Chu Diễn không ngờ bản thân lòng vòng một hồi, cuối cùng lại dừng ở nhà Tiêu Dịch. Dù có nói thế nào thì khung cảnh làm quen của hai người không quá hài hoà, cho nên cậu vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Lúc vào cửa, Chu Diễn đứng chần chừ một lúc.
“Hay thôi để tôi ra ngoài ở khách sạn đi.” Cậu nói.
Tiêu Dịch đi đằng trước ném chìa khoá lên tủ giày, quay đầu lại, bật cười: “Ở khách sạn? Với mấy đồng cậu kiếm được từ cá độ sao? Đừng cố ra vẻ nữa, vào đi.”
Chu Diễn hít một hơi sâu, bước vào.
Tiêu Dịch xoay người vào nhà bếp, mở tủ lạnh tìm đồ uống, Chu Diễn quan sát không gian xung quanh.
Dựa vào quan niệm tiền bạc mà ba cậu đã đầu độc vào đầu cậu trong nhiều năm, Chu Diễn đưa ra một kết luận, Tiêu Dịch tám chín phần mười là con nhà có điều kiện, tuy khiêm tốn, nhưng lại là một tên giàu ngầm.
Vừa vào cậu đã nhận ra, mặc dù nhà Tiêu Dịch là một căn biệt lập giữa khu nhà cũ, nhưng cậu vẫn không chịu nổi hơi thở cổ xưa nồng đậm tràn ngập khắp nơi. Dưới lầu có bà lão thỉnh thoảng đi ngang qua, nhìn phát là biết là một hủ nho* chính hiệu.
*Hủ nho: Những người trí thức thời phong kiến, tư duy bảo thủ, lạc hậu.
Hơn nữa, phòng ốc cũng được trang trí theo phong cách tối giản, gọn gàng sạch sẽ, bố cục sang trọng.
Một gia đình đầy hơi thở tri thức như này, đúng là chẳng ăn nhập gì với thân phận lão đại có một đống đàn em theo sau cả.
Chu Diễn hỏi: “Ba mẹ cậu không có ở nhà sao?”
Tiêu Dịch đưa một lon nước giải khát cho cậu, thuận miệng trả lời: “Tôi ở một mình, bọn họ mất lâu rồi.”
Bàn tay chuẩn bị bật nắp lon của Chu Diễn khựng lại.
“...Ồ.” Cậu bập nắp một cái bụp, mãi mới mở miệng nói một câu: “Ngại quá.”
Tiêu Dịch có vẻ cảm thấy bộ dáng này của cậu khá hiếm lạ, cười nói: “Không sao.”
Chu Diễn ngửa đầu uống nước, mím môi.
Trong đầu suy diễn ra một tình cảnh đại khái.
Cha mẹ mất, lẻ loi một mình.
Thời tuổi thơ khó khăn lớn lên, bạn học xa lánh, không ai chăm sóc, cuối cùng tự biến bản thân mạnh lên, trở thành trùm đứng đầu khu Tây Đường.
Giờ ngẫm lại, hình như mình không thảm đến mức ấy.
Cũng chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, ba cậu cắt nguồn chi tiêu của cậu, chẳng qua là muốn bắt cậu phải lập tức nhập học. Tiền học đã đóng hết rồi, mấy ngày sau đó cậu cũng không chết đói được.
Chu Diễn nhếch mép, Chu Triều Dương quá tự phụ rồi, lần này cậu tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước.
Cậu thất thần hồi lâu, một tấm khăn tắm đặt lên đỉnh đầu.
Cậu lấy nó xuống nhìn Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch chỉ vào căn phòng nằm chéo đối diện, nói: “Mau đi tắm trước đi, cậu ở phòng khách bên kia. Nếu mấy ngày sau cậu vẫn không có nơi nào để đi, thì hãy cứ sống ở đây trước khi nhập học.”
Thấy Chu Diễn đứng im mãi không nhúc nhích, hắn nhìn qua: “Còn ngẩn ra đó làm gì?”
“Tôi đang nghĩ, mấy đại ca khu phố có phải ai cũng có lòng hảo tâm to lớn như cậu không nhỉ.”
Tiêu Dịch nhếch mép: “Đương nhiên là không.”
Hắn vừa cầm ly đi vào nhà bếp, vừa nói: “Giống như gã họ Thích cậu gặp hôm nay, tôi đảm bảo ban ngày chân cậu chỉ cần bước nửa bước vào khu phố kia, giây sau lập tức bị đánh gãy.”
Đuôi mắt Chu Diễn giật giật, nghe hắn nói thêm: “Còn nữa, cảnh báo cậu, lúc ra ngoài đừng có đi lung tung, hai ngày này gã có khả năng sẽ mai phục khắp nơi chặn cậu lại.”
Chu Diễn đứng yên một lát, cuối cùng nói với Tiêu Dịch: “Cảm ơn.”
Cậu nhận ra, việc Tiêu Dịch cho mình ở nhờ có lẽ là do bị bên Thích Lão Nhị gây rối.
Bất luận nói thế nào, thì hắn đã giúp mình.
“Không có gì.” Tiêu Dịch lấy nước xong, tựa vào quầy bar, nở nụ cười vô hại: “Tôi cũng nhận nuôi mèo hoang, cho cậu ở hai ngày không có vấn đề.”
Chu Diễn: “...”
Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên mờ mịt, dòng nước chảy dọc xuống sống lưng.
Chu Diễn lau mặt, cảm thấy khô nóng không chịu nổi.
Không biết có phải là do có một mùi hương gỗ thông thoang thoảng trong không khí hay không, cậu cảm thấy da mình từ từ nóng lên, thậm chí chân còn hơi nhũn đi.
Trạng thái này khiến cậu có hơi kinh hãi.
Tuy trước đây cậu cũng là Omega, nhưng lại chẳng có tí ý thức tự giác nào.
Cảm giác dễ dàng bị tin tức tố của người khác ảnh hưởng đúng là một trải nghiệm tồi tệ, hơn nữa cậu nhớ bác sĩ từng nói, độ phù hợp của mình và Tiêu Dịch quá cao, nên mức độ ảnh hưởng sẽ nhiều hơn người bình thường.
Chu Diễn chống tường nghĩ.
Mình có nên thấy may mắn vì chỉ bị một mình hắn ảnh hưởng, hay là vẫn nên thấy khốn nạn đây?
Nửa tiếng sau cậu ra khỏi phòng tắm, được không khí se lạnh bên ngoài thổi qua, đầu óc mê mang trở nên thanh tỉnh không ít.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện phòng khách không có ai.
Ngoài ban công có tiếng động.
Chu Diễn xoa tóc đi qua, cách nửa cửa kính thấy một người đang ngồi xổm bên ngoài.
“...Cậu nhận nuôi mèo hoang thật sao?” Chu Diễn dựa người vào mép cửa trượt, nhìn con mèo béo ngồi bệt trên vai người xúc phân, cảm thấy cạn lời.
Bên cạnh ban công còn có một cái nhà cây cho mèo vô cùng hoành tráng.
Tiêu Dịch đổ ít nước vào bát bên cạnh, nghe vậy cũng không quay đầu lại, nói: “Có lừa cậu đâu, nhưng mà trước đó có mấy con bị bọn Triệu Húc mang đi rồi, chỉ còn lại nó.”
Thực ra Chu Diễn rất thích mèo, hồi bé từng làm ầm lên đòi nuôi, nhưng mẹ kế lại dị ứng với mèo, cho nên Chu Triều Dương không cho.
Chu Diễn cầm gậy đùa mèo, quơ quơ về phía nó.
Nhưng con mèo này lại nửa ngày chẳng thèm nhúc nhích, điệu bộ vô cùng ngạo mạn kênh kiệu, cho dù có thấy Chu Diễn đi ngang qua, cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, không để ý gì đến cậu.
Chu Diễn: “...”
Cậu hỏi Tiêu Dịch: “Nó tên gì thế?”
“Hoàng Thái Tử.”
Chu Diễn: “...Rất phù hợp với phong thái.”
Sau khi dọn dẹp xong, Tiêu Dịch lắc vai, Hoàng Thái Tử hiểu ý nhảy xuống, hắn đứng lên, thấy tóc cậu còn nhỏ nước thì chỉ vào khăn tắm trên tay cậu, nói: “Lau khô đi, thảm sắp ướt hết rồi.”
Chu Diễn đặt khăn lên đầu, xoa mạnh một hồi.
Trên người cậu đang mặc bộ quần áo Tiêu Dịch tìm cho, tuy cậu không cao bằng hắn, nhưng vẫn miễn cưỡng mặc vừa.
Tiêu Dịch nhấc chân vào lại phòng khách, Hoàng Thái Tử tự giác theo phía sau. Lúc đi ngang qua Chu Diễn, nó đột nhiên duỗi móng vuốt về phía gậy đùa mèo cậu để dưới đất.
Cậu chỉ cầm hờ cây gậy, không dùng lực, thế là món đồ lập tức bay ra ngoài, cậu giật mình nhảy dựng lên, lùi về sau đập lưng vào cạnh cửa một cái rầm.
Tiêu Dịch quay đầu nhìn lại.
Hắn cười: “Đừng chọc nó, lúc còn lang thang bị bắt nạt rất nhiều, tính tình không tốt lắm.”
Chu Diễn cạn lời, con mẹ nó ai chọc nó?
Cậu lườm con “hoàng thượng” nào đó không thèm quay đầu nhìn lại, thấy nó nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, đi qua lại hai vòng giống như tuần tra lãnh thổ của mình, cuối cùng nằm yên ở giữa.
Còn không phải cái nết giống y hệt chủ.
Giấc ngủ của Chu Diễn chập chờn, trước kia ở nhà nếu ai dám làm ồn trong khi cậu đang ngủ, đảm bảo cậu sẽ phát cáu lên. Sau đó khi ra ở khách, chất lượng giấc ngủ giảm xuống nhưng vẫn miễn cưỡng vượt qua được.
Cậu tưởng rằng tối nay mình cũng sẽ chẳng ngủ được bao nhiêu.
Nhưng ngoài dự đoán, một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, đúng lúc cậu ngáp ngủ mở cửa phòng, thấy phòng khách đối diện có tới một hai ba bốn năm sáu bảy tám người, làm cậu đang chuẩn bị đi WC rửa mặt thì khựng lại.
Ngoại trừ Tiêu Dịch và Triệu Húc, những người còn lại đều đồng loạt đưa mắt nhìn cậu.
Trong mắt có đủ loại đánh giá hoặc tò mò.
Cậu nghĩ rốt cuộc mình ngủ say đến mức nào, thế mà ngay cả một tiếng động cũng chẳng nghe thấy?
Riêng Tiêu Dịch nửa nằm trên ghế sô pha tròn nhỏ bên cạnh, một lát sau mới dứt mắt ra khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên hất cằm về phía nhà vệ sinh: “Dậy rồi? Mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
Chu Diễn nhìn bàn trà để đầy sữa đậu nành và bánh quẩy, ừ một tiếng, ngơ ngác đi vào nhà vệ sinh.
“Anh Tiêu, ai vậy?” Có người tò mò hỏi.
Tiêu Dịch: “Chu Diễn.”
Ngoại trừ câu này thì chẳng nói gì thêm.
Triệu Húc bên cạnh nhét nửa miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm nói: “Cậu ta cũng học ở Hành Trung, nghe nói mới chuyển tới. Người đánh vỡ đầu Thích Lão Nhị chính là cậu ta đó.”
“Là cậu ta sao?” Có người kinh ngạc: “Thế thì cậu ta gặp phiền phức lớn rồi, Thích Lão Nhị chả khác nào một con chó điên, không trả thù lại thì sao gã để yên được?”
Triệu Húc chảy nước miếng, chỉ vào căn phòng Chu Diễn ngủ: “Vậy cậu cho rằng tại sao cậu ta lại ở đây?”
Có người vô cùng hiếu kỳ, hỏi Tiêu Dịch: “Em hỏi này anh Tiêu, người đắc tội Thích Lão Nhị không thiếu, nhưng em vẫn chưa thấy anh cho ai ở nhờ bao giờ.”
Mấy năm qua, người được hưởng đãi ngộ này, chỉ có Triệu Húc.
Dứt lời, Triệu Húc cảm thấy hơi thương tâm, thầm nhủ chẳng lẽ ông đây thất sủng rồi?
Tiêu Dịch lạnh lùng nói một câu: “Tại cậu ta đẹp.”
Những người còn lại lập tức câm nín, Tiêu Dịch đã ngứa mắt ai, đừng nói là không có tiền, cho dù có bị Thích Lão Nhị băm cho chó ăn thì mắt hắn cũng không thèm chớp.
Chu Diễn ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện, nhưng không nghe rõ được đang nói gì.
Hất nước lên mặt, cậu cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu nhớ lại những người ở phòng khách hồi nãy, không giống như nhóm người chạy tới đánh nhau ngày hôm qua, tự hỏi cái tên Tiêu Dịch này có bao nhiêu tiểu đệ vậy?
Cậu chậm rãi rửa mặt thêm mười phút nữa, mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Có người ngồi ở sô pha dịch ra một chỗ, vẫy tay: “Ngồi đây này.”
Những người này gần như đều là bạn cùng tuổi nhau, Chu Diễn cũng chẳng cảm thấy có gì thiếu tự nhiên, nghe lời qua đó ngồi. Nhưng vừa đặt mông xuống, trong tay đã được nhét một hộp sủi cảo, cậu nam sinh với gương mặt hiền lành và đôi mắt hẹp dài cười nói: “Ăn thử đi, cái này ngon lắm đấy.”
Chu Diễn không hiểu sao thấy ớn lạnh, lui về sau: “Cảm ơn.”
“Vương Khả Khả, đừng có chỗ nào cũng giở thói ve vãn.” Triệu Húc nói.
Nam sinh tên Vương Khả Khả nhìn Chu Diễn: “Trai đẹp như này tôi ngắm một chút không được sao, này soái ca, cậu là Beta đúng không? Tôi ít thấy ai đẹp trai như cậu.”
Nói xong, cậu ta còn vươn tay đặt lên bả vai Chu Diễn, Chu Diễn nhảy dựng lên, di chuyển tới đầu kia sô pha, vị trí cách Tiêu Dịch chưa tới một mét.
Tiêu Dịch ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhìn Vương Khả Khả, cậu ta đành mím môi im miệng.
Chu Diễn nhận ra, nhóm người này khá sợ Tiêu Dịch, nhưng chính là loại kính sợ coi hắn như một người thủ lĩnh đứng đầu.
Triệu Húc ở bên cạnh lườm Vương Khả Khả một cái, Beta cái rắm.
Giây tiếp theo, cậu ta nhìn Chu Diễn rồi nghĩ, đều cùng là Omega, sao lại có khác biệt lớn đến vậy? Ít nhất cậu ta cảm thấy Chu Diễn nhìn thuận mắt hơn Vương Khả Khả nhiều.
Giải quyết bữa sáng trong mười phút xong, một màn xuất hiện khiến Chu Diễn rớt cằm, có người lôi từ trong balo ra mười tờ bài thi mới toanh, nhìn Tiêu Dịch: “Anh Tiêu.”
Tiêu Dịch không nhúc nhích: “Bài thi ở chỗ Triệu Húc, tìm cậu ta mà lấy.”
“Chờ tí, tôi chưa xong đâu.” Triệu Húc gào.
Chu Diễn nhìn cảnh này: “...”
Ban đầu cậu còn tưởng rằng đây là cuộc tụ họp định kỳ của các đàn em, không ngờ mẹ nó kết quả là thời gian khai giảng sắp tới nên vội chép bài tập?
Sự thật có nhất thiết phải trần trụi như vậy không?
Triệu Húc dường như biết cậu đang nghĩ, trừng mắt nói: “Làm ơn đi, bọn tôi chỉ là học sinh bình thường thôi. Nếu không phải đám Thích Lão Nhị gây sự, thì đâu phải thời gian ở Mỹ đâu mà mỗi ngày đều đánh nhau.
Chu Diễn ngồi vào bàn, quay đầu nhìn Tiêu Dịch.
Hắn vẫn duy trì tư thế bất động vừa nãy, Hoàng Thái Tử không biết từ khi nào nhảy lên, lúc này nằm yên trên đùi hắn, Tiêu Dịch cúi đầu vuốt lưng nó.
Hoàn toàn chẳng giống với bộ dáng lạnh lùng đứng ngoài đường doạ người khác sợ hãi của ngày hôm qua.
Chu Diễn chỉ vào Tiêu Dịch, hỏi: “Vì sao các cậu lại coi hắn là đại ca thế?”
Vương Khả Khả ngồi bên cạnh đang múa bút thành văn ngẩng đầu lên: “Đương nhiên là vì anh Tiêu lợi hại rồi, đánh nhau rất dữ.”
“Cậu im miệng đi!” Triệu Húc vỗ đầu cậu ta.
Triệu Húc quay đầu nói với Chu Diễn: “Cậu chưa thấy Tây Đường trước kia loạn tới mức nào đâu, không ít kẻ ỷ mình là Alpha mà gây sự quấy rối, Omega với Beta bị bắt nạt là chuyện thường. Loại sâu mọt giống Thích Lão Nhị thì không nói, nhưng anh Tiêu ngược lại giúp đỡ mọi người giải quyết rất nhiều việc, là một người rất trượng nghĩa, mấy người ở khu bọn tôi đều nể phục anh ấy…”