Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tự Tay Xé Kịch Bản Thế Thân

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Ánh nắng tháng chín vẫn gay gắt như vậy, điều hòa trong phòng làm việc được bật hết cỡ.

Du Diễn đứng trước cửa phòng làm việc đối diện với bóng hình của mình được phản chiếu qua kính, sau khi xác nhận hình dáng của bản thân không có gì sai sót, lúc này mới nở nụ cười ngoan ngoãn tiêu chuẩn, gõ cửa bước vào.

"Thầy Giản, anh tìm tôi sao?"

Ánh mắt của Giản Kim Triệu rời khỏi tài liệu, anh đẩy nhẹ kính mắt: "Vào trong rồi nói."

"Vâng."

Du Diễn hoàn toàn không có sự thận trọng đối với ông chủ như những người mới khác, cậu bước nhanh đến trước bàn làm việc, lập tức nắm bắt chủ đề: "Thầy Giản, gần đây anh có khỏe hơn chưa?"

"..."

Giản Kim Triệu nhớ lại câu chúc đối phương đã nói sau khi xông vào thang máy trước lúc chia tay, đôi mắt hiện lên một chút ấm áp: "Đã không sao rồi."

Thật ra thỉnh thoảng anh vẫn rơi vào những cơn ác mộng như vậy, nhưng thần kỳ là, cuối mỗi cơn ác mộng đều sẽ xuất hiện bóng hình của Du Diễn.

Cho dù bị tỉnh giữa giấc, trong đầu anh cũng sẽ nhớ lại câu chúc tràn đầy chân thành và sức mạnh đó của đối phương, hơn nữa còn có thể bình an yên giấc lần nữa.

Cộng thêm với việc không còn quay phim liên tục như lúc trước, tinh thần của Giản Kim Triệu đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Du Diễn xác nhận sự ủ rũ của Giản Kim Triệu đang dần biến mất sau thấu kính, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Giản Triệu Kim đóng kịch bản trên máy tính lại, bàn đến việc chính: "Biết tôi gọi cậu đến đây để làm gì không?"

Du Diễn ngồi xuống trước bàn dưới ánh mắt ra hiệu của anh, tự tin hỏi lại: "Vai nam chính bộ phim "Bùn Lầy" đã là của tôi rồi, đúng không?"

"Cậu ngược lại cũng không khiêm tốn chút nào." Giản Kim Triệu cười nhẹ trả lời, nhưng lại không phủ nhận câu trả lời này.

Anh lấy ra phần kịch bản mới từ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu, dặn dò nói: "Đầu tháng mười khai máy, cậu vẫn còn thời gian một tháng để nghiên cứu kịch bản, khiêm tốn một chút, trước khi chính thức quan tuyên truyền thì đừng để lộ tin tức ra bên ngoài."

Du Diễn nhận lấy kịch bản bằng hai tay, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi."

Vừa nói xong, câu hỏi của Quý Gia truyền đến theo tiếng gõ cửa: "Kim Triệu, bọn chị vào được không?"

Giản Kim Triệu nhìn Du Diễn một cái: "Mời vào."

Cửa phòng làm việc được mở ra làm nữa, Quý Gia trang điểm tinh tế đi ở phía trước, mà sau lưng cô ấy còn có một cô gái mặc đồ đen đi ở phía sau.

Đối phương có mái tóc đen dài, cùng với cách trang điểm âu mỹ trưởng thành, tấn công đối phương bằng khí chất mạnh mẽ.

Du Diễn biết thân phận của Quý Gia ở trong công ty, rất tinh mắt mà đứng lên chào hỏi: "Chào chị Gia."

Quý Gia luôn rất xem trọng Du Diễn, chỉ cần nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu thì lại cười nhiều hơn: "Ừm, nếu người đã đến rồi, vậy thì chị dứt khoát giới thiệu luôn một lần nhé?"

Cô và Giản Kim Triệu nhìn nhau một cái, trọng điểm là nói rõ với Du Diễn: "Đây là Phương Khả Doanh, trước kia phụ trách tuyên truyền và quan hệ công chúng của Kim Triệu tại Kinh Dã, bây giờ đã bị chị đào đến Kình Ảnh rồi."

Phương Khả Doanh nhìn Giản Kim Triệu, dáng vẻ lạnh lùng đã bớt đi nhiều: "Thầy Giản, cảm ơn anh đã nguyện ý tiếp tục tuyển dụng tôi."

Giản Kim Triệu gật đầu trả lời: "Là do bản thân cô có năng lực, cô bằng lòng gia nhập vào công ty chúng tôi, đối với Kình Ảnh mà nói là một phần trợ lực."

Phương Khả Doanh trong thời kỳ thực tập ở đại học đã gia nhập đoàn đội quản lý của Giản Kim Triệu, những năm này, cô bước đi từ vị trí thực tập sinh thấp nhất cố gắng đi lên đến vị chủ quản quan hệ công chúng.

Năng lực thực tập và độ nhạy cảm với dư luận của cô, Giản Kim Triệu luôn luôn nhìn thấy, ngoài ra còn có một bí mật mà không ai biết...

Đời trước, Phương Khả Doanh từng nhắc nhở Giản Kim Triệu rằng "cao tầng công ty có khả năng tồn tại vấn đề, có người mượn danh nghĩa của anh để đầu tư dự án khổng lồ".

Bởi vì liên quan đến Đàm Dã và những người khác, cô ấy thân là nhân viên nên cũng nói không rõ ràng, nhưng trực giác không hề sai.

Chỉ tiếc là, thời gian đó Giản Kim Triệu bận quay phim liên tục, thật sự không rảnh để kịp thời điều tra tình hình nội bộ của công ty, sau này anh vừa đóng máy đã tham gia liên hoan phim, ngay sau đó đã xảy ra chuyện.

Phương Khả Doanh với vai trò chủ quản quan hệ công chúng đã ngay lập tức đưa ra phản ứng, nhưng vì đơn thương độc mã nên cô đã bị nội bộ ngăn cản, cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển xu hướng ác ý của dư luận.

...

Giản Kim Triệu khôi phục tinh thần từ mảnh ký ức vụn vặt, chủ động nói rõ: "Du Diễn, sau này Khả Doanh sẽ là người quản lý thực hiện công việc mở rộng của cậu."

Trong khoảng thời gian ngắn này Giản Kim Triệu sẽ không có dự định quay lại giới giải trí, năng lực của Phương Khả Doanh phải được dùng ở một nơi hữu ích hơn.

Cho dù không nói rõ ra ngoài, nhưng Du Diễn là đối tượng tập trung đào tạo trong nhóm người mới, chắc chắn phải được dẫn dắt riêng bởi người quản lý ưu tú, mà Phương Khả Doanh hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm công việc này.

Phương Khả Doanh sớm đã biết được công việc sau này của mình từ chỗ Quý Gia, đơn giản bày tỏ: "Tôi không có vấn đề gì, đều nghe theo sự sắp xếp của thầy Giản."

Giản Kim Triệu gật đầu, lại nhìn về phía Du Diễn: "Còn cậu thì sao?"

Du Diễn phối hợp gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Vậy những việc sau này của tôi, thầy Giản đều không quan tâm nữa sao?"

Cậu dừng lại một giây, nhỏ giọng bổ sung trước mặt hai người Quý Gia: "Lúc anh ký với tôi, anh đã chính miệng nói sẽ dẫn dắt tôi."

Âm cuối nhẹ đi đang ngâm khẽ, nghe kỹ thì còn thấy được một chút như đang ấm ức làm nũng.

Quý Gia nghe thấy câu này, bất ngờ nhìn sang Giản Kim Triệu: "Kim Triệu, em muốn tự mình dẫn dắt Du Diễn sao?"

"..."

Giản Kim Triệu bật cười, bất lực nhìn về "đầu sỏ gây chuyện" ở bên cạnh, lúc đầu rõ ràng anh chỉ nói...

Xem biểu hiện của đối phương trước, thuận lợi thì có thể dẫn dắt một chút, sao mà bây giờ lại làm tròn biến thành "chính miệng anh nói sẽ dẫn dắt" rồi?

Du Diễn nhìn vào ánh mắt ngụ ý nghi ngờ của Giản Kim Triệu, vô tội nói: "Thầy Giản, đây là chính miệng anh nói mà."

Giản Kim Triệu lặng lẽ thở dài: "Tôi sẽ đảm nhận vai trò giám chế bộ phim điện ảnh "Bùn Lầy", đến lúc đó sẽ ở lại trong đoàn làm phim một thời gian, nếu như cậu quay phim có gặp vấn đề gì, đều có thể đến tìm tôi."

Quý Gia và Phương Khả Doanh nhìn nhau, nhìn ra được vẻ nhận biết trong ánh mắt của đối phương.

Xem ra Giản Kim Triệu cũng khá xem trọng Du Diễn nhỉ?

Dù sao danh hiệu ảnh đế của anh là thật, kỹ năng diễn xuất cũng rõ như ban ngày.

Bộ phim điện ảnh đầu tiên sau khi Du Diễn ra mắt có thể được Giản Kim Triệu đích thân chỉ dẫn, việc này nếu truyền ra ngoài, không chừng sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của trong và ngoài giới.

Nhận được lời đảm bảo này của Giản Kim Triệu, Du Diễn mỉm cười: "Được."

Giản Kim Triệu xem thời gian, ra hiệu cho Quý Gia: "Chị Gia, chị đưa Phương Khả Doanh và Du Diễn đi xem lại hợp đồng quay phim đi, những việc còn lại, mọi người cứ xem rồi làm tiếp là được."

"Được."

Quý Gia gật đầu, ra hiệu bằng ánh mắt: "Đi thôi."

Du Diễn biết kế tiếp có việc chính phải làm, cậu nắm chặt cuốn kịch bản nặng trịch trong tay: "Thầy Giản, tôi sẽ biểu hiện thật tốt."

Giản Kim Triệu tin tưởng: "Ừm."

Sau khi ba người rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt của Giản Kim Triệu lại quay về trên màn hình máy tính, anh vừa chuẩn bị tiếp tục làm việc lúc nãy thì điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Là Văn Triều Thanh.

Giản Kim Triệu nhìn thấy cái tên quen thuộc, bắt máy: "Alo, Triều Thanh."

Có được sự giúp đỡ che giấu của điện thoại, Văn Triều Thanh không có gánh nặng khi đối thoại nữa: "Kim Triệu, cậu đã nói việc đảm nhận vai nam chính của bộ phim với Du Diễn chưa?"

Giản Kim Triệu: "Vừa nói xong, bảo Quý Gia đưa cậu ấy xuống ký hợp đồng rồi, lát nữa có lẽ sẽ phái người xác nhận lại chi tiết trong hợp đồng lần thứ hai tại phòng làm việc của các cậu."

"Vậy thì được." Văn Triều Thanh đáp lại một tiếng, âm cuối còn mang chút do dự.

Giản Kim Triệu phát hiện: "Còn có việc gì sao?"

"Có thì có đó." Văn Triều Thanh nói chậm lại, có gì nói nấy: "Diễn viên diễn vai anh trai, vẫn chưa quyết định được."

Bởi vì có thêm sự đầu tư của Kình Ảnh, cộng với việc quyết định Du Diễn sẽ diễn, còn vai diễn "anh trai" này, Văn Triều Thanh lại cân nhắc nhiều hơn về vai diễn này. ( truyện trên app tyt )

Anh ấy ích kỷ hy vọng diễn viên diễn vai anh trai Diêu Dật này phải là người có kinh nghiệm quay phim, là phái thực lực đã trải qua kiểm nghiệm thị trường.

Chỉ có như vậy, trong lúc quay phim đối phương mới có thể dẫn dắt diễn viên mới như Du Diễn tốt hơn, có được hiệu quả tốt hơn, đương nhiên còn có lợi cho việc tuyên truyền phim sau này.

Dù sao thì đây cũng không phải bộ phim điện ảnh của một mình anh ấy.

Kình Ảnh đã đầu tư một số tiền lớn vào "Bùn Lầy", mục đích cuối cùng chắc chắn là vì để kiếm tiền.

Cân nhắc thì cân nhắc, nhưng Văn Triều Thanh vẫn chưa tìm được diễn viên đúng ý mình.

Hai ngày trước khó lắm mới có được một diễn viên trẻ cảm thấy phù hợp với hình tượng, nhưng cho người gọi điện hỏi người quản lý thì mới biết được lịch trình của đối phương sớm đã được sắp xếp đến năm sau rồi.

Giản Kim Triệu hiểu được lo lắng của Văn Triều Thanh, trực tiếp hỏi: "Vậy bây giờ cậu có ý kiến gì không?"

Văn Triều Thanh trầm mặc một lúc, lấy hết can đảm hỏi: "Kim Triệu, cậu bằng lòng diễn không?"

Với hình tượng bên ngoài và kỹ năng diễn xuất của Giản Kim Triệu, chắc chắn sẽ tạo được hình tượng anh trai ưu tú hơn ngoài kịch bản.

"Lần trước tôi thấy cậu diễn cùng với Du Diễn, khí chất của hai người rất ăn nhịp."

Là nhân vật anh em có rất nhiều cảnh diễn cặp trong phim điện ảnh, sự ăn ý ăn nhịp giữa các diễn viên là cực kỳ quan trọng.

Đối diện với lời mời lấy hết dũng cảm mới nói được của Văn Triều Thanh, Giản Kim Triều lại lựa chọn từ chối: "Xin lỗi Triều Thanh, sắp tới tôi cũng không có ý định quay phim nữa."

Câu nói này không phải qua loa lấy lệ, mà anh đã suy nghĩ cặn kẽ.

Giản Kim Triều sau khi trùng sinh thì sắp tới không có ý muốn nhận phim mới, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa anh vẫn chưa bước ra khỏi ám ảnh tâm lý mà "tai ương lao ngục" ở đời trước mang lại.

Lần trước khi diễn thử vai, một còng tay nho nhỏ cũng đủ khiến anh chịu giày vò, huống chi là diễn nhân vật phía sau còn có cảnh đi tù.

Đừng nói là diễn rất giỏi, chỉ sợ là sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý của anh.

Văn Triều Thanh nghe thấy Giản Kim Triệu từ chối, cũng không khuyên thêm câu nào: "Không sao, tôi chỉ là đứng ở góc nhìn của tôi cảm thấy cậu rất phù hợp với nhân vật nên mới hỏi thử xem mà thôi."

Giản Kim Triệu nhớ lại diễn viên diễn vai "anh trai" trong ký ức, tìm hiểu nghiên cứu: "Triều Thanh, lúc cậu viết nhân vật Diêu Dật này, cậu có gắn hình tượng diễn viên nào không?"

Phía bên kia điện thoại im lặng vài giây, trả lời có chút không được tự nhiên: "Nếu như có thì bây giờ tôi cũng không nhất thiết phải tốn công như vậy rồi."

Giản Kim Triệu muốn nói lại thôi: "Vậy sao?"

Văn Triều Thanh lại trả lời: "Ừm, cách ngày khai máy vẫn còn một khoảng thời gian nữa, tôi và đạo diễn chọn vai sẽ đi tìm thử."

Giản Kim Triệu không hỏi nhiều: "Được, các cậu nếu như tìm được người thích hợp nhưng không tiện ngỏ lời thì nói với tôi một tiếng, tôi lấy danh nghĩa Kình Ảnh đi hỏi thử."

"Được, vậy chúng ta liên hệ lại sau."

"Ừm."

Điện thoại bị ngắt.

Giản Kim Triệu sờ cạnh điện thoại, suy nghĩ trong đầu vẫn chưa dừng lại.

Trong ký ức đời trước của anh, diễn viên diễn vai "anh trai" tìm được rất thành công.

Dựa vào tuyến thời gian, đoàn phim "Bùn Lầy" hiện tại có lẽ đã chốt được đối phương rồi chứ nhỉ? Sao mà Văn Triều Thanh lại phiền lòng khi chưa tìm được diễn viên thích hợp chứ?

Giản Kim Triều vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không ngờ đến điện thoại trong lòng bàn tay lại vang lên lần nữa.

Anh cúi đầu nhìn thấy cái tên ít khi xuất hiện trong điện thoại, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Alo."

"Kim Triệu, là tôi."

Đầu bên kia vang lên một giọng nói vừa dễ nghe lại rất dễ nhận ra: "Tôi nghe nói cậu đã đầu tư vào bộ phim "Bùn Lầy" nhỉ?"

"..."

Câu tục ngữ này nói sao ấy nhỉ? Nhắc tào tháo là tào tháo đến.

Dây đeo kính của Giản Kim Triệu lắc nhẹ: "Ừm, sao vậy?"

Đầu bên kia thở nhẹ một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ mục đích gọi điện của mình: "Giúp tôi nhé? Mở cửa sau ấy? Tôi muốn tham gia diễn xuất trong bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Văn."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp