Chu Diễn bị dí chạy ít nhất ba con phố, đám người phía sau chẳng khác nào keo da chó, mãi không cắt đuôi được.

Khu này có khá nhiều ngõ hẻm ngoằn ngoèo.

Chu Diễn thở hổn hển băng qua một con hẻm đến một con phố khác, lúc này ven đường chẳng còn mấy người, không biết những người khu này bị gì, thấy cảnh cậu bị truy đuổi thì chỉ tránh né, vẻ mặt kiểu đã quá quen với chuyện này.

Trong lúc cậu đang cân nhắc xem nếu xáp lá cà với bọn kia thì có bao nhiêu phần thắng, thấy có người đi ra từ ngã tư phía trước.

Chu Diễn chú ý thấy trên tay người kia cầm hai túi rác.

Cậu không kịp nhìn rõ là ai, tiện tay chộp lấy túi rác, rồi lập tức ném mạnh ra đằng sau.

Túi rác rơi lịch bịch xuống đất.

Đám người mặt sẹo nhất thời chậm lại.

Chu Diễn quay đầu muốn chạy tiếp, phát hiện gáy mình bị người kia nắm lại.

Đúng lúc cậu định phản công, trên đỉnh đầu vang lên một câu: “Chạy cái gì?”

Giọng nói này?

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay người kia không đội mũ, đôi mắt đen tuyền sắc bén nhìn cậu chằm chằm. Trong lòng Chu Diễn khẽ giật mình, thầm nhủ sắc mặt tên này hình như không tốt lắm.

“Sao cậu lại ở đây?” Chu Diễn hỏi.

Cổ áo cậu vẫn đang bị đối phương nắm lấy, hỏi xong mới phát hiện đám người mặt sẹo đối diện đã dừng lại, vậy mà không có hùng hổ xông lên.

Tiêu Dịch đưa mắt quan sát gương mặt người trong tay mình một hồi, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía đối diện.

“Thích Lão Nhị, vượt ranh giới rồi.”

Một câu nhẹ bẫng, khiến tên mặt sẹo trước mặt lập tức biến sắc.

Biểu tình của kẻ tên là Thích Lão Nhị này thay đổi liên tục, cuối cùng gã chỉ vào vết thương trên trán, nói: “Tiêu Dịch, chuyện hôm nay không liên quan gì tới mày, bọn tao chỉ muốn thằng nhóc trong tay mày.”

Hiện tại trên mặt Thích Lão Nhị vẫn còn vết máu, bộ dáng trông rất chật vật.

Tiêu Dịch liếc nhìn Chu Diễn, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chu Diễn trợn mắt, nói: “Đừng hỏi, mất mặt lắm.”

Tiêu Dịch nhướng mày.

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Chu Diễn, cảm thấy khá ngạc nhiên khi đối phương bị truy đuổi đến mức này mà vẫn giữ bản tính kiêu ngạo, kiên cường không chịu cúi đầu.

Tiêu Dịch một lần nữa nhìn Thích Lão Nhị, nói: “Tao mặc kệ giữa bọn mày có ân oán gì, mày muốn rời khỏi chỗ này tao cũng không quản, nhưng hôm nay nếu muốn mang người đi, tuyệt đối không được.”

Thích Lão Nhị tức đến đỏ hết cả mặt, nói: “Tiêu Dịch, sao mày cứ thích lo chuyện bao đồng thế?”

“Này đâu phải chuyện bao đồng.” Tiêu Dịch vẫn còn tâm trạng cười nói: “Bọn mày đi vào chỗ tao, để mày tự ý dắt người đi như vậy, sau này không phải Tiêu Dịch tao bị mang tiếng sao.”

Bọn mày đi, được thôi, người này phải ở lại.

Thích Lão Nhị vẫn muốn nói gì đó, Chu Diễn cảm thấy đằng sau truyền đến không ít tiếng bước chân.

Cậu quay đầu, thấy mười mấy người chẳng khác nào côn đồ vác gậy chạy tới, cậu còn nhận ra giữa bọn họ thậm chí có người chỉ mang một cái dép lê, sắn nửa tay áo lên, rõ ràng là vội vã bay tới đây.

Dẫn đầu chính là nam sinh đi cùng với Tiêu Dịch ngày đó, tên Triệu Húc.

Chu Diễn: “...”

Tuy trước kia ở trường cậu cũng thường xuyên đánh nhau với người khác, nhưng cảnh đánh theo nhóm như này thì thực sự là lần đầu tiên thấy.

Triệu Húc chạy tới đây thì dừng, cầm gậy gỗ chỉ vào đám người đối diện, ánh mắt lộ tia hung dữ nói: “Thích Lão Nhị! Dám giở trò ở khu Hai Tây Đường, mày mẹ nó muốn chết đúng không?”

Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, bọn họ đã thắng về số lượng.

Thích Lão Nhị dù không cam lòng, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Cuối cùng, gã nhe răng vàng với Chu Diễn, quăng một câu: “Nhóc con, có giỏi thì đừng ra khỏi khu này, bọn tao không để yên đâu.”

Lúc này Chu Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lấy cây gậy trong tay Triệu Húc đập xuống đất, nở nụ cười vô cùng khiêu khích, bảo: “Bố mày sẽ chờ, xem ai sợ ai.”

Thích Lão Nhị mặt đen như đáy nồi, trừng mắt liếc cậu một cái, mới phất tay ra hiệu đám người theo sau quay đầu bỏ đi.

Triệu Húc giờ mới nhận ra Chu Diễn, không để bụng cậu cướp vũ khí của mình.

Cậu ta hớn hở nói: “Ấy, anh bạn, trùng hợp ghê ta.”

“Xui xẻo, bị gã đuổi tới đây.” Chu Diễn chỉnh cổ áo, buồn bực nhíu mày.

Nếu hôm nay không đụng phải Tiêu Dịch, sợ là cậu sẽ gặp phiền toái lớn.

Mười mấy người hừng hực khí thế đứng ở ven đường, Chu Diễn đứng giữa cảm thấy khá mới lạ.

Cậu không ngờ Tiêu Dịch chính là đại ca khu này, chỉ cần vẫy tay là có một đống đàn em cầm gậy xông pha đứng chắn trước mặt. Theo như Chu Diễn quan sát, khi Tiêu Dịch im lặng, cả người hắn sẽ toả ra khí chất lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nó hoàn toàn không giống của một tên lưu manh.

“Đại ca.” Chu Diễn nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch bên cạnh, nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Dịch gật đầu, không nói gì.

Triệu Húc ở bên cạnh tò mò: “Cậu làm gì đắc tội với Thích Lão Nhị thế?”

“Tôi đến tiệm bida của gã chơi cá độ.”

Triệu Húc tỏ vẻ hiểu rồi, nói: “Hèn chi, tên đó nổi tiếng xấu xa, cậu chỗ tốt không vào, lại vào chỗ của gã.” Dứt lời, cậu ta cười: “Nhưng mà cậu cũng to gan đấy, dám đập mẻ trán gã.”

“Cậu thử bị gã nhéo mông xem?” Nhắc tới chuyện này, Chu Diễn lập tức sởn da gà, nghiến răng: “Không chặt tay gã ra là tốt lắm rồi.”

“Hả?” Triệu Húc kinh ngạc há hốc mồm.

Bị Thích Lão Nhị sàm sỡ?

Lúc này, mái tóc vàng của người đối diện hơi rối, gương mặt tràn ngập sát khí. Cậu chạy một đường tới đây, vì da trắng nên từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, trông không khác gì một sư tử con tức giận.

Chu Diễn chưa từng để ý đến ngoại hình của mình, cho nên cậu không biết giờ phút này mình ở trong mắt người khác là như thế nào.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên sau đầu cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu, phát hiện là Tiêu Dịch.

Mùi hương gỗ thông thoang thoảng xộc vào mũi.

Cả người cậu bỗng chốc thả lỏng, đầu ngón tay tê dại.

Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, khiến cậu vô cùng bất lực mất kiểm soát.

Chu Diễn vô thức nhích lại gần người bên cạnh, rồi lại cảm thấy hành động này quá ẻo lả. Cậu cố gắng đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Húc thì ngược lại, cậu ta trơ mắt nhìn con sư tử đang nổi khùng trong chớp mắt đã được vuốt lông, ngạc nhiên nuốt nước bọt.

Chu Diễn gọi một cuộc cho Trần Đạc, thông báo mọi chuyện vẫn ổn.

Trần Đạc không biết đang ngồi xổm ở chỗ nào, miệng không ngừng xuýt xoa kêu đau.

“Có sao không?” Chu Diễn hỏi.

“Không sao, đụng trúng một tên ngốc, trật chân rồi.” Đối phương ở đầu bên kia trả lời câu hỏi của cậu, nhưng vẫn tranh thủ mắng vài câu: “Anh nhẹ chút được không?”

Một giọng nói xin lỗi cậu ta vang lên.

Sau khi xác định Trần Đạc không gặp chuyện gì nghiêm trọng, Chu Diễn cúp máy.

Nửa tiếng sau, Chu Diễn ngồi trong một tiệm lẩu, đối diện là Tiêu Dịch và Triệu Húc.

Không biết có phải do cảm thấy chuyện cậu đánh sứt đầu Thích Lão Nhị quá ngầu hay không, hôm nay Trần Húc nhiệt tình một cách khác thường, cậu ta cầm đĩa sách bò và thịt bò to đổ hết vào nồi lẩu, bảo cậu: “Ăn đi ăn đi, đừng ngại.”

Chu Diễn: “...”

Còn chưa chín, ăn cái gì?

Tiêu Dịch ngồi gần tường, từ lúc đặt mông xuống tới giờ vẫn luôn nghịch điện thoại, không biết là đang xem cái gì.

Vài phút sau, hắn đặt điện thoại lên bàn, nhìn Chu Diễn: “Được rồi, giờ chắc là chín rồi đấy, mau ăn thôi.”

Lúc này Chu Diễn mới bắt đầu động đũa.

Không gian tiệm lẩu này không tồi, cỡ 7 giờ tối vẫn còn tiếng người ồn ào, hương lẩu kết hợp với khung cảnh náo nhiệt ầm ĩ này tạo thành một bức tranh cực kỳ sinh động.

Bàn bên cạnh chơi đoán số, ồn vô cùng, nhưng Chu Diễn hiếm khi không cảm thấy bực bội.

Hiện tại ngồi trong tiệm lẩu này, cậu mới có cảm giác như mình đang sống.

Một cảm giác đang sống thực sự.

Không cần chìm trong các cuộc cãi vã bất tận với Chu Triều Dương, không cần thấy mẹ kế là buồn bực, không cần cảnh giác với những âm mưu đằng sau mỗi hành động của Thư Hàng, càng không cần vì đánh nhau mà vung nắm đấm.

Cậu chưa từng có cảm giác này kể từ khi bỏ nhà ra đi khoảng một tháng trước.

Thực sự, chân chính, sống như một người bình thường.

Cậu không kìm được ăn rất nhiều, Tiêu Dịch từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, chỉ có Triệu Húc nói không ngừng.

Cậu ta lúc sau mới nhớ ra, hỏi cậu: “Nghe nói cậu vẫn đang đi học, học ở trường nào thế?”

“Không nhớ, hình như tên là Hành Trung?”

Cậu vừa nói xong, phát hiện hai người đối diện đột nhiên khựng lại, nhưng Tiêu Dịch chỉ dừng trong chốc lát, giây tiếp theo lại tiếp tục gắp đồ ăn vào trong chén.

“Hành Trung?” Triệu Húc lặp lại lần nữa.

“Ừ, có vấn đề gì sao?”

“Khối mấy?”

“Học kỳ 2 khối 11.”

“Ôi vãi!” Triệu Húc vỗ đùi: “Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu?”

Chu Diễn nhìn Triệu Húc, rồi lại nhìn Tiêu Dịch: “Hai cậu học ở Hành Trung sao?”

“Ừ.” Tiêu Dịch gật đầu.

Chu Diễn không thể không cảm thán đúng là duyên phận, không ngờ rằng ở thành phố Hải Thành rộng lớn này, đâm xe cũng đâm trúng của bạn cùng trường, cậu trả lời Triệu Húc: “Tôi mới chuyển tới, cậu không thấy là bình thường.”

“Biết ngay mà.” Triệu Húc vỡ lẽ: “Với kiểu của cậu, còn học khối 11, không có chuyện tôi chẳng có chút ấn tượng gì được.”

“Tôi sẽ coi như đó là lời khen.” Chu Diễn nói.

Triệu Húc hỏi tiếp: “Đúng rồi, cậu ở ban nào?”

Chu Diễn muốn gắp trứng cút, nhưng gắp nửa ngày vẫn không được, mắt thấy trong muôi Tiêu Dịch đang cầm vớt lên có một cục, cậu rất tự giác đưa chén qua.

Tiêu Dịch nhìn cậu một cái, đổ vào chén cậu.

Chu Diễn trả lời: “Chưa biết, vào khai giảng mới có thông tin.”

Triệu Húc gật gù: “Cũng đúng, khối 11 phân ban.”

Nói xong, cậu ta vẫn rất hưng phấn, dùng đũa chỉ vào Tiêu Dịch bên cạnh: “Hành Trung cách chỗ này không xa, đi xe khoảng mười phút là tới. Người ở bên cạnh tôi chính là gương mặt của Hành Trung - Tiêu đại nam thần, bọn tôi đều học ban tự nhiên. Ở trường có bất cứ vấn đề gì thì có thể hỏi tôi, ấy nhầm, hỏi anh ấy.”

Chu Diễn nhìn Tiêu Dịch, cười: “Học bá sao?”

“Cấp giáo thảo luôn rồi.” Triệu Húc tiếp tục, phấn khích một cách khó hiểu: “Cậu không biết đâu, ở Hành Trung có hơn nửa nữ sinh yêu thầm anh ấy đấy, và tất nhiên, nam cũng không ít.”

Chu Diễn nghiêm túc gật đầu: “Cái này thì tôi tin.”

Chỉ riêng về ngoại hình của Tiêu Dịch, chỗ nào cũng đều rất xuất sắc, càng khỏi bàn đến việc hắn là một trong số ít Alpha với năng lực mạnh mẽ.

Tiêu Dịch từ đầu đến cuối chỉ nghe hai người nói chuyện, biểu tình bất động như núi, cuối cùng liếc mắt nhìn Triệu Húc: “Đến cơm cũng không chặn nổi cái miệng của cậu nhỉ?”

Triệu Húc lập tức im bặt.

Bữa ăn này mất hơn một giờ, Chu Diễn cảm giác cả người mình đầy mồ hôi.

Lúc rời tiệm lẩu, ngoài trời đã tối đen.

Thành phố lên đèn, xe đưa đón khách tới cổng qua lại không ngừng, tiếng loa liên tục vang lên. Chu Diễn đứng trước cửa ngây người, lúc họ vào quán cũng chưa có đông đến vậy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối ở chỗ này sao đông người vậy?”

Tiêu Dịch cầm điện thoại đứng bên cạnh sở hữu chiều cao ưu việt, rất nổi bật trong đám đông.

Hắn nghe vậy, giải thích: “Đây là khu chợ đêm náo nhiệt nhất của Tây Đường, tới giờ này, người tự nhiên sẽ đông hơn.”

Chu Diễn gật đầu.

Triệu Húc ra cuối cùng, đứng đằng sau hai người hỏi Tiêu Dịch: “Anh Tiêu, tiếp theo mình đi đâu?”

Bây giờ Chu Diễn mới nhớ ra, nói: “Nếu không còn gì thì tôi đi đây.” Cậu nhìn Tiêu Dịch, cười: “Hôm nay cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm, lần sau có dịp… tôi sẽ mời.”

Nói xong, bản thân cậu cũng thấy chột dạ, với tình trạng kinh tế của mình hiện giờ, mời cái beep.

Tiêu Dịch hỏi cậu: “Hiện giờ cậu định đi đâu?”

Chu Diễn nghĩ ngợi một hồi, tạm thời vẫn chưa biết đi chỗ nào, dứt khoát hỏi hắn: “Cậu có biết quanh đây có khách sạn giá rẻ nào không?”

Tiêu Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: “Không có chỗ ở?”

“Ờ.” Chu Diễn biết rõ tình huống hiện tại của bản thân cũng không có gì tốt, nói thẳng: “Không có tiền, cho nên nếu cậu biết khách sạn tốt nào dưới một trăm tệ, nhất định phải giới thiệu cho tôi.”

Tiêu Dịch không ừ hử gì, chỉ nhanh chóng xoay người, nói: “Đi thôi, thiếu gia lưu lạc.”

Chu Diễn theo sau hai bước: “Đi đâu.”

“Nhà tôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play