Người trong lòng mang sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi còn phiếm hồng khác thường hơn, hô hấp run rẩy cho người ta một loại cảm giác cần được bảo vệ cấp bách.
Du Diễn tăng thêm lực tay ở bên hông, tay kia nhẹ nhàng xuôi theo sau lưng Giản Kim Triệu: “Thầy Giản?”
“…”
Giản Kim Triệu chậm mất vài giây mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đứng vững: “Ừm.”
Ánh mắt Du Diễn nhìn chằm chằm thần sắc suy yếu của anh: “Thầy Giản, có phải cơ thể anh không thoải mái hay không? Tôi thấy anh từ trước khi diễn chung đã không được ổn lắm rồi.”
Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng Du Diễn diễn chung với Giản Kim Triệu nhận thấy rất rõ ràng…
Sắc mặt đối phương rất kém, mà mồ hôi lạnh và sự run rẩy trên trán cũng là thật!
Cho dù diễn xuất của Giản Kim Triệu có lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào trong vài phút ngắn ngủn đã có thể khiến cho cơ thể đạt tới loại tình trạng chân thật như thế này.
Bàn tay Giản Kim Triệu buông thõng xuống hai bên khẽ siết lại, xoay người đối mặt với bồn rửa tay, tránh đi ánh mắt quá quan tâm của Du Diễn: “Chỉ là đầu óc hơi choáng váng thôi, có thể là do hôm qua tôi ngủ không ngon.”
Dưới tình trạng như vậy, cố gắng chống đỡ bản thân mình “Không sao cả” cũng không cần thiết.
Du Diễn nhíu chặt mi tâm: “Cần đi bệnh viện không?”
Giản Kim Triệu lại dùng nước lạnh dội qua tay một chút, cố gắng áp chế nhịp tim đập nhanh còn chưa dừng lại: “Không cần, tôi về khách sạn nghỉ ngơi là được, muộn một chút sẽ gọi điện thoại, bảo trợ lý của tôi tới đón.”
Từ sau khi trùng sinh, Giản Kim Triệu đã có một chút tâm lý đề phòng không nói rõ được, không lý giải được, phàm là chuyện có thể tự mình làm thì anh tuyệt đối không giao vào tay người khác.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hôm nay thử vai, chính là một mình anh tự lái xe tới.
Chỉ là bây giờ Giản Kim Triệu đang choáng váng buồn nôn, thật sự không có cách nào tập trung tinh thần để lái xe trở về.
Du Diễn đã nhìn ra tình hình từ trong ba câu nói của anh, tiến lên một bước: “Thầy Giản, tôi biết lái xe, tôi đưa anh về khách sạn nhé?”
“Không cần, tôi…”
“Tình trạng hiện tại của anh tôi không yên tâm.” Du Diễn nói thẳng cắt ngang lời từ chối, xuyên qua gương nhìn thẳng vào đôi mắt của Giản Kim Triệu: “Chờ trợ lý của anh tới đón phải tới khi nào?”
Cậu dừng một chút, bày ra lý do thành khẩn thỉnh cầu: “Thầy Giản, thử vai đã kết thúc rồi, bây giờ tôi đưa anh về, anh cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, không phải sao?”
“…”
Giản Kim Triệu chần chờ mất một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu dưới cái nhìn tha thiết của Du Diễn.
Đối phương nói không sai, quả thật bây giờ anh cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, chỉ muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.
Du Diễn nhớ tới Văn Triều Thanh và các nhân viên công tác khác trong phòng thử vai, chủ động gánh vác trách nhiệm: “Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi báo với đạo diễn Văn một tiếng nhé?”
“Yên tâm, tôi sẽ không lắm miệng tiết lộ tình trạng cơ thể của anh đâu.”
Có lẽ là ánh mắt Du Diễn giờ phút này quá mức đáng tin cậy, cũng có lẽ do huyệt Thái Dương không ngừng đau đớn điên cuồng, Giản Kim Triệu cũng chẳng suy nghĩ việc này có thích hợp hay không.
“Được rồi, tôi ở trong xe chờ cậu, tầng hầm thứ nhất, vị trí A3.”
“Được, tôi đi một chút rồi sẽ tới.”
…
“Cạch!”
Cửa xe phát ra một tiếng dứt khoát.
Giản Kim Triệu nhìn Du Diễn ở vị trí lái xe, bất giác thở dài một hơi, vừa rồi anh khó chịu không dịu lại được, đồng ý quá qua loa.
Dù sao anh và Du Diễn không chỉ là quan hệ tiền bối, mà còn là ông chủ công ty và nghệ sĩ, lỡ như bị paparazzi hoặc là người qua đường chụp được, không chừng sẽ gây ra phiền toái gì đó.
Du Diễn nghe thấy anh thở dài thì nghiêng mắt nhìn qua: “Thầy Giản?”
Giản Kim Triệu hỏi: “Cậu thật sự biết lái xe sao?”
Du Diễn tự tin nhướng mày: “Đương nhiên, tôi vừa tròn mười tám tuổi đã đi học, bài học nào cũng đã từng học qua, chắc chắn là tài xế lão luyện.”
Giản Kim Triệu bất đắc dĩ dặn dò: “Tài xế lão luyện à, cậu lái chậm một chút, an toàn là trên hết.”
Du Diễn khẽ cười một tiếng, đột nhiên tiến lại gần.
Giản Kim Triệu vô thức căng chặt dây thần kinh, thoáng chốc đã thấy Du Diễn với tay dài qua móc dây an toàn ra: “Thầy Giản, thắt kỹ vào, tôi hứa sẽ đưa anh về khách sạn an toàn.”
Nói xong, cậu lại kéo dãn khoảng cách một lần nữa, không có vượt quá quy tắc một chút nào.
Xe khởi động, Du Diễn vững vàng lái xe rời khỏi tầng hầm bãi đỗ xe.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ, cậu nhìn có vẻ tùy ý đặt câu hỏi: “Anh muốn nghe nhạc không? Có thể sẽ thư giãn thoải mái hơn một chút.”
Giản Kim Triệu không từ chối.
Du Diễn nhấn mở phát thanh trên xe ra, thờ ơ điều chỉnh chuyển kênh, rất nhanh, một đoạn âm hưởng đàn violin du dương đã bay ra.
Giai điệu quen thuộc quanh quẩn, ánh mắt Giản Kim Triệu khẽ lay động.
Sau đó chợt nghe Du Diễn nói trước một bước: “Thầy Giản, là “Hoa Duyên”.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giản Kim Triệu không ngờ Du Diễn có thể nghe ra trong chớp mắt, khóe miệng cong lên: “Ừm.”
Bài hát thuần khiết này là một khúc nhạc đệm trong bộ phim “Hoa Nguyệt” của anh khi vừa ra mắt, trong phim chỉ xuất hiện một lần.
Nam chính Bạch Nguyệt trong phim là một diễn viên kinh kịch, lại yêu đàn violin không thịnh hành vào thời đó, hơn nữa còn thể hiện ra thiên phú cực cao.
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Bạch Nguyệt đứng ở vườn hoa nhài diễn tấu xong ca khúc.
Rất nhiều người hâm mộ điện ảnh đều biết, từ nhỏ Giản Kim Triệu đã biết đàn violin, hơn nữa trình độ rất cao, nhưng rất ít người biết…
Bản demo đầu tiên của bài hát này thật ra là do Giản Kim Triệu nhất thời cao hứng sáng tác cho nhân vật chính, chỉ có điều cuối cùng lại giao cho nhà soạn nhạc chuyên nghiệp trau chuốt lại.
Sau đó khi tuyên truyền điện ảnh, anh cũng không cố ý đề cập đến việc này để ôm công cho bản thân mình.
Giản Kim Triệu rất ít sáng tác về phương diện âm nhạc, nhưng về lòng riêng thì anh rất thích bài hát này, lúc này nghe mãi nghe mãi, đầu ngón tay buông thõng xuống cũng bất giác lắc lư theo.
“…”
Du Diễn nhận ra động tác rất nhỏ của Giản Kim Triệu, khóe môi khẽ nhếch, im lặng không lên tiếng tăng âm lượng lên một chút.
Âm nhạc êm dịu lại quen thuộc quanh quẩn bên trong xe.
Lòng Giản Kim Triệu vẫn luôn căng thẳng bất tri bất giác được thả lỏng, anh nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt Du Diễn, dòng suy nghĩ theo thời gian dần dần mở ra.
Cạch… cạch… cạch…
Tiếng bước chân mang theo tiết tấu càng ngày càng gần, giống như nhịp trống nặng nề đụng vào tim Giản Kim Triệu.
Anh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một mảnh sương mù trắng xóa, cho dù cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy được cảnh tượng ở phía xa.
“Ai đó?”
“Kim Triệu, sao ngay cả chúng tôi mà cậu cũng không nhận ra nữa rồi?”
Giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng quanh quẩn trong không gian này, bóng dáng Đàm Dã dần dần hiện ra trong sương mù, người theo sát phía sau là Cát Vân Thăng, Lang Kỳ Hoa.
Ba người đứng đối diện với anh, thần sắc lạnh lẽo như băng, trong mắt thậm chí còn ẩn ẩn mang theo sự châm chọc.
“…”
Giản Kim Triệu chợt hiểu được tình cảnh của mình, sự tức giận vì bị phản bội, nỗi ấm ức vì bị vu oan hãm hại, ngưng tụ thành một đám sương mù không hóa giải được ở trong ngực, anh muốn xông lên liều mạng cá chết lưới rách với ba người đối diện!
— Loảng xoảng!
Giản Kim Triệu nghe thấy một tiếng lôi kéo thanh thúy, cúi đầu nhìn qua mới phát hiện mình mặc đang mặc đồ tù nhân, tay chân mang theo còng sắt, bị nhốt tại chỗ nửa bước cũng khó mà di chuyển được, cho dù giãy dụa như thế nào cũng không làm được cái gì.
“Thả tôi ra!”
“Mau thả tôi ra!”
Mặt đất vốn không thấy rõ đột nhiên nứt ra một vực sâu, vô số sương đen quanh quẩn bên người Giản Kim Triệu, lấy đi từng chút từng chút một ánh sáng xung quanh, bức bách đến mức làm cho người ta không thở nổi.
“Không, không phải tôi!”
Giản Kim Triệu dùng hết toàn lực đưa tay muốn cầu cứu với thế giới bên ngoài, nhưng nội tâm lại tràn ngập nhận thức tuyệt vọng…
Sẽ không có ai cứu anh, anh đã được định sẵn phải ngã xuống như vậy, vạn kiếp bất phục!
Ý niệm tuyệt vọng thoáng hiện lên, có một bóng dáng xuyên qua bóng tối mà đến, kéo lấy anh đang rơi xuống.
Lòng bàn tay đáng nắm lấy nhau truyền đến hơi ấm, rõ ràng như vậy, chân thành như vậy.
“Anh tốt như vậy, ai cũng đừng hòng kéo anh xuống địa ngục!”
“Những người đã từng tổn thương anh, phản bội anh, uy hiếp anh... Cho dù làm lại ngàn lần vạn lần, em cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
“Đừng sợ, em ở đây! Không sao nữa rồi!”
“…”
Cùng một giọng điệu và lời nói trùng lặp quanh quẩn bên tai, Giản Kim Triệu không quan tâm thật giả, anh bắt được sự cứu rỗi duy nhất trong tình cảm tuyệt vọng này một cách vững vàng, dùng hết toàn lực ngước mắt lên.
“Giản Kim Triệu! Tỉnh lại đi!”
“A!”
Giản Kim Triệu mở to hai mắt, ánh mắt mất đi tiêu điểm dần định thần lại, phản chiếu chính xác khuôn mặt của Du Diễn.
“Thầy Giản.”
Du Diễn thở phào nhẹ nhõm, lại gần hơn: “Có phải anh gặp ác mộng hay không? Còn ổn không?”
“…”
Có lẽ là khoảng cách giữa hai người quá gần nhau, Giản Kim Triệu nhạy cảm ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương, rất thư giãn cũng rất tỉnh táo.
Anh nhìn thấy ghế xe của mình bị người ta hạ xuống, cũng nhìn thấy biển báo bãi đỗ xe ngoài cửa sổ, càng nhìn thấy bàn tay nắm chặt nhau của anh và Du Diễn lúc này, chặt không thể tách rời.
Tầm mắt Giản Kim Triệu hơi sững sờ, trong lòng có loại cảm giác chua xót nói không nên lời.
Du Diễn nhìn theo tầm mắt anh mới nhận ra được, cậu lập tức nói lời xin lỗi: “Xin lỗi.”
Vừa rồi cậu nhìn thấy Giản Kim Triệu cứ nói mớ mãi trong giấc mơ, tay lại không ngừng vớ lấy không trung, cho nên cậu mới nắm lại, muốn khiến anh an tâm, sau đó đánh thức đối phương.
Giản Kim Triệu cởi dây an toàn, chậm rãi dịch ghế dựa: “Đến khách sạn rồi à? Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Du Diễn thành thật nói: “Ừm, đã hơn một tiếng rồi.”
Cậu thấy Giản Kim Triệu ngủ say quá nên không đành lòng quấy rầy. Sau đó nhận ra đối phương đang gặp ác mộng, cho nên mới miễn cưỡng đánh thức anh.
Giản Kim Triệu đè nén cơn choáng váng sau cơn ác mộng, thấp giọng hỏi: “Không còn sớm nữa, cậu định trở về như thế nào?”
Du Diễn nghiêng người nhìn anh, nhưng không trực tiếp trả lời: “Tôi hơi đói, có thể ăn bữa tối ở chỗ anh rồi đi được không?”
“…”
Giản Kim Triệu nhìn thoáng qua màn hình trên xe, sắp bảy giờ rồi.
Không đợi anh quyết định, Du Diễn đã tiến thêm một bước: “Thầy Giản, tôi dễ nuôi lắm, cho dù là mì ăn liền thôi cũng được.”
Âm cuối bay lên, làm cho người ta nghe đã biết là đang làm nũng.
“Tôi vẫn luôn chờ anh tỉnh ngủ, bây giờ đói đến mức không đi nổi nữa, dù sao tuổi tôi vẫn còn nhỏ, còn đang lớn mà.”
Giản Kim Triệu nghe thấy nửa câu cuối cùng, không khống chế được cười khẽ một tiếng, ngay cả tâm trạng tích tụ cũng chuyển biến tốt đẹp lên không ít.
“Được rồi, nhưng tôi không biết làm lắm, đi thẳng đến nhà hàng của khách sạn ăn một chút nhé?”
Cũng đã để đối phương lái xe đưa về rồi, anh cũng không keo kiệt chút chuyện nhỏ như bữa tối.
Du Diễn nhận được đáp án thì cười thỏa mãn: “Được, tôi nghe anh sắp xếp.”
…
Bởi vì đã qua giờ cao điểm dùng cơm, khách trong nhà hàng cũng không nhiều.
Giản Kim Triệu dời tầm mắt khỏi bảng đèn trên tòa nhà cao tầng phía xa xa, anh nhìn Du Diễn đang cắt sườn ở đối diện: “Không phải nói đã đói bụng lâu lắm rồi à, sao không ăn một miếng nào thế?”
Du Diễn cười ranh mãnh: “Ăn chậm một chút là có thể ở lại với thầy Giản lâu hơn một lúc rồi.”
“Mau ăn đi.” Giản Kim Triệu bất đắc dĩ trả lời một câu, cũng không có nhiều ý thúc giục.
Du Diễn bỏ thịt nạc vào trong chiếc đĩa nhỏ sạch sẽ, nhân cơ hội bắt đầu chủ đề: “Thầy Giản, anh cảm thấy buổi thử vai hôm nay của tôi thể hiện thế nào?”
Giản Kim Triệu dừng lại một giây, hiểu sai ý: “Biểu hiện của cậu trong buổi thử vai hôm nay phải xem đạo diễn Văn nói thế nào đã, Du Diễn, chỗ này của tôi không đi cửa sau được.”
Du Diễn cười cười, thản nhiên trả lời: “So với dựa vào việc thầy Giản mở cửa sau cho tôi để lấy tài nguyên, thật ra tôi càng có tự tin dựa vào thực lực của mình để đứng vững gót chân trong cái vòng luẩn quẩn này hơn.”
Giản Kim Triệu không nhìn ra một phần dối trá nào trong mắt cậu, anh thấp giọng nhắc nhở: “Cậu có tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể kiêu ngạo.”
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Du Diễn cười đồng ý: “Nhưng hôm nay tôi rất vui.”
Âm cuối nhảy nhót quá mức rõ ràng, khiến Giản Kim Triệu khó có thể bỏ qua: “Cái gì?”
Du Diễn không vội trả lời, ngược lại lại đưa đĩa thịt trước bàn mình qua: “Anh ăn trước một chút đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Giản Kim Triệu cụp mắt: “Trẻ con mới thích chơi trò này.”
Du Diễn nghiêng người về phía trước, dứt khoát không che giấu mục đích của mình: “Thầy Giản, cơ thể anh không thoải mái, nhưng bữa tối vẫn phải ăn một chút chứ?”
“…”
Giản Kim Triệu rốt cuộc đã hiểu được ý đồ thật sự trong việc “ăn chực” này của cậu, trong lòng đọng lại một cảm giác ấm áp khó lý giải.
Đúng vậy.
Nếu không phải là Du Diễn bay đến “ăn chực”, chắc hẳn là anh sẽ bỏ qua cơn đói của mình trở về phòng.
Giản Kim Triệu không am hiểu biểu đạt cảm xúc chân thật của mình trước mặt người ngoài, đành phải động đũa dưới cái nhìn chăm chú của Du Diễn.
Du Diễn truy hỏi: “Ăn ngon không?”
Giản Kim Triệu gật đầu.
Thức ăn ở nhà hàng của khách sạn có mùi vị rất ngon, hợp khẩu vị của anh.
Du Diễn cười tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tôi nói hôm nay tôi rất vui, là bởi vì được đóng phim cùng anh.”
Cho dù chỉ có ba bốn phút diễn chung đơn giản, nhưng cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn.
“Tôi biết anh luôn nghiêm khắc với diễn xuất, trong cơ hội thử vai này sẽ không thiên vị bất cứ người mới nào trong chúng tôi, cho nên từ khi lấy được tư cách thử vai, tôi đã muốn cố gắng hết sức để thể hiện tốt nhất.”
Du Diễn tôn trọng thân phận diễn viên của Giản Kim Triệu, càng tôn trọng sự nghiêm túc của anh đối với điện ảnh, đối với đạo đức nghề nghiệp.
Cậu đặt bát đĩa xuống, tỏ rõ thái độ: “Đủ tốt để không ai có thể nói ra… mấy lời bàn tán như “Giản Kim Triệu sẽ để người mới của công ty mình đi cửa sau”.”
Trái tim Giản Kim Triệu run lên, ấm áp vốn chỉ dừng lại ở đỉnh tim thuận thế lay động, hòa tan chút mệt mỏi và lo lắng còn sót lại trong thân thể.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, lấy tuổi của Du Diễn mà có thể nói ra mấy lời như vậy, cậu hiểu được giới hạn nghề nghiệp và đạo đức mà anh hiếm khi nói với người ngoài.
“Du Diễn.”
“Hửm?”
Giản Kim Triệu giả vờ bưng cốc nước lên, mượn khoảng cách uống nước mơ hồ nói: “Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt.”
Du Diễn ngoài ý muốn có được đáp án mình muốn, ngay lập tức tỉnh táo lại: “Cái này coi như là khen tôi đúng không?”
Giản Kim Triệu như thể nhìn thấy được cái đuôi lắc lư ở phía sau của đối phương, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Mau ăn đi.”
“Ồ.” Du Diễn cười thỏa mãn: “Thầy Giản, anh ăn nhiều một chút.”
…
Bởi vì biết cơ thể Giản Kim Triệu không khỏe nên Du Diễn không cố ý kéo dài thời gian trên bàn ăn, hai người không đến bốn mươi phút đã giải quyết xong bữa tối này, sau đó cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Thang máy bên trái chậm rãi dừng lại ở tầng nhà hàng của bọn họ.
Du Diễn nhìn cửa thang máy mở ra, chủ động ra hiệu: “Anh lên trước đi? Tôi chờ chuyến sau.”
Giản Kim Triệu khẽ gật đầu: “Ừm, vất vả rồi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi.”
Du Diễn trả lời: “Được.”
Giản Kim Triệu bước vào thang máy, ấn vào tầng mười chín phòng mình đang ở.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Đột nhiên, Du Diễn nhắm chuẩn thời cơ xông vào: “Chờ một chút!”
Giản Kim Triệu hoảng sợ, khiếp sợ nhìn hình bóng gần trong gang tấc: “Cậu…”
Du Diễn bắt được cảm xúc mất khống chế chợt lóe lên của Giản Kim Triệu, cười như một đứa trẻ thực hiện được điều xấu, rồi gửi tặng một lời chúc phúc riêng biệt nhất…
“Thầy Giản, đừng sợ.”
“…”
“Chúc anh đêm nay sẽ có một giấc mơ đẹp.”