Chồng Tôi Là Quy Tắc Của Trò Chơi Kinh Dị

Chương 2


2 tháng


6.

Trưa ngày hôm sau, khi tôi đi đến quán ăn nhỏ, Hách Mộng đang thái thịt ở trong bếp.

"Cạch cạch cạch"

"Cạch cạch cạch"

Tôi liếc mắt nhìn, trên áo em ấy toàn bộ đều là chấm m//áu loang lổ.

Thấy tôi tới, em ấy cầm con d//ao xông tới như muốn gi*t tôi.

"Hạ Kiều! Chị cũng quá khác người, không có tình người rồi đấy!"

"Đêm qua em diễn th.ê th.ảm cầu xin chị như vậy mà chị vẫn không mở cửa cho em!"

"Chị thật bị tên ng.ốc Hách Soái kia thao túng rồi! Những quy tắc rách nát kia căn bản chỉ để trêu đùa chị thôi!"

Nhưng đối diện với Hách Mộng đang giận dữ, tôi chỉ có thể cười, sau đó xin Hách Mộng nhanh chóng buông con d//ao trên tay xuống, tôi sợ em ấy mất http://xn--kh-k9s.ng/ ch//ế, không ch//ặt phải thịt mà ch//ặt phải tôi trước.

"Hừ! Chị là cục cưng thúi của em mà, dù em có ch//ặt ai cũng không ch//ặt chị được!"

Nói rồi, Hách Mộng lấy ra một lồng tiểu long bao trong nồi, đó là bánh bao sống do sáng nay em ấy cố ý xuống tầng mua cho người thích ngủ nướng như tôi, còn làm nóng cho tôi đợi tôi ngủ dậy nữa.

Có đôi khi tôi cũng cảm thấy không biết may mắn của mình đến từ đâu nữa, không chỉ tìm được một người chồng tốt, lại còn tìm được một cô em chồng tốt thế này.

"Chị biết rồi, Mộng Mộng là tốt nhất, nhất nhất luôn."

Nhưng khi tôi đang ăn, Hách Mộng lại đột nhiên lên tiếng.

"Kiều Kiều, ngày mai tòa nhà sẽ có 5 hộ thuê phòng mới."

Khi nói chuyện, giọng của em ấy cũng nhẹ hơn, nhanh hơn, không giống như thường ngày, mà giống giọng robot nữ hơn.

"Lát nữa chị nhớ đi mời chào người ta đó nhé! Ít nhất phải mời được 1 người tới làm phụ quán ăn của chúng ta!"

"Nhớ kỹ, ít nhất phải mời được 1 người đó~."

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt tròn của Hách Mộng, nhưng chớp mắt cái nụ cười kỳ lạ kia đã biến mất, trên khuôn mặt tròn trĩnh của Hách Mộng vẫn là dáng vẻ thật thà chất phác...

7.

Mời chào người ta à, đây là chuyện tôi thường làm.

Mấy năm mở quán cơm nhỏ, ngày thường ngoài nấu cơm ra thì chỉ có ra ngoài mời chào người.

Ngày thường quán ăn nhỏ của chúng tôi chuyên làm những món cơm nhà thường ngày, các hộ gia đình ở tòa nhà này đều là khách hàng của chúng tôi.

Thế nhưng chỉ dựa vào 6 hộ gia đình thì không đủ, may thay tòa nhà chúng tôi có rất nhiều phòng cho thuê, những người thuê phòng mới cũng thường xuyên chuyển đến.

Công việc của Mộng Mộng là quản lý tài sản nên nhân viên bảo vệ sẽ thông báo ngay cho em ấy khi có người thuê mới chuyển vào tòa nhà.

Còn Hách Soái là ông chủ lớn của tòa nhà, mọi thứ cho thuê đều là tài sản của anh ấy.

Ngày thường Hách Soái ghét nhất giao lưu với người lạ, thế nên có khách thuê mới tới, bà chủ nhà là tôi sẽ phải lo việc thu tiền nhà này.

Vì vậy, tôi cũng có thể tận dụng cơ hội làm quen với những người thuê nhà mới để hỏi xem họ có muốn nhập hội quán ăn nhỏ ở số 601 của chúng tôi không.

Những có lẽ vì do vừa chuyển nhà tới nơi mới, nên mỗi lần tôi đến nhà, người thuê nhà mới vẫn luôn vô cùng cảnh giác.

May thay khả năng ăn nói của tôi không tệ, cũng có thể mời chào thêm khách hàng mới.

Chỉ là những người thuê nhà mới này, tới nhanh đi cũng nhanh...

Chỉ là thế nào tôi cũng không ngờ rằng, người thuê phòng 202 lần này lại là em gái hàng xóm của tôi, Hoàng Thanh Thanh!

Đầu tiên hai chúng tôi sững sờ nhìn nhau mấy giây, sau đó đồng thanh kêu lên.

"Là Thanh Thanh hả?"

"Hạ, chị Hạ Kiều! Sao chị lại ở đây!"

Sau đó Hoàng Thanh Thanh nhìn tôi đầy khó tin, vội vàng tóm lấy bả vai tôi, sau khi xác nhận thật sự là tôi, cô ấy liền kéo tôi vào nhà.

"Chị Hạ Kiều, chị cũng bị cuốn vào Có M.a sao?"

Thanh Thanh kéo tôi, hỏi tôi có biết một trò chơi có tên là Có M.a không.

Nhưng tôi nghe xong chỉ lắc lắc đầu, sau đó hỏi ngược lại cô ấy Có M.a là cái gì.

Nghe tôi nói vậy, Thanh Thanh hơi nhíu mày lại, sau đó hỏi tình hình của tôi.

Mà sau khi cô ấy biết tôi đã ở đây ba năm thì con ngươi trợn trừng của cô ấy gần như sắp rớt ra ngoài.

"Chị Hạ Kiều! Ba năm này, chị thật sự chưa từng gặp chuyện kỳ lạ nào sao?"

Chuyện kỳ lạ...

"Cách vài ngày sẽ có người chuyển đi có tính là chuyện kỳ lạ không?"

Chỉ là khi nghe tôi nói chuyển đi, Hoàng Thanh Thanh lại nhảy dựng lên.

"Chuyển đi tính là chuyện kỳ lạ gì chứ! Em là nói..."

Nói đến đây, giọng của Thanh Thanh lập tức hạ thấp.

"Ý em là, chị Hạ kiều có từng nhìn thấy ở đây có người ch*t không ấy..."

Người ch*t à, ngược lại còn thấy thường xuyên...

Thế nhưng bây giờ trong thành phố nhân khẩu đông đúc như thế, có tòa nhà nào chưa từng xảy ra t.ai n.ạn gì đâu?

Song tôi là bà chủ lớn, tất nhiên điều cấm kỵ nhất là nói đến chuyện của người ch*t, thế nên tôi nhanh chóng chuyển đổi chủ đề câu chuyện.

"Đúng rồi, nhà chỗ chúng ta tương đối cũ, nếu như gặp phải mất điện, rỉ nước, em có thể gọi 1337474741, đó là người quản lý tài sản chỗ chúng ta tên Hách Mộng, em ấy sẽ giúp em xử lý vấn đề của căn nhà."

Nghe thấy lời này, Thanh Thanh gật đầu.

"Chị Hạ Kiều, sao thang máy chỗ các chị không có tầng 4 vậy?"

Nghe Thanh Thanh nói như vậy, tim tôi như lỡ nhịp.

Tôi cũng không thể nói cho cô ấy biết đó là do chồng tôi bị dở hơi, nên mới khoét mất nút bấm tầng 4 của thang máy đâu nhỉ?

Vì vậy tôi chỉ có thể ngại ngùng nói với cô ấy...

"Chỗ chúng ta không có tầng 4."

Nghe đến đây, Thanh Thanh lập tức sững người ngay tại chỗ.

8.

Khách thuê mới tới ngoài Thanh Thanh ra còn có bốn người là 102, 302, 502 và 602.

Khác với Thanh Thanh, những người còn lại đều là người lạ, nghe tôi nói chuyện nhập hội thì chỉ có 2 người đồng ý.

Chỉ là như này cũng không sao cả.

Dù sao mục tiêu ban đầu của tôi chỉ là mời chào 1 người khách mới, không ngờ là lần này lại tìm được 3 người khách mới, Hách Mộng nghe được chắc chắn sẽ vui.

Thế nhưng không biết có phải tôi bị ảo giác hay gì mà tôi luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn tr.ộm tôi, chỉ là mỗi lần tôi quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một khoảng không.

“Là ảo giác ư?”

Nhưng giác quan thứ sáu của tôi vẫn luôn rất chuẩn, vừa rồi thật sự là do ảo giác thôi sao?

Ngay lúc tôi tính vào thang máy đi về nhà, thì có thứ gì đó chạm vào vai tôi!

“Meo meo~”

Quay đầu lại, tôi liền bắt gặp ngay một đôi mắt màu đỏ…

“Mèo con!”

Nhìn mèo đen nhảy lên vai tôi, tôi lập tức bế nó vào lòng, vuốt ve một hồi.

“Mèo con! Tao nhớ mày lắm đó! Moa!”

Mèo con là một con mèo lang thang trong tòa nhà chúng tôi, tính cách siêu hoang dã.

Bình thường khách thuê nhìn thấy nó đều vòng đi đường khác, bởi vì lỡ không cẩn thận sẽ bị nó c.ào.

Nhưng tôi lại không sợ nó.

Lần đầu tiên gặp nhau, nó đã nhảy lên vai tôi, dùng đuôi vuốt tóc tôi.

Nó thích cơm sườn tôi nấu nhất, mấy lần tôi làm món này, nó ngửi thấy là sẽ tới ăn lén.

Vả lại nó dường như không giống với mèo bình thường, mèo vốn không ăn được cơm với đồ ăn của loài người nhưng nó ăn khoai tây cũng không bị sao.

Sau này Mộng Mộng nói với tôi mèo con khác với những con mèo bình thường khác, bảo tôi cứ cho nó ăn đi.

Vì vậy, tôi cũng kệ nó.

Mèo con đều xuất hiện bên tôi mỗi khi Hách Soái đi công tác, lần này thấy mèo con quay về, tôi lập tức quyết định được cơm trưa ngày mai sẽ làm món gì rồi.

Đương nhiên phải là món cơm sườn mèo con thích ăn nhất rồi!

Quả nhiên ngày hôm sau tôi mới vừa làm xong cơm sườn, chớp mắt, một nửa sườn đã chui vào bụng mèo con luôn rồi.

Phần sườn còn lại tất nhiên là chuẩn bị đồ cho khách, ngửi thấy cơm sườn tôi làm, khách quen đều ngóng dài cổ, Hách Mộng còn gõ bát, bảo tôi mau mau làm ba đĩa cho em ấy.

“Chị Hạ Kiều! Món này ngon quá!”

Thấy cơm sườn óng ánh trước mặt, Thanh Thanh một bên nói mình phải giảm cân, một bên cầm đũa và cơm không ngừng.

Cho đến khi ăn hết cơm, cô ấy mới có thời gian tán gẫu với tôi.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra khách thuê mới tới đều là người quen của cô ấy.

“Trùng hợp thế ư? Các em lại đều chuyển đến một chỗ thế!”

Tôi hỏi Thanh Thanh, mà Thanh Thanh lại sờ tai mình, sau đó nói với tôi.

“Ờm, chúng em trước kia đều là học sinh cùng trường!”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Thanh Thanh nói d.ối đều có thói quen sờ tai mình.

“Mấy người không lớn tuổi thì thôi, nhưng bà lão phòng 102 với người đàn ông đầy sẹo ở phòng 502 cũng chung một trường với em à?”

Trong lòng tôi cảm thấy tò mò, nhưng tôi không hề vạch trần cô ấy, ngược lại còn nhiệt tình đưa cho cô ấy và bạn của cô ấy - người đàn ông đầy sẹo phòng 502 và Bào Huy phòng 602, thêm ba miếng sườn.

Mỗi lần khách thuê mới đến, việc làm ăn chỗ chúng tôi sẽ cực tốt.

Suất cơm của khách cũ rất nhiều, có đôi khi tôi bận đến độ chỉ mong mình mọc thêm mười cái tay!

9.

Vất vả lắm mới thu xếp xong, tôi mới thấy Thanh Thanh chưa rời đi mà vẫn luôn đợi tôi.

Thấy tôi hết bận, cô ấy gấp gáp kéo tay tôi với nói với tôi…

“Chị Hạ Kiều, tối nay chị có thể ở với em một đêm không?”

“Em vừa chuyển tới đây, một mình có hơi sợ…”

Vừa nói, Thanh Thanh vừa chớp mắt với tôi.

Tôi nhớ đến giấy ghi chú Hách Soái để lại trước đó, tất nhiên là đã từ chối Thanh Thanh.

Nhưng Thanh Thanh cứ nói trong nhà mình dường như có chuột, cứ luôn nghe thấy tiếng động kỳ lạ.

Cô ấy rất sợ, nhất định muốn tôi đến ở với cô ấy.

Bị cô ấy quấn lấy, tôi chỉ có thể đồng ý đến phòng 202 một chuyến.

Chỉ là ở nhà cô ấy, tôi phát hiện nắp bồn cầu trong vệ sinh được lật lên, vì vậy hỏi cô ấy một câu có bạn trai chưa.

Mà Thanh Thanh nghe vậy lại ngẩn người, tiếp đó lại sờ tai mình.

“Không, không có, công việc hiện tại của em rất bận, vẫn chưa có bạn trai…”

“Bào Huy cùng em ăn cơm hôm nay thì sao? Dường như em rất quan tâm cậu ấy đó!”

“Không, không có, chúng em chỉ là bạn học bình thường thôi…”

Nghe Thanh Thanh trả lời, tôi cũng không hỏi tiếp nữa.

Dù sao mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, vả lại tôi chỉ là bạn của Thanh Thanh, cũng không phải bố mẹ cô ấy, lo nhiều thế sẽ khiến người ta thấy phiền.

Sau đó chúng tôi lại nói đến những chuyện khác, Thanh Thanh do vừa chuyển vào nên cực kỳ tò mò với tình hình chỗ chúng tôi, nhất là hàng xóm trong tòa nhà.’

Vì thế, tôi đã kiên nhẫn giới thiệu hàng xóm trong tòa nhà cho cô ấy, thật sự đã lâu lắm rồi tôi chưa từng kiên nhẫn như vậy.

Phòng 101 là bà Dã chân bất tiện, phòng 201 là anh Mai làm công ăn lương, phòng 301 là cô Vương, phòng 501 là Lương Lương học sinh tiểu học, mấy hộ cũ đều là người lương thiện, chỉ cần tuân thủ quy tắc không làm phiền bọn họ thì bọn họ đều rất dễ nói chuyện.

“Nếu như em không nhớ được thì nhớ yêu m.a q.uỷ qu.ái là được!”

"Trước kia khi bọn họ tới chỗ chị ăn cơm chị cũng không nhớ nổi, nên đã nhớ như vậy ha ha!"

Nghe đến đây, Thanh Thanh ngẩn người, thế nhưng rất nhanh cô ấy đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và tiếp tục trò chuyện với tôi.

Nhưng nói chuyện mãi, sắc mặt của Thanh Thanh trở nên khác lạ.

"Chị Hạ Kiều, chị, chị có nghe thấy tiếng gì không?"

Tôi dựng tai lắng nghe, hình như có tiếng truyền đến từ ban công.

“Sột soạt ~ sột soạt ~ sột soạt ~ sột soạt~”

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, gần như lấn át tiếng nói chuyện trong nhà của chúng tôi.

"Chắc là mấy động vật nhỏ lang thang thôi, bọn nó thường xuyên tới chỗ chúng ta."

Chỉ là tôi vừa dứt lời, sắc mặt của Thanh Thanh càng trở nên tệ hơn.

"Động vật?"

Nói rồi Thanh Thanh sợ hãi núp ra sau lưng tôi.

"Nhưng mà, nhưng mà dường như thứ kia đang đ.ập cửa ban công!"

Theo lời Thanh Thanh, tôi cũng nghe thấy tiếng động rõ ràng.

"Cạch cạch cạch! Cạch cạch cạch!"

Nhưng tôi không hề sợ, bởi vì tôi đã quá quen thuộc với tiếng động thế này.

Vì vậy, tôi vỗ vai cô ấy.

"Đừng sợ! Đây không phải tiếng đ.ập cửa, là tiếng gió!"

"Buổi tối chỗ chúng ta hay có gió lớn, thổi rất mạnh giống như động đất ấy, ngồi trên giường cũng cảm thấy chao đảo."

Nói xong, tôi đi đến trước cửa kính ban công, kéo cửa sổ ra, một chiếc váy trắng bay phấp phới trong gió, bên dưới chiếc váy giống như lộ ra một đôi chân sơn móng đỏ, mà tôi thấy xong cũng chỉ đóng chặt cửa sổ lại.

"Không sao đâu, chỉ là gió thổi bay váy phơi bên ngoài thôi.”

Nhưng nghe tôi nói vậy, sắc mặt của Thanh Thanh trở nên trắng bệch ngay lập tức.

"Nhưng, nhưng mà, em mới chuyển tới, căn bản chưa phơi đồ ở bên ngoài..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play