1.

"Sao lại phải đi công tác nữa? Mới kết hôn ba tháng mà đã đi mấy lần rồi?"

Vừa nói, tôi vừa nhéo cái tai bị khuyết một góc của chồng.

"Ai da! Đấy là do dạo này bộ phận bọn anh thiếu người mà!"

"Vợ ơi, vợ ơi! Nhẹ chút thôi!"

Vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú của người chồng Hách Soái đối diện đột nhiên nhăn lại.

"Tăng ca mãi thôi! Đồng nghiệp anh đều ch*t rồi à! Ngày nào cũng chỉ mình anh tăng ca!"

Tuy là tôi ngoài miệng đang phàn nàn nhưng động tác trên tay chẳng hề dừng lại, thành thạo lôi vali ra, sau đó xếp từng bộ quần áo vào bên trong.

Chỉ có điều lúc này tôi không chú ý đến, khi tôi nói đến câu này, ông chồng bên cạnh lại hơi biến sắc.

Tiếp đó, tôi lại không nhịn được mà hỏi.

"Lần này đi mấy ngày? Nơi đến có xa không?"

"Anh sẽ không thất hứa với em vào lễ tình nhân đâu nhỉ?"

"Em đã chuẩn bị bất ngờ rất lâu dành cho anh đấy!"

Tôi và Hách Soái ở bên nhau 3 năm, lễ tình nhân, thất tịch, trung thu, lễ giáng sinh, đến cả tết nguyên đán, chúng tôi đều chẳng mấy khi được ở cạnh nhau yên bình.

Không phải công ty tăng ca thì là đồng nghiệp xảy ra chuyện, không phải đồng nghiệp xảy ra chuyện thì là anh ấy bị cử đi công tác bên ngoài.

Mỗi lần tôi hỏi anh ấy rốt cuộc công việc này làm những gì, sao mà cả ngày nghỉ cũng không thể cho người ta yên vậy.

Hách Soái chỉ thần bí nói, công việc này là công việc giữ http://xn--m-1um.ng/, mất công việc này thì anh ấy không thể nuôi được tôi.

Nếu không phải nể tình Hách Soái tự giác giao nộp thẻ nhận lương, bất cứ lúc nào cũng cho tôi kiểm tra điện thoại máy tính, thì tôi thật sự sẽ nghi ngờ có phải anh ấy còn có một ngôi nhà ở bên ngoài nữa không đấy!

"Vợ ơi vợ à, em đừng tứ.c gi.ận!"

"Lãnh đạo sắp xếp công tác tạm thời, anh cũng không còn cách nào khác!"

"Thế nhưng em yên tâm, lần này anh đã nói rõ ràng với lãnh đạo rồi, anh chắc chắn sẽ trở về vào thứ hai!"

"Đến khi đó anh nhất định sẽ chuẩn bị cho em một bất ngờ thật lớn vào lễ tình nhân."

Nói rồi anh ấy vòng tay ôm lấy eo tôi, khẽ ngửi cổ tôi và đặt xuống một nụ hôn nhẹ.

Sau khi được dỗ dành thế này, lòng tôi cũng dịu lại.

"Được rồi, anh nhớ đó! Lễ tình nhân lần này chúng ta nhất định phải đón cùng nhau!"

Tôi quay người ấn nhẹ vào mũi anh ấy, đổi lại là cái gật đầu chắc chắn của Hách Soái.

"Anh biết vợ là tốt nhất!"

Nói rồi anh ấy bế bổng tôi lên cao.

"Mau thả em xuống!"

Đối với tật xấu cứ hễ phấn khích là sẽ bế bổng người ta này của anh ấy, tôi cũng chỉ biết đỡ trán chịu thua.

Chỉ là lúc này đây tôi vẫn chưa biết, rất nhanh thôi cuộc sống yên bình của tôi sẽ bị phá vỡ triệt để...

Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi ra ngoài, Hách Soái giống như thường lệ để lại cho tôi giấy ghi chú.

Trị an ở chỗ chúng tôi không tính là quá tốt, thường xuyên sẽ xảy ra t.ai n.ạn ngoài ý muốn.

Sợ tôi một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện, thế nên mỗi lần trước khi đi công tác, Hách Soái đều sẽ để lại giấy ghi chú dặn dò một loạt cho tôi.

"Vợ à, quy tắc trong tờ giấy, em nhất định phải nhớ kỹ đấy!"

"Hậu quả khi làm trái quy tắc, em không chịu nổi đâu..."

2.

"Không chịu nổi? Anh muốn khiến em không chịu nổi lúc trên giường sao?"

Nghe được lời của tôi, Hách Soái đối diện liền ngẩn người.

Tôi thật sự rất thích dáng vẻ ngơ ngác này của anh ấy, nhanh chóng kiễng chân bồi thêm nụ hôn.

"Biết rồi~ Em sẽ không quên đâu!"

Tôi và Hách Soái quen nhau vào ba năm trước, ba năm trước tôi ở phòng 402 chung cư Úc Hòe, vừa hay làm hàng xóm với anh ấy.

Lúc mới đầu Hách Soái rất lạnh lùng, bình thường không quan tâm đến người khác.

Con người anh ấy đúng như tên, thật sự rất đẹp trai! Cao 1m8, chân dài, đôi mắt phượng đầy cảnh cáo người lạ chớ gần, thật sự là quá quyến rũ!

Vì vậy tôi đã dùng hết các mánh, nắm chắc dạ dày của anh ấy trước, sau đó bắt lấy trái tim, thông qua một bữa cơm sườn, cuối cùng tôi đã chinh phục được anh ấy.

Phòng 401 ban đầu của anh ấy sau đó đã được đập thông sau khi chúng tôi sửa sang và trở thành một phần của phòng 402 của tôi.

Điều tôi thích nhất là trêu chọc anh ấy. Dưới sự chỉ dẫn của tôi, anh ấy đã thay đổi từ một người ngây ngô lúc đầu thành một người chồng tốt điển hình.

Việc gì Hách Soái cũng đều nghe tôi, ngoài việc anh ấy đi công tác.

Mỗi lần khi đi công tác, anh ấy đều sẽ để lại giấy ghi chú, khi đó vẻ mặt của anh ấy sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng bị anh ấy nắm chặt hai vai, nghe giọng điệu vừa nghiêm nghị vừa nghiêm túc của anh ấy, tôi chỉ cảm thấy nhịp tim mình đ//ập cực mạnh, luôn cảm thấy anh ấy khi đó cực kỳ chuẩn men!

Vì vậy mỗi lần Hách Soái để lại giấy ghi chú, tôi đều sẽ làm theo.

Cho dù có đôi khi, những quy tắc đó trông hết sức khó hiểu...

Ví dụ như:

"Không ăn đồ trong tủ lạnh, bởi vì những thứ đó đều đã hết hạn."

Hết hạn mà vẫn để trong tủ lạnh, thật là kỳ cục.

"Trước khi anh trở về, không được phép tạo ra âm thanh trong thời gian từ 12 giờ đêm đến 4 giờ sáng hàng ngày."

Nhưng tôi bị ngủ ngáy mà! Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể thức trắng đêm cả một tuần.

3.

Những quy tắc kỳ lạ đó khiến người ta thấy khó hiểu.

Nhưng mỗi lần tôi cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, bởi vì chuyện này dường như đã trở thành những mẩu chuyện thú vị giữa hai chúng tôi.

"Lần này sẽ là quy tắc gì đây?"

Trong lòng tôi có chút mong đợi, thế là sau khi Hách Soái đi, tôi đã mở giấy ghi chú ra ngay lập tức.

"1. Bắt buộc phải về nhà trước 12 giờ đêm! Sau 12 giờ đêm không được ra ngoài!"

"Con gái ở một mình là nguy hiểm nhất, vợ à, 12 giờ đêm mỗi ngày em nhớ ở nhà chụp ảnh báo cáo cho anh! Đừng để anh quá lo lắng!"

"2. Không được đến gần ban công, đừng mở cửa ban công!"

"Đúng rồi, anh có treo một cái áo khoác ở ban công, nếu như ban đêm nghe thấy tiếng động hay nhìn thấy bóng người kỳ lạ thì đừng sợ, đó là do áo khoác bị gió thổi thôi. Không cần để ý đến nó, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không nghe thấy nữa."

"3. Đừng mở cửa cho đàn ông!"

"4. Anh sẽ chỉ trở về vào đúng 12 giờ đêm thứ hai tuần sau, nếu như anh trở về sớm, em nhất định không được mở cửa cho anh!"

"5. Nếu em thật sự gặp phải chuyện kỳ lạ, hoặc anh trở về sớm còn tự mình vào nhà, em hãy mau chóng đi tìm em gái anh, em ấy sẽ giải quyết vấn đề giúp em."

"Nhưng em nhớ kỹ, tuyệt đối không được để em ấy vào nhà chúng ta!"

Đọc những dòng chữ trên giấy, tôi thật sự dở khóc dở cười.

Căn bệ//nh qu.ái g.ở không thích người khác làm phiền của Hách Soái thật sự càng lúc càng nghiêm trọng rồi!

Trước kia, khi tôi mới tới còn cảm thấy kỳ lạ, sao thang máy lại không có tầng 4, mãi sau này khi ở trên giường Hách Soái nói cho tôi biết rằng bởi vì ghét người khác tới làm phiền mình nên anh ấy đã sửa lại thiết bị thang máy, bỏ đi tầng 4 trên thang máy bằng kiến thức máy móc thông thạo của mình.

Muốn đến nhà chúng tôi chỉ có thể leo cầu thang.

Không chỉ như vậy, ý thức lãnh địa của anh ấy còn cực kỳ mạnh, ngày thường đến cả em gái mình anh ấy cũng không cho đến nhà, lần này trước khi đi công tác thậm chí còn viết điều này vào trong quy tắc nữa.

Đúng thật là...

Nhưng nếu Hách Soái đã viết như vậy, tôi tất nhiên sẽ làm theo những gì anh ấy viết.

Thế nhưng không biết tại sao, lần này khi Hách Soái không có ở nhà lại cứ có người lạ đến gõ cửa.

"Có người không!"

"Nhà cô rỉ nước xuống tầng nhà tôi rồi."

Bên ngoài máy camera giám sát, một người đàn ông trung niên đầu trọc đang hu.ng http://xn--h-sha.ng/ gõ cửa.

Tôi từng thấy người này, đó là hộ gia đình thuê phòng mới chuyển tới phòng 302 tầng dưới.

Nhưng đối mặt với động tác của anh ta, tôi lại nhớ tới giấy ghi chú Hách Soái để lại trước đó.

"Không được mở cửa cho đàn ông!"

Nghĩ đến đây, tôi không còn để ý đến người kia nữa mà đi kiểm tra trong phòng, sau khi xác nhận trong phòng không có rỉ nước, tôi ngay lập tức đeo tai nghe vào.

Dù sao có chuyện gì thì cứ đợi Hách Soái về rồi giải quyết cũng như nhau.

Một người phụ nữ ở nhà một mình như tôi, lỡ như xảy ra xu.ng đ/ột thì khó mà giải quyết!

Rất nhanh, tiếng gõ cửa dần dần biến mất.

Mà ngày hôm sau, khi tôi xuống tầng mua đồ ăn như thường lệ, nhìn thấy một nhóm người tụ tập lại dưới tầng.

Trong đó, cô gái đứng phía trước chính là cô em chồng của tôi, cũng chính là em gái của Hách Soái, Hách Mộng.

"Mộng Mộng, sao thế?"

Nghe thấy tôi nói vậy, Hách Mộng vội kéo tôi sang một bên.

"Ừm! Lại có người nh//ảy l.ầu!"

"Giá nhà chỗ chúng ta lại tuột rồi!"

Mà nhìn theo tay Hách Mộng, người nằm trên đất chính là người đàn ông đầu trọc tới gõ cửa lúc trước.

4.

"Bỏ đi, chỗ chúng ta đã đủ thấp rồi, còn có thể thấp đến mức nào nữa đây?"

Nếu không phải tôi và Hách Soái đều mua nhà khi giá đỉnh điểm, trên người còn có đống đồ trong nhà, thì tôi thật sự chỉ muốn sớm chuyển đi thôi.

Xung quanh gần đây đều đã xây lại thành khu đô thị chung cư, chỉ có chỗ chúng tôi, sống ch*t không đến lượt cải tạo thành phố cũ, đến bây giờ vẫn là khu nhà rách nát.

Rỉ nước, mất điện gì đó, đều là chuyện cơm bữa!

Cũng vì lý do này, mà người tới đây ở đều là những người trong túi không có bao tiền, nh//ảy lầ.u giống như người đàn ông đầu trọc, mỗi tháng đều sẽ có mấy người.

Mặc dù trong lòng có chút thổn thức, nhưng cuộc sống của tôi vẫn cần diễn ra như thường lệ.

Nhìn Hách Mộng, tôi liền khoác tay em ấy cùng đến phòng 601.

Phòng 601 là nhà của Hách Mộng, cũng là quán cơm nhỏ do hai chúng tôi mở.

Tuy tôi và Hách Mộng là chị dâu em chồng, thế nhưng quan hệ rất tốt, chỉ hận không thể mặc chung một váy.

Trái lại Hách Mộng và anh trai em ấy, tuy là anh em ruột nhưng hoàn toàn khác xa nhau.

Không chỉ ngoại hình không giống, tính cách cũng hoàn toàn khác biệt. Hách Soái là một người không thích nói chuyện, còn Hách Mộng lại là một cái loa phường.

Vừa nghe Hách Soái lại đi công tác, Hách Mộng đã thấy bất bình thay tôi.

"Có nhầm không vậy? Lại tăng ca bên ngoài? Anh ấy thật sự không lo chị sẽ chạy theo người khác à!"

"Nghe em đi chị Kiều Kiều, chị nên ra ngoài nhiều vào làm quen bạn mới, ngắm nhìn thế giới ngoài kia! Đàn ông ấy à! Đầy ra đấy!"

Vừa nói, Hách Mộng vừa hậm hực bất bình c.ắt bít tết.

"Cũng không có cách nào hết, dù gì anh ấy cũng phải nuôi gia đình mà!"

Mặc dù tôi cũng rất buồn khi Hách Soái cứ mãi tăng ca, nhưng ở trước mặt người ngoài, tôi vẫn phải giữ thể diện cho Hách Soái.

"Xì! Theo em ấy à, anh ấy cứ như này sớm sẽ bị ai đó đ.á thôi!"

"Ngoại trừ cái mặt ra thì còn có cái gì?"

Chỉ là nghe thấy điều này, tôi lại xấu hổ cười.

"Anh ấy à, ngoài trừ khuôn mặt ra, còn có cơ bụng tám múi, chân dài..."

Nghe thấy tôi nói vậy, Hách Mộng liền trợn mắt với tôi, sau đó chỉ tiếc nuối lắc đầu.

"Chị ấy à, đúng là mấy đứa yêu vào là mất não!"

"Nói thật đấy, em thật sự muốn giúp chị tỉnh táo chút, làm rõ hiện giờ là tình huống thế nào!"

5.

Nói mãi nói mãi, Hách Mộng đề xuất tối nay muốn tôi cùng xem phim kinh dị.

"Em muốn xem bộ phim kinh dị đó lâu lắm rồi, nhưng chỉ có một mình nên sợ lắm không dám xem!"

Hách Mộng vừa nói, vừa lẩm nhẩm tối nay em ấy sẽ mang bắp rang bơ, khoai tây miếng, gà rán tới nhà tôi, ở cùng với tôi.

Nhưng tôi nhớ tới tờ giấy Hách Soái để lại trước khi ra ngoài, nên đã từ chối em ấy.

Mà lý do tất nhiên là buổi tối Hách Soái muốn gọi video với tôi, nếu như người mắc bệ//nh sạch sẽ như anh ấy biết tôi nhân lúc anh ấy không có nhà mà bày bừa chắc chắn sẽ tứ.c ch*t mất.

Nghe tôi nói vậy, Hách Mộng lại trợn mắt với tôi

"Sao cái gì chị cũng nghe anh ấy hết thế! Chị thế này là bị thao túng rồi đó có biết không?"

"Chị ấy à, thật sự là ngày nào đó bị anh ấy gi*t cũng không biết luôn đấy!"

Nhưng bất kể Hách Mộng nói như nào, tôi vẫn từ chối yêu cầu của em ấy, Hách Mộng tứ.c gi.ận nói tôi đây không phải yêu đương với anh trai mình, vốn dĩ là bán cho Hách Soái làm nô lệ.

Đối với điều này, tôi chỉ cười cho qua.

Tôi tuân thủ quy tắc của Hách Soái, không chỉ là vì yêu...

Thế nhưng điều lạ lùng là khi sắp đến 12 giờ đêm đó, tôi chuẩn bị đi ngủ sau khi "báo cáo" với Hách Soái như thường lệ, thì vào lúc này lại nhận được cuộc gọi của Hách Mộng.

"Cứu, cứu em với!"

"Kiều Kiều, bên ngoài có kẻ gi*t người!"

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa cũng bắt đầu reo chuông inh ỏi.

"Ting tong ting tong! Ting tong ting tong!"

Mà trong camera giám sát cho thấy trên khuôn mặt tròn của Hách Mộng đã túa đầy mồ hôi.

Em ấy vừa bấm chuông cửa, vừa la hét với camera.

"Kiều Kiều, mau mở cửa!"

"Có, có người muốn gi*t em!"

Em ấy vừa nói vừa rơi nước mắt không ngừng.

Còn tôi chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt chứ không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn đồng đồng hồ - đã 12 giờ đêm rồi.

"Mộng Mộng, chị có nhà không? Mau mở cửa, mau mở cửa!"

"Hắn ta sắp tới rồi! Hắn ta sắp tới rồi!"

Rõ ràng là cách một tấm cửa, thế nhưng tiếng la hét thảm thiết của Hách Mộng cứ giống như ở ngay bên tai tôi vậy.

Đối mặt với tình cảnh thế này, tôi vẫn lựa chọn không quan tâm, bởi vì...

"Sau 12 giờ tuyệt đối không được ra ngoài."

"Tuyệt đối không được cho Hách Mộng vào nhà chúng ta!"

Trong lúc hoang mang, dường như tôi nhìn thấy một bàn tay kéo Hách Mộng đi qua màn hình camera, nháy mắt em ấy đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn sót lại tiếng la hét mơ hồ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play