Kim Triệu. 

Giản Kim Triệu không ngăn cản, hơi gật đầu. 

Cửa phòng khách sạn mở ra, quả nhiên bóng dáng quen thuộc kia đang đứng trên hành lang. 

Người đến mang một chiếc mắt kính gọng bạc, dáng vẻ thư sinh trông rất nhã nhặn, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. 

Giản Kim Triệu không có ý định trò chuyện: “Sao anh lại tới đây?”

Cát Vân Thăng ra vẻ đương nhiên: “Là người quản lý của cậu, tôi không thể tới sao?”

Giản Kim Triệu ra mắt được tám năm, người quản lý trước đã tận tâm tận lực bồi dưỡng cho anh trong ba năm, nhưng sau đó vì chuyện cá nhân nên rời đi, còn năm năm kế tiếp…

Qua lời giới thiệu của Đàm Dã, Cát Vân Thăng trở thành người quản lý điều hành của Giản Kim Triệu cho đến bây giờ.

“Sao vẫn đứng đó không nhúc nhích vậy? Thật sự không chào đón tôi đến đây ư?” Cát Vân Thăng cười, vỗ vai anh, ánh nhìn hướng về phía trong phòng: “Hay là cậu đang giấu ai đó trong này?”

Giản Kim Triệu không hề định nhượng bộ, ánh mắt hờ hững: “Đàm Dã bảo anh tới đây à? Muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi.”

Cát Vân Thăng cuối cùng cũng nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, cau mày nhưng không phủ nhận: “Ừm, sáng sớm Đàm Dã đã gọi điện cho tôi.”

“Cậu ấy nói tối qua hai người gặp nhau rồi xảy ra chút mâu thuẫn gì đó?”

Giản Kim Triệu đã đoán được sẽ gặp phải câu hỏi này: “Không có mâu thuẫn gì cả, chắc anh cũng đã nghe cậu ta nói rồi, tôi định rời khỏi Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã.”

Cát Vân Thăng không ngờ việc này lại là sự thật, phải mất hai ba giây mới hỏi lại: “Chẳng có lý do gì, sao tự dưng cậu lại làm loạn như vậy?”

“Kim Triệu, cậu nghe tôi nói này, nếu đóng phim mệt quá thì nghỉ ngơi mấy bữa đi, cũng sẽ không làm chậm trễ việc kiếm tiền của cậu.”

“Tôi không có làm loạn, anh tới rất đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Trong mắt người khác, quyết định của Giản Kim Triệu thật sự có phần khó lý giải, nhưng bản thân Giản Kim Triệu thì hiểu rõ…

Anh đang dùng phương thức dứt khoát nhất, kiên quyết nhất để “tự cứu lấy mình”!

Cát Vân Thăng hỏi: “Nói gì?”

Giản Kim Triệu nhìn thẳng vào đôi mắt dưới gọng kính của Cát Vân Thăng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hủy hợp đồng quản lý với anh, bắt đầu từ hôm nay.”

Lời vừa thốt ra, Cát Vân Thăng lập tức kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”

Anh ta không thể tin mà nhìn chằm chằm người đối diện, tựa như muốn khoét hẳn một lỗ trên mặt Giản Kim Triệu: “Kim Triệu, rốt cuộc là tôi nghe lầm, hay là cậu đóng phim nhiều đến mức ngớ ngẩn rồi vậy?”

Cát Vân Thăng tiến lên một bước, gặng hỏi nguyên nhân: “Vì sao? Chẳng lẽ là vì hai ngày trước tôi lừa cậu nhận hợp đồng mà cậu không thích? Nhưng mà tôi đã thương lượng xong với bên nhãn hiệu rồi…”

“Không đơn giản chỉ là vì việc này.”

Giản Kim Triệu ngắt lời câu hỏi của anh ta, dứt khoát nói rõ. 

“Vân Thăng, tư tưởng của hai chúng ta đã hoàn toàn tách biệt, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ càng gây ra nhiều vấn đề, hợp tan trong vui vẻ đi.”

Vì người quản lý cũ rời đi nên quan hệ giữa Giản Kim Triệu và Cát Vân Thăng là “hợp tác nửa đường”. 

Ban đầu hai người cũng coi như hợp nhau, nhưng danh tiếng của Giản Kim Triệu trong giới càng ngày càng lớn, tư tưởng về sự nghiệp của họ bỗng xuất hiện khác biệt…

Giản Kim Triệu vốn chỉ chú tâm vào những bộ phim có kịch bản được đầu tư tốt, nhưng Cát Vân Thăng thì hướng đến những mối làm ăn mang lại lợi ích và nổi tiếng. 

Vì chuyện này, hai người từng tranh cãi hết lần này đến lần khác, kết quả mỗi lần đều là do Đàm Dã đứng ra giúp làm hoà. 

Cát Vân Thăng nén lại cơn giận trong lòng, dùng chiêu tình cảm: “Kim Triệu, hai chúng ta đã làm việc với nhau suốt năm năm rồi! Đúng vậy! Tôi thừa nhận giữa chúng ta có bất đồng, nhưng chẳng phải cuối cùng tôi đều chiều theo cậu sao?”

“Nói đi, tôi chưa cho cậu đủ mặt mũi à? Cậu còn muốn tôi phải làm sao nữa đây?”

“Cậu không nghĩ tới việc hủy hợp đồng này mà truyền ra ngoài thì người khác sẽ đồn đoán như thế nào sao? Dù không quan tâm đến thể diện của tôi, thì vẫn phải để ý đến danh dự của mình chứ!”

Từng câu từng chữ đều vô cùng chân thành, tựa như là một lòng suy nghĩ cho Giản Kim Triệu.

Nếu là trước kia, có lẽ Giản Kim Triệu sẽ tin vào những lời thật tình này của Cát Vân Thăng, nhưng hiện tại, nửa chữ anh cũng không tin tưởng!

Giữa mày Giản Kim Triệu hiện ra một chút u ám, vạch trần anh ta: “Cát Vân Thăng, anh mà quan tâm tới thanh danh của tôi à?”

“Anh nghênh ngang dùng danh người quản lý của tôi lén ký hợp đồng với những người mới thiếu kinh nghiệm, rồi đưa họ đi uống rượu để đổi tiền, đổi tài nguyên! Thế này là quan tâm đến thanh danh của tôi sao?”

“…”

Sắc mặt Cát Vân Thăng lập tức cứng đờ, đáy lòng chợt dậy sóng. 

Giản Kim Triệu nhìn thấy phản ứng của anh ta, nỗi căm ghét trong lòng lại càng tăng thêm mấy phần, sự thật chính là…

Cát Vân Thăng trước mặt và Tần Lãng tối qua là cùng một loại người!

Bọn họ vì lợi ích của bản thân mà không tiếc bán đứng thân thể và linh hồn của những người mới trẻ tuổi! Khác nhau duy nhất đó là, người kia thì thực hiện trong bí mật, mà người này thì lại thực hiện một cách công khai.

Kiếp trước, Giản Kim Triệu vô tình phanh phui bí mật này của Cát Vân Thăng, sau khi thất vọng thì cũng kiên quyết hủy hợp đồng giữa hai người.

Vì tình cảm nhiều năm, anh không tố cáo hành động của đối phương, để lại cho nhau một chút nể mặt.

Nhưng anh không ngờ tới, sự mềm lòng nhất thời của bản thân đã gây ra hậu quả xấu.

Sở dĩ Giản Kim Triệu sẽ bị cảnh sát đưa đi điều tra đều là do Cát Vân Thăng tố cáo tên thật. 

Đối phương cầm thứ gọi là “chứng cứ” được thu thập đến, dùng danh phận “người quản lý cũ”, ngay cả hai người đường ai nấy đi cũng bị tô vẽ thành “không muốn thông đồng làm chuyện xấu”.

Buồn cười! Hoang đường!

Nếu nói sự phản bội của Đàm Dã khiến Giản Kim Triệu cảm thấy khiếp sợ và tuyệt vọng, thì lời bôi nhọ của Cát Vân Thăng lại khiến anh ghê tởm tột cùng!

Giản Kim Triệu ra lệnh đuổi khách: “Anh đi đi, không cần nghĩ đến việc bảo Đàm Dã tới khuyên tôi, tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“…”

Cát Vân Thăng đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt chưa từng có của Giản Kim Triệu, càng thêm lúng túng.

Anh ta hiểu rõ hơn bất kì ai khác, bản thân có thể thuận buồm xuôi gió trong giới quản lý, chỉ đơn giản là vì mượn hào quang càng ngày càng chói sáng của Giản Kim Triệu.

Một khi mất đi quan hệ hợp tác này, “danh tiếng” của anh ta sẽ giảm sút nghiêm trọng.

Vốn lúc gọi điện thoại còn hứa chắc với Đàm Dã rằng nhất định bản thân có thể khuyên được Giản Kim Triệu bỏ đi ý định tối qua, bây giờ khuyên không thành mà ngược lại còn mất việc?

Cát Vân Thăng càng nghĩ càng tức, nhân lúc trước khi sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng thì nhanh chóng xoay người rời đi.

—— Rầm.

Giản Kim Triệu đóng cửa lại trước, có chút không khống chế được lực tay.

Anh lùi về sau nửa bước, dựa lên tường, đè lại huyệt Thái Dương bắt đầu giật giật, thở dài một hơi…

Có lẽ trực tiếp hủy hợp đồng như vậy vẫn sẽ khiến Cát Vân Thăng căm thù, hoặc có lẽ âm thầm xử lý mới là cách sáng suốt nhất mà anh nên làm.

Nhưng Giản Kim Triệu vẫn là con người, anh cũng biết vui buồn tức giận!

Anh không thể đã trải qua quá khứ đen tối đó mà còn phải làm bộ như không có việc gì xảy ra, hùa theo những kẻ dối trá này!

So với như vậy, không bằng cắt đứt quan hệ ngay từ đầu để đề phòng.

Giản Kim Triệu hoảng hốt một mình hồi lâu, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng hỏi thăm: “Thầy Giản, anh không sao chứ?”

Du Diễn đã thay áo thun trắng đơn giản và quần dài, xuất hiện trước mặt anh.

“Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa nên đợi một lát mới bước ra.” Du Diễn nhẹ giọng giải thích, giữa mày tràn ra lo lắng: “Sắc mặt của anh không ổn lắm.”

Sảnh vào và phòng tắm chỉ cách nhau một bức tường.

Mặc dù Du Diễn không cố ý nghe lén, nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi cũng đã lọt vào tai tám, chín phần.

“Không sao.”

Tâm trạng của Giản Kim Triệu đã bị khói mù quấn lấy, đầu có chút choáng váng: “Cậu cũng đi đi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi.”

Du Diễn gật đầu, những vẫn không vội di chuyển: “Thầy Giản, không biết tôi có đoán đúng hay không…”

Nhất thời, Giản Kim Triệu không theo kịp suy nghĩ của cậu: “Cái gì?”

Du Diễn nói: “Vừa rồi anh nói ‘cách khác’, có phải là bảo tôi đi tìm công ty lớn khác giàu thực lực hơn Mạch Ảnh không?”

Trong giới giải trí này, vẫn có những công ty lớn đầu tư cho người mới.

Cho dù Du Diễn đã ký hợp đồng với công ty khác, nhưng chỉ cần có nhan sắc và thực lực nhất định, tự nhiên sẽ có công ty càng hùng hậu thay cậu trả tiền vi phạm hợp đồng để ký hợp đồng khác.

Lúc này Giản Kim Triệu mới phản ứng lại, dựa theo ký ức mà chỉ dẫn cho cậu: “Điện ảnh và truyền hình Bắc Đẩu không tồi, cậu có thể thử xem.”

Du Diễn nghe thấy lời mời gọi vang dội như Điện ảnh và truyền hình Bắc Đẩu thì vẫn không dao động, chỉ nhanh nhẹn nhét một tờ giấy nhỏ mà sáng sớm đã viết vào tay Giản Kim Triệu.

“Thầy Giản, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu có thể, tôi muốn đi theo anh, hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội…”

Du Diễn nói ra những lời thỉnh cầu đã chuẩn bị tỉ mỉ: “Mặc dù tạm thời tôi không lấy ra được nhiều tiền bồi thường hủy hợp đồng như vậy, nhưng trong tương lai nhất định có thể giúp anh và công ty kiếm lại.”

“…”

Công ty của anh?

Tương lai kiếm lại?

Giản Kim Triệu rũ mắt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

“Thầy Giản, anh đừng vội từ chối, hãy suy xét kỹ một chút được không?” Du Diễn tới gần, thẳng thắn mà tranh thủ cho chính mình: “Tôi có thể đợi câu trả lời của anh, bao lâu cũng được.”

“…”

Chóp mũi lại ngửi thấy một hương bạc hà nhè nhẹ, hơi mát lạnh xông thẳng đến từng ngóc ngách trong cơ thể, đủ để xua tan mây mù mà Cát Vân Thăng mang lại.

Giản Kim Triệu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sáng ngời của người trước mặt, không biết tại sao lại có cảm giác giống như đang nhìn những chú cún con đang cố hết sức để được nhận nuôi trong cửa hàng thú cưng.

Mang trên mình vẻ ngây thơ trong sáng khi chưa bước chân ra xã hội và lòng dũng cảm khi chưa từng trải qua thất bại. 

Giản Kim Triệu không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng không từ chối ngay: “Tôi sẽ suy nghĩ lại rồi trả lời sau.”

Hai phút sau, cửa thang máy chầm chậm khép lại. 

Du Diễn vừa mở điện thoại đã tắt cả đêm lên, trong nháy mắt đã có cuộc gọi đến: “Alo.”

“Đm! Cuối cùng cậu cũng sống lại rồi đó hả? Cả đêm điện thoại thì tắt máy, Wechat thì không trả lời? Chạy đến nơi rừng rú nào thế?”

Đầu dây bên kia vừa cất tiếng đã “ầm ầm” bên tai như pháo nổ. 

Du Diễn đưa điện thoại ra xa: “Mạnh Tuyển, nói ý chính đi.”

Mạnh Tuyển không chịu bỏ qua: “Tôi muốn hỏi, cậu thật sự đã ký bản hợp đồng bán thân ngu ngốc kia rồi à?”

“Cái công ty và người quản lý bất tài kia, cậu để ý đến bọn họ làm gì? Nếu cậu thật sự muốn gia nhập giới giải trí thì trực tiếp đến nhà cậu…”

“Mạnh Tuyển!”

Gương thang máy phản chiếu cơn tức giận chợt lóe lên của Du Diễn. 

Bầu không khí bỗng đông cứng trong giây lát, Mạnh Tuyển ở đầu bên kia quyết đoán sửa lời: “Được, tôi nói sai rồi, anh Diễn cũng chúng ta sẽ không chấp nhặt chuyện này đâu nhỉ.”

Du Diễn nhìn thang máy dần đi xuống tầng -1: “Còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ cúp máy.”

“Đừng mà.”

Mạch Tuyển giả ngu mà lảng sang chuyện khác: “Hai giờ chiều nay, chỗ cũ, tôi gọi hội làm một trận đua xe, tới không?”

Du Diễn bước ra khỏi thang máy, đi đến một góc trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm. 

Ở đó đỗ một chiếc moto màu đỏ đen đã được cải tiến, nếu là người có hiểu biết nhìn thấy thì sẽ nhận ra ngay nhãn hiệu và giá trị của chiếc xe này có thể so với một căn nhà. 

“Không đi, tôi không ngủ cả đêm hôm qua rồi, bây giờ về ngủ bù, cúp máy đây.”

Du Diễn cúp máy, đeo mũ bảo hiểm cùng màu bên cạnh vào, giơ chân một cái là đã ngồi lên xe. 

Ầm ầm ầm! Động cơ xe máy vang lên!

Du Diễn quen đường mà lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, ngay giây phút gặp lại ánh mặt trời, cậu bỗng nhìn thấy một bóng dáng…

Cát Vân Thăng rời đi lúc nãy vẫn còn đứng trước đường chính dẫn vào cửa khách sạn, hiện giờ không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà vẻ mặt trông có chút nóng nảy. 

Chuyện cũ lại hiện lên. 

Sâu trong mắt Du Diễn xuất hiện một tia điên cuồng, bàn tay nắm chặt tay ga nổi gân xanh, môi mỏng khinh thường mà giật giật…

Ba, hai, một. 

Ngay lúc tiếng đếm ngược trong lòng kết thúc, Du Diễn lập tức lái xe vọt đến!

Cậu dùng kỹ thuật điều khiển thân xe vô cùng tinh xảo, lướt ngang qua sát người Cát Vân Thăng đang không hề đề phòng. 

Tiếng gió rú lên bên tai, kêu gào vì khoái cảm tột độ không cần e dè, phá tan tất cả gông cùm xiềng xích. 

“——A!”

Cát Vân Thăng sợ tới mức hét lên, điện thoại cũng bị ném ra xa. 

Anh ta sợ hãi đỡ mắt kính, họng phát ra tiếng chửi rủa run rẩy: “Đm, mày lái xe kiểu gì đó!”

Du Diễn nhìn bóng người đang chật vật qua kính chiếu hậu, cậu cười lạnh kéo bảo hiểm xuống, che lại những ý định xấu xa điên cuồng đếm không xuể của mình rồi nghênh ngang rời đi. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp