18.
Tôi chưa kịp nói gì, Hách Soái đã cúi đầu nhìn Bào Huy đang bị tôi kéo đi.
“Ồ, có thứ dơ bẩn vào rồi à?”
Vừa nói, Hách Soái tóm lấy Bào Huy trên tay tôi một cách tự nhiên.
Sau đó...
“Vợ à, để anh làm cho.”
Giây tiếp theo, Bào Huy đã bị ném mạnh ra ngoài, đ.ập thẳng lên cửa thang máy.
“Rầm” một tiếng, nặng nề ngã xuống.
Tai tôi rất thính, trong tiếng rơi xuống, tôi đã nghe thấy rõ tiếng http://xn--x-tqa8b.ng/ vỡ vụn.
“Bào Huy!”
Không biết Thanh Thanh đã lao ra từ sau lưng tôi từ bao giờ, lao thẳng đến chỗ cửa thang máy.
Chỉ là cô ấy còn chưa kịp tiến về phía trước, Hách Soái đằng trước đã chặn đứng đường của cô ấy.
“Sao vậy, còn rác nữa à?”
Hách Soái vừa nói, tay đã sắp chạm vào cánh tay Thanh Thanh.
Trước khi anh ấy chuẩn bị dùng sức, tôi đã lên tiếng cản anh ấy lại.
“Chồng à, đây không phải rác, đây là em gái em, Thanh Thanh.”
“Anh quên rồi à? Hôm qua anh đã đồng ý để em ấy ngủ lại nhà chúng ta.”
Tôi nói xong, Hách Soái ở trước mặt hơi nhíu mày lại.
Nhưng rất nhanh đã giãn ra.
“Ồ, hóa ra là em gái à~”
Nói rồi anh ấy nhếch khóe môi nở một nụ cười, sau đó vẫn chắn ở trước cửa.
Mà ngay lúc này, cửa thang máy đã mở.
Từ trong thang máy, một bóng người quen thuộc bước ra.
Đó là...
Anh Mai phòng 201.
“Hì hì! Hóa ra, cậu đã chạy đến đây à!”
Nói rồi anh Mai lôi Bào Huy còn đang hộc m//áu đi.
Thanh Thanh thấy vậy lập tức chạy đến, nhưng tôi đã đưa tay kéo cô ấy lại.
“Hì hì hì~”
Anh Mai cách đó vừa cười vừa lôi Bào Huy vào thang máy.
“Cứu, cứu tôi...”
Bào Huy muốn cầu cứu nhưng đến cùng giọng nói của cậu ta vẫn biến mất chút một bên trong thang máy.
Cánh cửa thang máy cạch một tiếng khép chặt lại, sau đó từ bên trong vọng ra một tiếng hét dữ dội.
Không qua bao lâu, từ giữa khe cửa chảy ra m//áu...
Thấy cảnh tượng này, Thanh Thanh lập tức ngất xỉu.
Còn tôi ngửi thấy mùi m//áu tanh trong không khí cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào dữ dội.
Lúc này, Hách Soái cũng đã vào trong nhà.
Sau khi đi vào, chuyện đầu tiên anh ấy làm là kiểm tra khắp phòng.
Đầu tiên là ban công, cửa ban công vốn bị đóng chặt đã lâu lập tức bị anh ấy đẩy nhẹ mở ra.
“Ồ, chưa từng mở.”
Sau đó là thiết bị camera giám sát, tôi thấy anh ấy kéo từng chút đến thời gian sau 12 giờ, sau đó...
“Ồ, ngoan lắm, đêm không đi ra ngoài!”
Cuối cùng anh ấy muốn ôm lấy tôi.
Nhưng tôi lại ngửi thấy mùi m//áu tanh nồng đậm trên người anh ấy, cảm giác buồn n.ôn trở nên mạnh mẽ, vì vậy tôi lập tức đẩy anh ấy ra.
“Đi tắm trước đi! Trên người anh hôi quá!”
Nghe thấy lời này, Hách Soái oan ức bặm môi, sau đó ngoan ngoãn đi vào nhà tắm tắm rửa.
Chỉ là trước khi vào nhà tắm, Hách Soái lại quay đầu 180 độ, mỉm cười với tôi.
“Vợ à, anh đợi em đó!”
“Tắm xong, anh nhất định không tha cho em đâu.”
Nói xong, anh ta lại quay đầu 180 độ trở về như cũ.
Trước khi vào nhà tắm, tôi còn có thể nghe thấy anh ấy đang vui vẻ ngân nga.
Tôi biết, đó chắc chắn không thể là Hách Soái của tôi...
19.
Giờ này phút này, trong đầu tôi chỉ hiện ra câu nói đó.
“Em cần mau chóng gọi điện cho em gái anh, em ấy sẽ nói cho em biết phải làm thế nào.”
Thế là tôi lần nữa ấn dãy số điện thoại quen thuộc kia.
“Kiều Kiều, chị quyết định tối nay xem phim cùng em rồi à?”
Từ trong điện thoại phát ra giọng nói vui vẻ của Hách Mộng.
“Hách Mộng, Hách Soái trở về sớm, bây giờ chị nên làm gì?”
Nghe tôi nói vậy, giọng nói vui vẻ quen thuộc của Hách Mộng lập tức biến mất, thay vào đó là một giọng nói máy móc lạnh băng.
“Vậy thì em đến nhà chị thăm anh trai!”
“Chỉ cần để em thấy anh trai là sẽ biết nên làm thế nào thôi~”
Nhưng mà...
Hách Soái đã viết rất rõ trên giấy.
“Tuyệt đối tuyệt đối không thể để Hách Mộng vào nhà chúng ta!”
Nói thật là tôi không ngờ sẽ xuất hiện tình huống đối lập với tờ giấy Hách Soái để lại.
Rốt cuộc là nghe Hách Mộng hay là kiên trì với quy tắc không cho em ấy vào của Hách Soái đây?
Tôi thật sự nghĩ không thông...
Nhưng lúc này, bản năng nói với tôi, nếu như bây giờ tôi không làm theo lời Hách Mộng nói, mà đợi đến khi “Hách Soái” trong nhà tắm đi ra, rất có khả năng sẽ không tha cho tôi thật.
Không phải không tha cho tôi ở trên giường, mà là thật sự sẽ lấy mạng của tôi.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, từ bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của Hách Mộng.
“Kiều Kiều, mau mở cửa nào!”
“Em tới tìm anh trai em!”
Vừa nói, tiếng chuông cửa ting tong ting tong liên tục.
Mà khi tôi còn đang do sự có nên mở cửa hay không, mèo con dưới chân đã gặm ống quần tôi, kéo tôi đi về phía cửa.
Hành động này...
Là muốn bảo tôi mở cửa?
Nhìn mèo con trước mặt, tôi ngồi xuống xoa đầu nó.
“Cho Hách Mộng vào sao?”
Mèo con liếm miệng, sau đó meo meo hai tiếng.
Thế là tôi đã mở cửa, vừa mở cửa liền thấy khuôn mặt tròn quen thuộc của Hách Mộng.
Chỉ là lần này, mắt của em ấy lại biến thành màu đỏ.
20.
Hách Mộng không để ý đến tôi, chỉ là khi vừa bước vào cửa đã hơi vươn tay phá tan cửa nhà tắm.
Tôi đi theo thì thấy có một đống m//áu th.ịt đỏ au đang rửa sạch tấm da người quen thuộc.
Thấy Hách Mộng vào, đống m//áu th.ịt kia chậm chạp dừng động tác lại, sững sờ nhìn về phía trước.
Mà khi hắn ta đang định mặc da người lên, thì Hách Mộng đã xuất hiện trước mặt nó, đ//ạp nó xuống dưới chân.
“Đồ của bà đây cũng đám động vào à?”
Vừa nói, Hách Mộng vừa tăng lực chân.
Theo động tác của Hách Mộng, đống th.ịt dưới chân không ngừng nứt ra, phát ra những tiếng xì xèo.
“A!”
Trong đống th.ịt hiện ra vô số cái miệng, phát ra những tiếng hét th.ảm th.iết, nhưng cuối cùng vẫn bị giày cao gót của Hách Mộng nghiền nát từng chút một.
Cuối cùng, đống th.ịt biến thành một vũng m//áu, hoàn toàn tan ra trên mặt sàn.
“Xong rồi, tiếp theo nên trả công cho em đó!”
Lúc này, mèo con đi đến trước mặt Hách Mộng, lập tức phi lên không trung.
Tiếp đó, từ trong miệng nó nhả ra một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa đó rất quen thuộc, là chìa khóa treo móc mèo của nhà chúng tôi.
“Thật hậu hĩnh~”
Nói rồi, Hách Mộng cũng lấy ra một chùm chìa khoá từ trong miệng, rất nhanh đã trao đổi với mèo con.
“Kiều Kiều, chị thật sự rất đặc biệt, em thật sự không muốn để chị đi!”
“Nhưng mà...”
“Trò chơi dù hay đi nữa đến cùng cũng có ngày kết thúc!”
“Chúc mừng người chơi Hạ Kiều đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘Quy tắc ưu tiên’.”
Nói xong, Hách Mộng đã che mắt tôi.
Trong đầu tôi dần dần xuất hiện một vài thứ.
Tôi tên Hạ Kiều, là người chơi cao cấp của Có M.a.
Tôi tới Có M.a từ 5 năm trước, ở trong trò chơi Có M.a này, một khi người chơi qua ải ba lần sẽ có được một ước nguyện.
Trước mắt tôi đã qua ải 6 lần, ước rằng bố mẹ đã ch*t của tôi sống lại.
Thế nhưng tính cách của bố mẹ không hợp nhau, nếu không thì khi đó cũng sẽ không vì c.ãi nhau mà xảy ra ta.i n.ạn khiến cả hai cùng ch*t. Mà sau khi sống lại, tuy họ vẫn ở bên nhau vì tôi nhưng mỗi ngày khi c.ãi nhau, đều sẽ hét với tôi rằng “Nếu không phải vì mày, tao sẽ không ở lại cái nhà này”, “Nếu không phải vì mày, tao cũng không cần ở với rác cả đời”, tôi nghe xong chỉ cảm thấy lòng lạnh giá.
Thế nên tôi dự tính qua ải thứ chín, ước bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cũng đừng sinh ra tôi.
Nhưng khi tôi qua ải thứ 8, tôi đã đến tiểu khu Úc Hòe.
Ở đây tôi vô tình gặp được Hách Soái, yêu đương với anh ấy, nhưng lúc đầu tôi thật sự không hay biết thân phận của anh ấy, chỉ nghĩ anh ấy là người chơi có tính cách hướng nội.
Mà sau khi tôi biết được thân phận thật sự của anh ấy, Hách Soái vì không muốn tôi qua ải đã chọn cách xóa ký ức của tôi, để tôi lấy thân phận người chơi đặc biệt ở lại đây mãi mãi.
Người chơi bình thường giống như Hoàng Thanh Thanh, Bào Huy cần phải tuân thủ quy tắc hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi.
Còn tôi là người chơi đặc biệt, Hách Soái vì tôi mà tạo ra quy tắc tầng 4 đặc biệt, bảo tôi chỉ cần tuân thủ quy tắc là có thể an toàn sống sót.
Nhưng cái giá phải trả là tôi sẽ mất ký ức liên quan đến người chơi...
Lúc này tôi mới hiểu, vì sao Hoàng Thanh Thanh lại che giấu nhiệm vụ của mình.
Bởi vì xác suất t//ử vo*g ở đây quá cao, để hệ thống trò chơi cảm nhận được bug, vì vậy đã thiết lập quy tắc đặc biệt cho người chơi bình thường, là mượn tay bọn họ gi*t ch*t tôi, để từ đó khôi phục lại sự cân bằng của trò chơi.
Người đàn ông tầng dưới trước kia, Bào Huy, và Hoàng Thanh Thanh bây giờ, chính là người hệ thống cử đến.
Còn Hách Mộng chính là miếng vá của hệ thống, chuyên phụ trách xóa bug.
Chỉ là trong quá trình này, miếng vá cũng cần tuân thủ lệnh “quy tắc”, vì vậy mới có chuyện sau khi Hách Soái “đi công tác” sẽ thông qua quy tắc để Hách Mộng tới bảo vệ tôi.
“Vì vậy, bây giờ chị có thể rời đi rồi, 601 chính là khu an toàn, chỉ cần dùng chìa khóa này mở cửa phòng 601, chị có thể rời khỏi đây trước thời hạn.”
“Đồng thời chúc mừng chị trở thành người chơi đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ ẩn của Có M.a, có thể biến hai điều ước thành sự thật.”
“Bản sao Có M.a sẽ bị đóng cửa trong năm mươi năm để tiến hành sửa lỗi, em sẽ trở thành “quy tắc” mới ở đây...”
Nói xong, Hách Mộng nhìn tôi.
Lúc này tôi ôm lấy mèo con trở nên vô cùng yếu đuối sau khi đã n.ôn ra chìa khóa.
Chính xác mà nói, thứ tôi đang ôm chính là Hách Soái thật sự...
Mà hiện giờ mắt của mèo con đã cụp xuống nhưng nó vẫn luôn nhìn tôi.
Trước khi hoàn toàn nhắm chặt mắt, nó cũng chưa từng rời tầm mắt lấy một giây...