10.

Thanh Thanh nói xong, dường như bị dọa sắp khóc.

Nhưng không đợi cô ấy mở lời, tôi đã tiếp lời.

"Không phải nói em, chắc chắn là của khách thuê trước đó."

"Chị nói này, cô gái trước đó không ổn, bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng trong nhà thì bừa bộn hết chỗ chê, lúc thì quên cất váy, lúc thì để quá nhiều đồ ăn vặt dẫn ra cả lũ chuột, thật là quá lôi thôi!"

"Thật, thật sự là quần áo ạ?"

Khi nói chuyện, Hoàng Thanh Thanh cũng hơi run rẩy.

Tôi nhìn thẳng vào Hoàng Thanh Thanh có hơi tái mặt, tiếp đó gật đầu vô cùng nghiêm túc.

"Chỉ là váy thôi! Không tin em tự mình xem xem!"

Mặc dù tôi nói vậy, nhưng Thanh Thanh vẫn lắc đầu, sau đó ôm chặt cánh tay tôi.

"Chị Hạ Kiều, hay là tối nay chị ở lại với em được không! Em, em thật sự rất sợ..."

"Lỡ như, lỡ như ở đây có m.a..."

Thanh Thanh còn chưa nói hết, tôi đã tiếp lời.

"Có m.a? Chỗ này sao có m.a được chứ!"

"Nơi m.a làm lo.ạn cho dù không phải là biệt thự thì chí ít cũng phải là căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ chứ?"

"Chỗ chúng ta cho dù có m.a thật cũng không hù dọa nổi đâu!"

Nói đến đây, tôi cũng có hơi hậm hực bất bình.

Nhưng Thanh Thanh nghe xong vẫn cứ tóm chặt tay tôi không cho tôi rời đi.

"Chị Hạ Kiều, âm thanh đó, em, em thật sự rất sợ!"

"Bên ngoài vẫn đang gõ..."

"Em, em sợ..."

Ngay lúc này, mèo con vốn đang ngủ trong góc lập tức kêu lớn với phía ngoài ban công.

"Meo gừ meo gừ!"

Vừa kêu, mèo con vừa cong người nhe nanh với bên ngoài.

Không bao lâu sau, tiếng "gâu gâu gâu" bên ngoài đã biến mất...

Mặc dù âm thanh đã biến mất, nhưng Thanh Thanh vẫn rất sợ, không còn cách nào khác tôi chỉ đành pha ít th.uốc an thần, dỗ cô ấy uống th.uốc rồi đi ngủ. Sau đó mới phủi tay đi về nhà.

Khi trở về nhà vừa vặn là 12 giờ, sau khi vào nhà tôi nhanh chóng chụp ảnh gửi cho Hách Soái.

Giây tiếp theo, Hách Soái gửi lại icon mặt cười.

"Ngoan~ (😊)~"

Chỉ là ngay sau khi tôi nhận được tin nhắn, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đ//ập cửa.

"Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Tiếng động càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh!

Thế nhưng nhìn video camera giám sát kết nối với điện thoại, bên ngoài không một bóng người…

Lúc này tôi mới nhớ ra cách âm trong tòa nhà rất kém, có khi là tiếng gõ cửa tầng trên quá to, thế nên tôi ở tầng dưới cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tai tôi từ nhỏ đã rất thính, theo tiếng gõ cửa đó, tôi đã nghe thấy tiếng gậy kim loại quen thuộc.

Đó là...

m thanh thường phát ra mỗi khi bà Dã phòng 101 đi đường.

Không qua bao lâu, trên tầng đã vọng tới tiếng mở cửa và tiếng bước chân.

Chỉ là sau tiếng mở cửa lại là một tiếng hét.

"A!"

Tiếp đó là một tiếng "bịch", dường như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Đêm hôm khuya khoắt mà tầng trên còn làm gì nữa không biết, nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện lời Hách Soái viết cho tôi trước lúc đi.

"Sau 12 giờ, không được ra ngoài."

Mà lúc này, mèo con lại bắt đầu kêu meo meo, tiếng kêu dần dần lấn át tiếng ồn ào ở tầng trên.

Mèo con vừa kêu, vừa lăn lộn trên giường, tỏ ý tôi mau lên đây.

Thế là tôi cũng không quan tâm bên ngoài nữa, trêu đùa mèo con, sau đó chìm vào mộng đẹp.

Chỉ là có lẽ là do nửa đêm nên mèo con không ngoan ngoãn ngủ, làm tôi cứ cảm thấy có thứ đang gi.ẫm lên ng//ực tôi.

Tôi ngước mắt nhìn, là mèo con đang kêu.

"Mèo con, http://xn--fea263m.ng/ d//ục hả?"

Nghĩ đến đây, tôi ôm nó vào góc giường, sau đó vỗ mông nó.

"Ngoan, mẹ vỗ cho con..."

Thế nhưng theo động tác của tôi, mèo con lại cong người, gi.ận d.ữ kêu gào, sau đó nhảy khỏi giường, bỏ đi luôn.

Đối mặt với cảnh thế này, tôi cũng chỉ biết ngáp ngủ, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.

Ngày hôm sau thức dậy, tôi liền nhận được điện thoại của Hách Mộng.

"Kiều Kiều, khách thuê phòng 502 trả phòng."

"Sau này, anh ta cũng không ăn cơm nữa..."

11.

Tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên với điều này, dù sao chỗ chúng tôi có tính lưu động lớn, luôn có vài khách thuê không được mấy ngày đã bỏ đi.

Chỉ có điều sau khi nấu xong cơm trưa, Thanh Thanh lại tóm lấy tay tôi, sau đó kéo tôi đến nhà cô ấy.

Vừa vào nhà, cô ấy đã xin tôi cứu mình.

"Chị Kiều Kiều, cứu, cứu em với!"

"Em thật sự không muốn ch*t giống anh ta..."

"Hả?"

Thanh Thanh nói khách thuê phòng 502 chắc chắn không phải chuyển đi, nhất định là anh ta đã ch*t.

"Chuyển nhà thế này cũng bình thường mà, có lẽ anh ta đã tìm được chỗ mới thì sao?"

Nhưng tôi vừa dứt lời, Thanh Thanh phía đối diện bày ra vẻ mặt còn khó coi hơn là khóc.

"Chị Hạ Kiều, em nói thật với chị..."

"Những người như chúng ta căn bản không rời khỏi tòa nhà này được..."

Sau đó, Thanh Thanh đã kể cho tôi nghe cô ấy bị cuốn vào một trò chơi kinh dị tên là Có M.a từ ba tháng trước, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống sót rời đi.

Khách thuê phòng 102, 302, 502, 602 lần này đều là người muốn sống như cô ấy.

Nhiệm vụ bọn họ nhận được lần này là sống ở tiểu khu Úc Hòe đến 3 giờ sáng thứ ba.

Những người khác cũng từng thử rời đi nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào tiểu khu, bọn họ đã không có cách nào rời đi được.

Sau đó, Thanh Thanh nắm lấy tay tôi hỏi lần nữa.

"Chị Hạ Kiều, chị đã an toàn ở đây được ba năm, có phải do trong nhà chị có chỗ nào đặc biệt phải không?"

"Em nghe nói có một số trò chơi có tồn tại khu an toàn, chỉ cần ở trong khu an toàn sẽ không bị bất kỳ q.uỷ qu.ái nào phát hiện!"

"Có thể cho em trốn ở nhà chị hai ngày không? Em đảm bảo, em đảm bảo em sẽ ngoan! Mọi thứ đều nghe theo chị hết!"

"Chị Hạ Kiều, em, em thật sự không muốn ch*t ở đây..."

"Em, em chỉ cần ở hai ngày thôi! Làm ơn, làm ơn chị đấy!"

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy Thanh Thanh đi//ên rồi.

Thế nhưng tôi lại không vì điều này mà sợ cô ấy, dù sao tôi cảm thấy mình cũng không bình thường.

Cũng không biết có phải do thời tiết của Lâm Giang đã khiến tôi mắc phải chứng u uất mỗi khi thời tiết xấu. Khiến tinh thần tôi luôn hốt hoảng, thường xuyên có thể nhìn thấy một vài chuyện kỳ quái, giống như được mở thiên nhãn vậy.

Có đôi khi, ở trong mắt tôi Hách Soái là một qu.ái v.ật thân người chân bạch tuộc, hoặc là trên lưng Hách Soái mọc ra đôi cánh dơi, hay là có đôi khi tôi nhìn thấy quần áo bên ngoài có thêm một cái chân, nhìn thấy bàn tay m//áu xuất hiện trên bức tường.

Thế nên đối với tình huống hiện giờ của Thanh Thanh tôi có thể hiểu được.

Có lẽ là gặp phải khó khăn gì đó nên cô ấy mới chuyển đến đây, tâm lý mới bị bệ//nh giống như tôi.

Vì vậy đối với thỉnh cầu của cô ấy, tôi bặm môi suy nghĩ hồi lâu.

Trong tờ giấy Hách Soái để lại cho tôi chỉ nói tôi không được để Hách Mộng vào nhà chúng tôi, chứ không nói tôi không thể đưa Thanh Thanh vào.

Nhìn trạng thái tinh thần hiện giờ của Thanh Thanh, tôi thật sự cảm thấy nếu như để cô ấy ở một mình e là sẽ xảy ra vấn đề.

Vì thế tôi đã gửi tin nhắn cho Hách Soái.

Rất nhanh, Hách Soái đã gửi tin nhắn lại.

"Có thể, nhưng không được để những người khác biết cô ấy vào nhà chúng ta."

"Còn nữa, nhiều nhất chỉ giữ mình cô ấy thôi."

Thấy mấy dòng tin nhắn này, tôi không khỏi cong khóe môi.

Bình thường Hách Soái trông có vẻ rất cứng nhắc nhưng gặp chuyện vẫn thật đáng tin.

Không biết bao lâu sau đó, mèo con đã trở về.

Thấy nó quay về, tôi vội bế nó lên, sau đó hôn lên cái tai bị khuyết mất một góc của nó.

"Yêu mày nhất!"

12.

Sau khi tôi dẫn Thanh Thanh đi cầu thang bộ vào tầng 4, sắc mặt của Thanh Thanh càng thêm thắc mắc.

"Chị Hạ Kiều, không phải chị ở phòng 601 sao?"

"601 là quán ăn nhỏ chị mở, không phải nhà chị, đây mới là nhà chị."

"Nhưng mà... chẳng phải lúc trước chị nói chỗ chúng ta không có tầng 4 sao?"

"Ài, đó là sợ mọi người có chuyện gì cũng tìm chị giải quyết, thế nên chị nói bừa thế đấy. Được rồi được rồi! Đi vào đi!"

Sau khi Thanh Thanh vào nhà tôi, tôi nhanh chóng dặn dò cô ấy mấy câu quy tắc của nhà chúng tôi.

"Đầu tiên, đừng đến gần ban công. Ban công nhà chị có một tổ ong, phải đợi chồng chị về mới có thể xử lý, thế nên mấy ngày này em đừng mở cửa ban công!"

"Thứ hai, sau 12 giờ đêm không được ra ngoài."

"Thứ ba, nhất định đừng nói em đã đến nhà chị. Chị không biết trò chơi em nó đó là thật hay giả, nhưng nếu như dẫn người ngoài về, chắc chắn chồng chị sẽ gi.ận!"

"Vì vậy..."

Nói đến đây, tôi ngừng lại, sau đó lần nữa nhắc nhở Thanh Thanh một câu.

"Thanh Thanh, em nhất định không được nói cho người khác biết em ở chỗ chị đấy!"

Nghe tôi nói vậy, đầu tiên Thanh Thanh ngẩn người, tiếp đó là một loạt gật đầu, vội vàng bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không tiết lộ chút thông tin cho người khác.

Thế nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thoáng có hơi bất an, nhưng sau giây lát suy nghĩ tôi vẫn quyết định tạm thời bỏ qua.

Buổi trưa tôi vẫn đến quán ăn nhỏ làm việc như cũ, còn Thanh Thanh sẽ ở trong nhà đợi tôi mang đồ ăn về.

Trước khi ra ngoài, tôi đã đặc biệt dặn dò Thanh Thanh.

"Thanh Thanh, em ngoan ngoãn ở nhà đó nhé, nhất định đừng ra ngoài!"

Chỉ là khi tôi đến quán ăn nhỏ, tôi phát hiện hôm nay có thêm mấy khuôn mặt xa lạ.

Khách thuê 102 và 302 cũng tới nói muốn nhập bọn ăn cơm, nô lệ của đồng tiền tất nhiên là tôi không thể không đồng ý rồi.

Chỉ là tôi phát hiện dường như khẩu vị của mấy khách thuê mới này không tốt lắm, ngay cả Bào Huy phòng 602 hôm qua ăn không tệ mà nay cũng đã kém đi nhiều.

Trái lại với điều đó là các khách quen.

Khẩu vị của bọn họ hôm nay lại cực kỳ tốt, thậm chí Hách Mộng cũng ngồi nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn những khách thuê mới, sau đó không ngừng kêu tôi thêm cơm.

Khi làm việc, tôi đã nghe thấy khách thuê phòng 302 hỏi Bào Huy.

"Tại, tại sao bọn họ đều nhìn chúng ta mãi thế?"

Mà Hách Mộng dường như đã thì thầm nói gì đó, cho dù tai tôi có thính cũng chỉ nghe thấy loáng thoáng.

"Đồ ngốc, đương nhiên là vì chúng tôi đói rồi!"

Còn cả bà Dã phòng 101 cũng đang nói chuyện với Lương Lương phòng 501.

"Cơm hôm qua ngon thật!"

"Xem hôm nay cháu ăn nhanh hay bà ăn nhanh nào!"

"Nghĩ có người tranh cơm ăn cùng sẽ ăn ngon hơn đấy!"

13.

Nói mãi, tôi cảm thấy có người đang nhìn tr.ộm tôi, quay đầu nhìn, là mấy khách quen.

Bắt gặp ánh mắt của bọn họ, tôi nhanh chóng đẩy xe đẩy đựng đầy mì xào, sau đó hỏi bọn họ có muốn thêm chút không.

Thấy tôi hỏi, bạn nhỏ Lương Lương phòng 501 liếm môi.

Chỉ là giây tiếp theo, mèo con theo bên cạnh tôi đã hu.ng d.ữ gầm gừ với Lương Lương.

Đã dọa sợ cậu nhóc ngay tức thì, cậu ấy liên tục xua tay, nói mình ăn no rồi không ăn nữa.

Thấy vậy, tôi vội bế mèo con lên, cảnh cáo nó dữ như thế lỡ như người khác bắt nó đi thì phải làm sao?

Nhưng mèo con nghe xong thì giận dỗi quay người đi, kêu còn dữ hơn.

Lập tức khiến tất cả khách cũ đều chạy mất.

Đến cả Hách Mộng cũng vội che tai trốn ra ngoài, cho đến khi tôi lấy cá khô dỗ nó, nhận lỗi với nó, nó mới thèm để ý tôi.

Khách của quán ăn tới nhanh đi cũng nhanh, làm việc cả ngày, tôi cũng gấp rút mang cơm về cho Thanh Thanh.

Chỉ là không ngờ được, tôi vừa vào nhà đã bị Thanh Thanh ở ngay cửa dọa giật mình.

Cửa vừa mở, Thanh Thanh đã túm chặt lấy cánh tay tôi, sức rất mạnh, lập tức cào xước cánh tay tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp http://xn--fea.au/ tay, Thanh Thanh đã vừa hét vừa chui ra sau lưng tôi trốn.

"Chị Hạ Kiều, trong, trong nhà có thứ gì đó!"

"Thứ gì?"

Nói rồi tôi nhìn theo hướng tay Thanh Thanh chỉ.

Chỉ thấy lúc này đây, có một con búp bê trang điểm tinh tế, mặc váy tầng đang ngồi trên ghế trong nhà.

"Con búp bê đó vẫn luôn, vẫn luôn nhìn em."

"Rõ ràng em đã ném nó từ trên tầng xuống, thế nhưng, thế nhưng nó vẫn quay lại!"

"Nó, nó nói em là chủ nhân mới của nó? Nó nói đêm nay nó phải gi*t chủ nhân mới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play