Chớp mắt đã tới đầu tháng Chín, Hành Trung chính thức khai giảng.
Trường trung học này cũng coi như thuộc một trong những trường trọng điểm ở Hải Thành, lực lượng giáo viên hùng hậu, phong cách học tập nghiêm túc.
Ngày đầu tiên khai giảng, một thầy giáo từ phòng giáo vụ cầm văn kiện vội vàng chạy tới.
Một thầy giáo ngồi gần cửa ra vào nhìn danh sách trên tay, đập bàn làm việc đối diện: “Lão Cát, không tồi nha. Quả nhiên hạng nhất vẫn rơi vào khối 11 lớp Ba các anh, chắc anh vui ngất luôn.”
Lão Cát đã đến tuổi trung niên, luôn luôn dạy dỗ học sinh theo phương pháp nhẹ nhàng, cho rằng “không có học sinh hư, chỉ có giáo viên không tốt”.
Ông ấy nghe vậy thì bật cười: “Thằng nhóc Tiêu Dịch này không tồi, mọi phương diện đều nổi bật, là một hạt giống tốt.”
Một cô giáo ngồi bên trượt ghế lại gần, hỏi: “Thầy Cát, lớp mấy anh có phải có một học sinh mới chuyển trường từ Hoài Dương qua đúng không?”
Lão Cát: “Đúng vậy, em ấy tên là Chu Diễn.”
Cô giáo kia nói: “Hình như là một phú nhị đại, gia đình đã bỏ không ít tiền để có thể chuyển qua đây.”
Thầy giáo ngồi đối diện Lão Cát thở dài: “Hừ, học sinh bây giờ toàn được nuông chiều từ bé, không dễ quản thúc như trước. Ở học kỳ 1, lớp bọn tôi bắt được hai đứa yêu sớm, nhưng không dám làm to chuyện, sợ tổn thương tới lòng tự trọng của bọn trẻ.”
Lão Cát không tham gia vào cuộc trò chuyện, ông ấy nhìn tên Chu Diễn trong danh sách, nhíu mày.
Đứa trẻ này chuyển trường hình như là vì nguyên nhân khác, nhưng chuyện đó đã bị bên trường Hoài Dương áp xuống, nếu có cơ hội thì phải tìm em ấy tâm sự mới được.
Chu Diễn vừa mới biết lớp học, không ngờ rằng mình đã bị giáo viên chủ nhiệm nhắm tới.
Khi cậu bước vào Hành Trung, ngoại trừ điện thoại thì chẳng mang đồ nào theo.
Lớp Ba học ở lầu hai.
Cậu đi thẳng một đường, nhưng chưa kịp tới cửa, sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
“ Cậu học sinh phía trước, đứng lại cho tôi!”
Chu Diễn không để ý, tiếp tục đi.
“Bảo cậu đứng lại mà không nghe à? Cái cậu nhuộm tóc vàng kia đứng lại cho tôi, có nghe không?!”
Cuối cùng Chu Diễn từ ánh mắt của những người đi ngang qua bên cạnh mình mới nhận ra, người đằng sau đang gọi mình.
Cậu đột ngột dừng chân, xoay người.
Thầy giáo đầu hói mập mạp từ sau đuổi kịp tới, tóm lấy cánh tay cậu, hung dữ hỏi: “Cậu lớp mấy?”
Chu Diễn: “Lớp Ba.”
Thầy giáo mập không quan tâm, chỉ vào tóc cậu nói: “Học kỳ 1 đã dặn dò rất nhiều lần là nghiêm cấm không được làm mấy chuyện lung tung không ra thể thống này rồi, cậu lại ngang nhiên khiêu khích, coi lời trường nói như gió thoảng bên tai đúng không? Nghĩ quả đầu vàng chóe của mình rất tỏa sáng trong đám đông sao?”
Chu Diễn nhướng mày, cảm thấy từ vàng chóe hơi khó nghe, nói: “Đây là màu vàng kim.”
Thầy mập: “...”
Chu Diễn: “Còn nữa, màu tóc của em là bẩm sinh. Bà ngoại em là người Anh chính gốc, bà là một Omega tóc vàng vô cùng xinh đẹp, có cần em lấy ảnh chụp chứng minh thư ra không?”
Thầy mập bán tín bán nghi nhìn cậu.
Đúng lúc này, một nhóm người đi lên từ chỗ khác của hành lang, có vài người đứng cách vài mét nói: “Ấy, chủ nhiệm, lại đi tuần tra à.”
Thầy mập trừng mắt nhìn: “Lại là mấy người các cậu, bản kiểm điểm hồi học kỳ 1 viết vẫn chưa đủ sao?”
“Đâu có, bọn em chỉ là sợ thầy vất vả thôi.”
Chu Diễn nhìn mấy tên ngả ngớn đằng sau, không phải ai xa lạ. Dù sao đêm qua, cậu vô phòng bịt mắt ngủ, còn bọn họ thức suốt đêm chép bài tập ngoài phòng khách.
Tiềm năng học tra lộ rõ.
Ngẫm lại thì tình cảnh lúc ấy cũng quá vi diệu, nếu có người nói với Chu Diễn, sau khi cậu bị ba ruột đuổi ra khỏi nhà khoảng một tháng, vài ngày sau đó sẽ ở chung phòng với một đám người chẳng quen biết, bất kể bên ngoài có ồn thế nào, vào đúng 10 giờ cậu vẫn sẽ ngủ không biết trời trăng gì.
Ngay cả bản thân cậu cũng không tin.
Nhưng mà cậu khá biết điều, cậu không giống với đám Triệu Húc đã ở bên Tiêu Dịch một thời gian dài, cậu cùng lắm là một người ngoài đến ở nhờ, thế nên giữa bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
Các anh em từng cùng nhau đánh lộn, gây chuyện phá phách, đương nhiên rất khách khí với “người bạn” ở nhà đại ca mình, còn về phần chân thành đến mức nào, thì lại là vấn đề khác.
Chu Diễn cũng không quan tâm.
Thẳng đến lúc nhóm người tới gần, cậu mới thấy Tiêu Dịch đút tay vào túi quần đi phía cuối.
Thầy chủ nhiệm mập kia cũng thấy, biểu tình nghiêm khắc hồi nãy lập tức trở nên hòa hoãn không ít, nói: “Vào học rồi, mấy người các cậu an phận một chút cho tôi, đừng có đi quậy phá khắp nơi.”
“Biết rồi biết rồi, chủ nhiệm cứ yên tâm.”
Trước sự gián đoạn này, sự chú ý của chủ nhiệm không đặt lên người Chu Diễn nữa, ông nói thêm một hai câu rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Triệu Húc với Chu Diễn cũng coi như khá thân.
Cậu ta đi lên trước, dựa người vào lan canh bên cạnh cậu, cười nói: “Mới vào học đã bị Trứng Kho nhắm trúng, số cậu cũng không tồi nhỉ.”
“Thường thôi.” Chu Diễn thờ ơ đáp, nhìn bóng lưng chủ nhiệm nói: “Có điều biệt danh Trứng Kho rất hợp với thầy ấy.”
Người bên cạnh cười to: “Mới tráng niên đã bị hói là nỗi đau cả đời của thầy ấy, bọn tôi chỉ dám gọi sau lưng thôi.”
Lúc này Tiêu Dịch đi tới.
Hắn đứng trước mặt Chu Diễn, hỏi: “Tìm được lớp chưa? Cậu học lớp mấy?”
“Lớp Ba.”
Tiêu Dịch cười: “Thật trùng hợp.”
Chu Diễn hỏi: “Cậu cũng ở lớp đó à?”
“Ừ.”
Không chỉ có Tiêu Dịch, Triệu Húc cũng thế.
Triệu Húc đang dựa người vào lan can, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Chu Diễn: “Tóc cậu là bẩm sinh thật sao?”
“Đương nhiên là không.”
Triệu Húc: “...” Thế mà cậu còn mẹ nó nói y như thật.
Tiếng chuông vang lên.
Tuy nói lớp 11 phân ban, nhưng thật ra lớp Ba hiện tại có rất nhiều bạn học cũ thời lớp 10. Nhóm Triệu Húc quậy phá riết quen, vào lớp chưa được hai phút đã bắt đầu nhảy nhót lung tung.
Có thể thấy Tiêu Dịch ngược lại trầm mặc hơn rất nhiều, thậm chí là rất lạnh lùng.
Chu Diễn đứng ở mép bục giảng, đưa ánh mắt nhìn Tiêu Dịch ngồi ở hàng cuối cùng, rất muốn hỏi hắn rằng tại sao thầy chủ nhiệm này lại nói nhiều vậy, còn bắt mọi người phải tự giới thiệu nữa.
Cậu phớt lờ bốn mươi cặp mắt ở dưới bục giảng, tuỳ tiện nói: “Chu Diễn, mười bảy, cao 178, nặng 60, sở thích không, sở trường đặc biệt không.”
Một màn giới thiệu đậm chất thẳng nam, nhưng vẫn khiến không ít nữ sinh bên dưới mắt bắn hình trái tim.
Chu Diễn tập mãi thành quen, hồi xưa cũng có rất nhiều người cho rằng cậu là Beta, ngay cả bây giờ, cậu vẫn không có ý định tiết lộ sự thật mình là Omega.
Điều đó khiến cậu cảm thấy mình giống một thằng ẻo lả.
Dù sao chế độ bảo vệ Omega ở Hành Trung rất tốt, thông tin cơ bản đều nhập vào danh sách, ngoài ra trường còn chuẩn bị nhiều biện pháp khẩn cấp cho kỳ động dục.
Cậu đã làm như vậy mười bảy năm, hiện tại có cái gì khác biệt?
Lão Cát rốt cuộc cũng buông tha cậu, ông ấy chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Tiêu Dịch, cách khoảng một lối đi nhỏ nói: “Em ngồi chỗ đó đi.”
Chu Diễn vừa đi tới vị trí đã chỉ, vừa chú ý nhìn người ngồi cạnh cửa nào đó cầm bút khẽ gõ nhẹ lên bàn, dáng vẻ lười nhác liếc nhìn cậu một cái.
Chân không hiểu sao lại run lên.
Chu Diễn thầm rủa, bị người khác nhìn thì mất miếng thịt nào sao?
Chột dạ cái quái gì, xuỳ!
Vốn dĩ cho rằng ngày đầu tiên khai giảng sẽ không làm gì hết, nhưng Hành Trung thì như thế. Các giáo viên vừa vào lớp đều lập tức lật sách giáo khoa ra giảng bài, hận không thể lấy thêm mười phút.
Giáo viên Hành Trung đều không đáng tin, Chu Diễn cảm thấy bản thân cần có thời gian thích ứng.
Nhưng thời gian là bao lâu, thì phải xem tâm trạng.
Từ tiết đầu tiên đến giờ cậu vẫn luôn chơi điện thoại, vị trí của cậu khá khuất, đặt một cuốn sách trước bàn là xong, rất khó bị nhìn thấy.
Trò chơi đang tới đoạn cao trào, phía trước có người gõ mặt bàn.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện bạn học ngồi bàn trên đang ra hiệu cho mình nhìn lên bục giảng.
Cô giáo toán thấy cậu nhìn lên, đôi mắt đằng sau cặp kính như radar nhắm thẳng vào cậu, bình tĩnh nói: “Bạn học này trông khá lạ mặt, không bằng mời em trả lời câu hỏi này.”
Chu Diễn nhìn mấy dòng chữ trên bảng đen, mấy con số và ký hiệu trong mắt cậu mà nói chẳng khác nào vẽ bùa, cậu nghiêm túc đặt câu hỏi: “Câu hỏi nào ạ?”
Xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng nhịn cười, cô giáo gõ vào đâu đó bên phải bảng đen.
Cậu nhìn một lát, thấy hình như là câu hỏi điền vào chỗ trống, nói: “Đáp án là 0.”
Dù sao dựa vào kinh nghiệm rút ra từ các bài kiểm tra trước kia, hai câu điền vào chỗ trống đầu tiên là 1 hoặc 0, xác suất đúng khá cao.
Bạn học ngồi bàn trên gõ bàn cậu hồi nãy không nhịn được, cố nén cười quay đầu lại, chỉ vào cuốn sách đang mở của cậu nói: “Anh bạn, nhìn câu này, đây là câu hỏi trắc nghiệm, trong ABCD đừng nói số 0, ngay cả 0.5 cũng không có.”
Làm sao cậu biết được cô giáo chỉ ghi câu hỏi.
Chu Diễn cúi đầu nhìn sách, bình tĩnh nói: “Ờm, em chọn C.”
Cả lớp cười vang.
Cô giáo rõ ràng là không nhìn nổi nữa, trừng mắt nhìn cậu: “Ngồi xuống đi, câu này chọn A. Còn nữa, tôi nhắc nhở một số bạn trong lớp, không được mang điện thoại lên lớp. Tuần sau thi thử rồi, tất cả nghiêm túc nghe giảng cho tôi.”
Khỏi bàn chuyện Chu Diễn không biết làm câu này, nếu cô giáo biết cậu thậm chí chẳng làm được đề lớp 10, không biết có bị chọc cho tức chết không.
Chu Diễn lần nữa cầm điện thoại lên, nhân vật trong game đã chết, bởi vì trước đó cậu dẫn đầu, cho nên lúc này không ai chửi cậu chơi xấu. Nhưng ngược lại có một người tóm lấy một tay mơ trong đội chửi um lên, nói đủ điều khó nghe.
Chu Diễn cau mày đáp trả: “Thứ rảnh rỗi sinh nông nổi, cút đi.”
Sau đó rời khỏi trò chơi.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn gửi tới.
Thấy người gửi là Thư Hàng, cậu nhíu mày không thèm đọc, trực tiếp xoá luôn.
Tâm trạng bắt đầu xấu đi.
Buổi trưa ở ngoài cổng trường, một chiếc xe Volkswagen Phaeton dừng trước cổng, học sinh ra vào thấy soái ca phú nhị đại mới chuyển trường tới trong tin đồn đang đứng cạnh xe nói gì đó với người bên trong.
Thấy người bên trong đưa ra một chiếc thẻ, mọi người đều nhủ thầm, quả là người có tiền có khác.
Nhưng Chu Diễn chỉ lạnh lùng nhìn người trong xe, không định duỗi tay lấy.
Người đàn ông trung niên thấy cậu không nhận, cau mày: “Con muốn đối đầu với ta đến khi nào? Ra khỏi nhà một tháng vẫn chưa ăn đủ khổ đúng không? Cầm lấy thẻ đi, cuối tuần về nhà ăn cơm.”
Chu Diễn: “Tôi nhớ rõ ràng lúc trước ông nói cút ra khỏi nhà rồi thì đừng có trở về.”
“Con…”
Lão Mã - Tài xế lái xe làm việc cho Chu Triều Dương hơn mười năm, cũng coi như là người nhìn Chu Diễn lớn lên, vội vàng khuyên bảo: “Tiểu Diễn, đừng giận ba cháu nữa. Ba con nào có phải kẻ thù, ba cháu cũng là vì lo cho cháu cho nên mới đặc biệt tới đây đó.”
Chu Triều Dương nhìn Chu Diễn, trừng mắt: “Đừng có suốt ngày bày vẻ mặt như cả thế giới nợ mình nữa, anh con gửi tin nhắn, sao con lại không về?”
Chu Diễn cười lạnh: “Vì sao tôi phải về?”
Chu Triều Dương tức giận không nhẹ: “Con không thích Thư Hàng ta biết, nhưng con ngay cả cư xử lễ phép cơ bản cũng không có, mấy cuốn sách mua cho con đọc đều vô ích hết sao?”
Thư Hàng trong mắt ba cậu mọi thứ đều hoàn hảo, so với đứa con ruột không nghe lời này của ông thì tốt hơn gấp mấy lần. Đã thế mọi chuyện nhỏ nhặt qua tai ba cậu, đều sẽ được cố ý phóng đại lên.
Chu Diễn phát hiện bản thân thật sự không biết nhiều về Thư Hàng.
Đúng là khiến người ta không nhịn được lạnh hết cả sống lưng.
Có lẽ Chu Triều Dương cho rằng, ông đích thân tới đây, cho cậu tiền, bảo cậu về nhà đã xem như là nhượng bộ xuống nước lắm rồi. Nhưng Chu Diễn tình nguyện không cần chiếc thẻ kia, cho dù ông chỉ giống như một người cha bình thường đưa cậu tới trường, mua cho cậu đống hàng tiêu dùng rẻ tiền, thậm chí còn chẳng dùng đến thì vẫn khiến cậu hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều.
Trong thế giới của Chu Triều Dương, công việc vĩnh viễn là số một, cậu cũng sớm quen với điều đó.
Nhưng vẫn không kìm được mà cảm thấy chua xót.
Lúc này Chu Diễn không hiểu sao thấy đau đầu vô cùng, cả người choáng váng, cậu nhìn thẳng mặt Chu Triều Dương, cuối cùng nói: “Ba, hôm nay con cũng không muốn gây sự với ba. Nhưng nếu ba muốn con với Thư Hàng chung sống hòa bình, con chỉ có thể nói rằng con không làm được.”
Bởi vì một tiếng ba, sắc mặt Chu Triều Dương rốt cuộc cũng hoà hoãn lại.
Cuối cùng ông nhíu mày nói: “Tiền sẽ được gửi vào trong thẻ con, đừng để ta biết con lại gây chuyện ở trường học nữa.”
Ném một câu này xong, cửa sổ xe trước mặt Chu Diễn lập tức đóng lại, sau đó rời đi.
Chu Diễn cụp mắt quay về, đi chưa tới 50 mét, bả vai đụng phải một người.
“Xin lỗi.” Cậu thuận miệng nói.
Có người kéo lấy cánh tay cậu, nhíu mày nhìn đôi mắt mệt mỏi và đỏ hoe của cậu, nói: “Sao thế?”