"..."

Giản Kim Triệu đã nhận ra trạng thái không bình thường của người trong ngực, vừa định mở miệng hỏi thì ở góc rẽ có một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, cùng với giọng thúc giục: "Du Diễn! Cậu chạy cái gì hả? Tổng giám đốc Lý coi trọng cậu, cậu đừng..."

Giản Kim Triệu dời ánh mắt, đối diện với ánh mắt của người vừa chạy tới, cũng "Cắt đứt" bất mãn còn chưa nói hết kia.

Đối phương mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay loè loẹt, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, nhưng vẫn có thể thấy được sự khôn khéo bên trong.

"Ồ, thật trùng hợp, thầy Giản, đêm nay cậu cũng ở đây sao?"

Giản Kim Triệu nín nhịn hơi nóng say rượu, lạnh nhạt đáp lại: "Anh Tần."

Người trước mắt tên là Tần Lãng, là kẻ lão làng "có tiếng thối nát" trong ngành giải trí, thích lấy hai chữ "Tài nguyên" để làm mai cho các ông chủ và tư bản ở phía sau.

Rõ ràng là chuyện không chính đáng, nhưng anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, thế mà cũng đứng vững chân được.

Giản Kim Triệu trước giờ chẳng thèm làm bạn với loại người này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi loại hiện trạng này trong giới.

"Ôi, vất vả cho thầy Giản còn nhớ rõ tôi."

Tần Lãng nói giọng Bắc Kinh, trong lúc nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn qua: "Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng này không hiểu chuyện, chặn đường của cậu rồi, để tôi dẫn cậu ta trở về."

"..."

Nghệ sĩ nhỏ mới ký hợp đồng? Du Diễn sao?

Giản Kim Triệu nhìn xuống, hơi kinh ngạc.

Vừa rồi anh có thể nhận ra Du Diễn, không phải là bởi vì trước đó hai người từng qua lại, mà ở trong trí nhớ "Kiếp trước" của anh ——

Du Diễn là con ngựa ô mạnh mẽ nhất của ngành giải trí trong gần hai năm qua!

Bộ phim đầu tiên mà đối phương đóng chính vô cùng bùng nổ, mà giá trị nhan sắc của cậu cũng "giết" từ trong phim ra đến bên ngoài, thu hoạch được vô số người hâm mộ.

Mặc dù hai người không có bao nhiêu tiếp xúc thực tế, nhưng Giản Kim Triệu từng nghe không ít người trong giới khen ngợi Du Diễn, cũng từng xem bộ phim đối phương đóng khi vừa ra mắt, kỹ thuật diễn quả thực nổi bật, là một người có thiên phú.

Tại liên hoan phim Bách Hoa kiếp trước, nếu nói tin tức ầm ĩ lớn nhất là chuyện Giản Kim Triệu "Bị bắt", vậy tin hot xếp ngay sau đó chính là Du Diễn thành công giành được cúp "Nam chính xuất sắc nhất", trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử liên hoan phim Bách Hoa!

Vì thế nên Giản Kim Triệu mới càng cảm thấy ngạc nhiên với tình huống hiện tại.

Công ty quản lý chỗ Tần Lãng không được coi như là chính đáng, nhìn thế nào cũng không giống nơi Du Diễn nên ở.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Du Diễn, trở về với tôi." Tần Lãng đi tới.

Giản Kim Triệu phát hiện điều không thích hợp, vô thức ngăn cản: "Khoan đã."

Du Diễn thở gấp nóng bỏng từ chối: "Không, tôi không quay về."

Một câu nói đơn giản, đã đủ để Giản Kim Triệu hiểu được tình huống thực.

Quả nhiên, là người mới nhỏ bé bị tư bản để mắt tới, không phải tự nguyện.

Tần Lãng thấy Du Diễn rõ ràng không phối hợp thì nhíu mày: "Ầm ĩ cái gì hả, cậu chỉ là một người mới mà tính tình còn rất bướng bỉnh, bàn bạc tài nguyên mà thôi, cậu có gì không vui? Có còn muốn được lộ diện hay không?"

Du Diễn không để ý tới anh ta, mà đối diện với ánh mắt của Giản Kim Triệu một lần nữa: "Thầy Giản, giúp tôi với."

Trên trán cậu thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, làm nổi bật khát vọng dường như tuyệt đẹp, ngoài dục vọng không thể khống chế thì nhiều hơn chính là sự luống cuống vì gặp chuyện bất ngờ.

Lông mi run rẩy theo hơi thở, toàn thân dưới ánh đèn càng có vẻ đơn thuần vô hại, giống như một con cừu nhỏ sơ sinh sạch sẽ rơi vào đầm lầy dơ bẩn hôi thối.

Giản Kim Triệu chỉ cảm thấy cơn say vừa đè nén lại xộc lên, khiến anh choáng váng.

Lần đầu trong đời anh hiểu cái gì gọi là bị ma xui quỷ khiến, anh trả lời cậu một cách tự nhiên: "Được, đừng sợ."

Tần Lãng ở đối diện nghe thấy câu đầu tiên này của Giản Kim Triệu, sửng sốt.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, Giản Kim Triệu đã chủ động nói: "Muốn lộ diện trong ngành giải trí, cũng không nhất định phải dùng loại cách thức trong miệng anh Tần, phải không?"

"..."

Anh nói lời này không nhanh không chậm, nhưng rơi vào trong tai Tần Lãng lại thành ám chỉ không thể từ chối.

Giản Kim Triệu phấn đấu tám năm trong ngành giải trí dựa vào năng lực của bản thân, ngoại trừ thành tích sự nghiệp chói sáng thì vốn liếng và quan hệ tích lũy được phía sau cũng không thể khinh thường!

Tần Lãng lớn hơn mười mấy tuổi cũng phải khách sáo gọi anh một tiếng "Thầy".

Huống chi, nhìn khắp toàn bộ ngành giải trí, có ai mà không biết ——

Bên cạnh Giản Kim Triệu còn có một thị đế Đàm Dã cũng lợi hại không kém, hai người đầu tư sáng lập Điện ảnh và truyền hình Kinh Dã, chỉ sợ vị tổng giám đốc Lý đang ngồi chờ trong phòng kia cũng phải kính nể ba phần.

Tần Lãng là một người khôn khéo, sau khi phân tích một loạt đã hiểu được lợi và hại.

"Nếu thầy Giản cũng đã mở miệng, vậy xem ra tôi cũng không tiện ép Du Diễn quay về theo rồi, tổng giám đốc Lý còn đang chờ trong phòng bao, tôi đi trước nhé?"

Nói xong, ánh mắt bí ẩn của anh ta lại lướt qua lướt lại trên người hai người.

Trong ngoài giới đều đồn đại sinh hoạt cá nhân của Giản Kim Triệu sạch sẽ không tưởng nổi, nhưng không ngờ lại thích kiểu như vậy? Như này cũng tốt, để Du Diễn móc nối quan hệ với anh, không chừng sau này còn có thể nắm được điểm yếu.

Chỉ tiếc là Giản Kim Triệu đã nắm bắt được suy nghĩ chính xác của anh ta: "Anh Tần, quản tốt miệng của anh, như vậy mới có thể ăn cơm."

Dây đeo kính lắc lư lóe lên tia sáng lạnh, tiếng nhắc nhở không nhanh không chậm còn khiến người ta sợ hãi hơn cả uy hiếp.

"..."

Trái tim Tần Lãng vô cớ hơi hồi hộp một chút, yết hầu lên xuống: "Đương nhiên rồi."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tiếng bước chân dần dần đi càng ngày càng xa.

Du Diễn giống như là đã được giải trừ báo động, trọng tâm không ổn định gục trên người Giản Kim Triệu, đè xuống nặng hơn.

"Này."

Giản Kim Triệu vô thức dùng một tay giữ chặt eo của cậu, cảm nhận được đường cong cơ bắp trôi chảy cách lớp vải áo, nhiệt độ thân thể tăng lên trong lòng bàn tay có hơi nóng bỏng.

Giản Kim Triệu đẩy kính mắt, mang theo chút bối rối và mất tự nhiên mà chính anh cũng không phát hiện: "Cậu, đi lên theo tôi chứ?"

Mang về phòng trước rồi nói sau?

Nhìn Du Diễn có vẻ rất khó chịu, nếu bỏ người ở lại chỗ này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Dù sao cũng là ảnh đế tương lai vô cùng nổi tiếng được trời chọn, hiện giờ có thể giúp được một tay dù sao cũng không phải chuyện xấu.

Cửa phòng khách sạn vừa đóng lại.

Giản Kim Triệu bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bị cậu đè lên trên ván cửa, vừa ngẩng đầu một cái đã đối mặt với hai mắt nóng đến đỏ bừng.

"Thầy Giản."

"Cậu..."

Giản Kim Triệu cau mày lại, mới phát hiện Du Diễn cao hơn anh không ít. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vừa rồi vội vàng giả lả đối lời với Tần Lãng, người trước mắt lại nằm trong ngực của anh, cho nên mới khiến anh không để ý đến vấn đề hiện thực này.

Hai cặp mắt đối diện nhau.

Ánh đèn lờ mờ trước cửa chiếu xuống, con ngươi Du Diễn có vẻ cực kỳ sâu thẳm, lóe lên cảm giác xâm lược và lòng chiếm hữu khó nói thành lời.

"..."

Giản Kim Triệu nhìn thấy mà giật mình trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, Du Diễn lại cúi đầu xuống, vô thức lại gần thân thể của anh, đáng thương cầu xin giúp đỡ: "Thầy Giản, tôi, tôi khó chịu."

Giọng điệu vừa bất lực vừa đáng thương, giống như khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hô hấp nóng rực của người đè phía trên mạnh mẽ phả vào gáy, dây cung lý trí của Giản Kim Triệu kéo căng hết lần này đến lần khác, mấy giây sau mới vươn tay ngăn lại: "Chờ một chút."

"Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng thầy Giản, vậy hẳn là đã biết thân phận của tôi rồi."

Sinh hoạt cá nhân của Giản Kim Triệu luôn luôn sạch sẽ, xưa nay không phải người trầm mê rượu chè sắc đẹp, huống chi anh trùng sinh về còn chưa hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, không có tâm tư phát sinh quan hệ với bất cứ kẻ nào.

"..."

Du Diễn không lên tiếng.

"Tôi biết cậu không say, chỉ là trúng phải mấy chiêu hạ lưu trong rượu thôi." Giản Kim Triệu tiện tay lấy mắt kính xuống nhét vào chỗ trước cửa, một tay kéo cổ tay phải Du Diễn: "Lại đây với tôi." 

Lòng bàn tay hơi lạnh, kích thích cổ tay nóng lên.

Du Diễn ngơ ngác, dưới con ngươi tràn ngập ham muốn hiện lên một tia sáng nhạt, cậu đi theo Giản Kim Triệu vào phòng tắm, không nói một lời.

...

Nửa phút sau, vòi hoa sen trên tầng cao nhất xối nước lạnh ra, hơi lạnh đột nhiên xuất hiện khiến Du Diễn muốn tránh né.

Giản Kim Triệu đứng ở ngoài: "Đứng im, đừng nhúc nhích."

"..."

Du Diễn nhìn về phía anh, vô cùng nghe lời đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để nước cọ rửa.

Mái tóc cắt ngang trán ướt sũng dán vào trán, nước chảy theo đó lướt qua gương mặt ửng đỏ của cậu, chảy theo đường cong hàm dưới tinh xảo, chảy thẳng vào trong áo sơ mi trắng.

Lộ ra mê mang ngoan ngoãn, đồng thời lại mang theo một chút sức hút khó nói.

Giản Kim Triệu mất tự nhiên di chuyển ánh mắt, đi điều chỉnh nhiệt độ nước: "Lạnh không?"

Du Diễn lắc đầu.

"Tự mình giải quyết đi." Giản Kim Triệu có ý riêng, quay người rút lui.

Không tới ba giây sau, cửa phòng tắm khép lại một lần nữa, ngăn cách bóng dáng của Giản Kim Triệu.

Ánh mắt Du Diễn nhìn lại trên cổ tay phải của mình mấy giây, một tiếng cười khẽ bật ra gần như bị âm thanh tắm gội che lấp hết.

...

Giản Kim Triệu uống hơn phân nửa ly nước lạnh mới đè nén được xao động chếnh choáng, anh nghe thấy âm thanh tắm gội trong phòng tắm, một lát sau thấy không có gì khác nên anh dứt khoát ngồi ở trên ghế sô pha chờ.

Có lẽ do được giải phóng sau mấy ngày liên tục bị áp lực bởi việc "Rời khỏi công ty" nên suy nghĩ u ám, bối rối của anh lao đến như thủy triều.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đóng chặt cuối cùng cũng có động tĩnh.

Du Diễn thay một chiếc áo choàng tắm, lại gần anh, vẻ mặt đã trở nên bình thường hơn rất nhiều.

Giản Kim Triệu nhìn kim phút trên tường đã đi được một vòng, vô thức kinh ngạc…

Thế mà đã qua lâu như vậy rồi sao?

"Thầy Giản."

Du Diễn đứng trước mặt anh, trong giọng điệu có vẻ lanh lợi, áy náy: "Xin lỗi, tôi đã gây thêm phiền toái cho anh rồi."

"Không sao là được, tôi chỉ đi ngang qua rồi tiện tay giúp đỡ mà thôi." Giản Kim Triệu đứng dậy, xác định trạng thái của cậu đã ổn: "Thời gian không còn sớm nữa, cậu tự rời đi đi."

Nói xong thì định đi về phía phòng ngủ chính.

"Thầy Giản, chờ đã!" Du Diễn nhanh chóng túm cổ tay Giản Kim Triệu, nắm một giây rồi lại tôn trọng buông ra.

"Tôi... Tôi có thể ở chỗ anh một đêm hay không? Tôi sợ hiện giờ tôi đi xuống, anh Tần sẽ còn tìm người theo dõi tôi."

"..."

Du Diễn tiến một bước cam đoan: "Tôi chỉ ngồi trên ghế sô pha thôi, sẽ không đi lung tung, cũng sẽ không làm loạn!"

Giản Kim Triệu vừa mới chuẩn bị từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt cầu khẩn tha thiết của Du Diễn lại khựng lại.

Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không cho phép Du Diễn ở lại nơi này, dù sao chỉ cần có chút gì đó tuôn ra bên ngoài thì cũng sẽ là phiền toái không cần thiết.

Nhưng ngẫm lại thì ——

Anh đã từng trải qua "Tai tiếng lớn" bị ngàn người phỉ nhổ, vạn người chửi mắng, đã sớm hiểu rõ, cũng coi nhẹ rất nhiều thứ, sao phải cân nhắc chuyện còn chưa xảy ra?

Nghĩ đến chuyện gặp phải kiếp trước, giọng điệu Giản Kim Triệu lạnh xuống, nhưng không nhằm vào cậu: "Tùy cậu, đừng quấy rầy tôi là được."

Du Diễn phát hiện trạng thái của anh có chút thay đổi nhỏ xíu, muốn nói lại thôi.

Mà Giản Kim Triệu không cho cậu cơ hội nói tiếp nữa, xoa huyệt Thái Dương bắt đầu giãn ra, về phòng ngủ chính của mình.

Răng rắc.

Tiếng khóa cửa vang lên.

Du Diễn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia không hề chớp mắt.

Màu mắt vốn ngoan ngoãn cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, tình cảm phức tạp đến cực hạn đổ ra từ đó, giống như một tấm lưới bí mật đã được đan từ lâu, mang theo lòng chiếm hữu mãnh liệt vẫn luôn khóa chặt vào mục tiêu phía sau cửa.

—— Giản Kim Triệu.

—— Cuối cùng, tôi cũng gặp được anh rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play