Chu Diễn không tới chỗ Trần Đạc ở, dù sao người ta đang sống với ba mẹ, làm sao cậu có thể vào ở ké được? Hẹn cậu ta chiều hôm sau gặp xong, trên người Chu Diễn không còn tiền, cậu lấy hai đồng xu còn lại bắt chuyến xe buýt cuối cùng, lang thang trong thành phố hơn một giờ.

Sau đó dùng mấy chục nhân dân tệ còn sót lại trong WeChat tìm đại một quán Net nào đó.

Trước đây cậu chưa bao giờ tới tiệm Net, không quen với hoàn cảnh xung quanh.

Cũng không biết có phải do mới phân hoá hoàn toàn hay không, mùi hương hỗn tạp trong tiệm Net làm cậu chịu không nổi.

Cảm thấy không muốn ngủ, cho nên Chu Diễn chơi game cả đêm.

Ngày hôm sau Trần Đạc há hốc mồm nhìn cậu, bóp mặt cậu xoay qua xoay lại, nhíu mày: “Cậu định cứ tiếp tục chơi cứng đối cứng với ba cậu mãi sao? Nhìn xem cái gương mặt đẹp trai này bị cậu tàn phá thành cái dạng gì rồi.”

Chu Diễn tức giận hất bay tay cậu ta ra.

Không ngờ Trần Đạc lần nữa sáp lại gần, ngửi ngửi người cậu, nói: “Trên người cậu có mùi gì thế? Khá thơm đấy.”

Sắc mặt Chu Diễn khẽ biến.

Người khác tạm thời không ảnh hưởng đến cậu, không có nghĩa là tin tức tố của cậu không ảnh hưởng tới người khác.

Cậu chưa kể chuyện mình đã hoàn toàn phân hoá thành công cho Trần Đạc nghe.

Chu Diễn đẩy đầu cậu ta: “Chẳng có mùi gì hết, đệt mợ nó đừng có ngửi nữa, trông có khác gì chó không.”

Trần Đạc: “Cậu uống sữa phải không, chuyện đó có gì đâu mà phải ngại.”

Mặt Chu Diễn tái mét.

Đây là một trong những lý do khiến cậu không muốn nói về nó, hôm qua ở bệnh viện, bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra cho cậu rằng tin tức tố của cậu có mùi sữa trộn với hương cỏ xanh. Lúc ấy, cô còn cười nói: “Nam sinh có hương vị tươi mát như này kỳ thật rất hiếm thấy.”

Chu Diễn không muốn nói gì cả.

Đặc biệt là trong tình huống ở bên cạnh còn có một Tiêu Dịch.

Dưới sự ảnh hưởng của Tiêu Dịch, cậu có thể cảm thấy trên người mình có một mùi hương như có như không, đó là hương gỗ thông, rất dễ ngửi. Chu Diễn không muốn chấp nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng mùi hương này cực kỳ phù hợp với gương mặt anh tuấn đó.

Không biết người đó đang làm gì.

Nhìn tuổi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, trông chẳng giống một học sinh nghiêm túc bình thường chút nào.

“Tiếp theo cậu định làm gì?” Trần Đạc hỏi cậu.

Lúc này, hai người đang ngồi xổm ở thềm đá dưới cầu vượt trên đường cái, trên tay mỗi người cầm một ly mì gói, vẫn là vị bò cay như cũ.

Chu Diễn húp xì xụp, thờ ơ nói: “Còn đang suy nghĩ.”

Trần Đạc dường như bị cậu chọc cười, gõ vào ly mì của cậu, bảo: “Tôi vốn tưởng cậu là loại thiếu gia đến bữa sáng cũng phải đi máy bay ra nước ngoài ăn, không chịu nổi cuộc sống nghèo túng như này đâu.”

Chu Diễn đang húp nước mì thì bị nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa.

Cậu nhìn chằm chằm Trần Đạc, khàn giọng nói: “Cậu có thể bớt tưởng tượng lố chút được không?”

Đi máy bay? Máy bay em gái cậu đấy!

Trần Đạc tỏ vẻ vô tội: “Cái này không phải tôi tưởng tượng, tôi còn nghe được phiên bản lố hơn kìa, gì mà lúc học sơ trung cậu ở nội trú ở trường rồi dậy muộn, người hầu trong nhà lái siêu xe hàng chục triệu đứng bên ngoài ký túc xá, bưng đủ loại món ngon từ khắp thế giới chờ cậu lựa chọn.”

Chu Diễn nghiến răng: “Thư Hàng cái tên khốn này!”

Chuyện này đương nhiên không thể thiếu dấu tích của Thư Hàng, dù sao loại chuyện như này không chỉ mới xảy ra lần một lần hai, anh ta đúng là phí không ít công sức biến cậu thành một thiếu gia vô dụng trong chiếc lồng vàng.

Mấy tin đồn nhảm này vốn đã không đáng tin.

Chu Diễn lớn tới từng này chỉ có một lần duy nhất ở nội trú là vào năm lớp 9, lý do là vì ngứa mắt người phụ nữ Bạch Liễu Hân kia suốt ngày giả bộ làm mẹ hiền đi lại trước mặt mình, nên mới dọn ra trường học ở.

Kết quả người dì duy nhất trong nhà tới, nói rằng anh trai cậu lo cậu ăn đồ ở trường không quen.

Tin đồn ngày càng lan rộng, kể từ đó cậu cũng không ở nội trú nữa.

Mắc công tạo cơ hội cho tên khốn Thư Hàng phao tin thêm.

“Trường mới của cậu thế nào?” Trần Đạc đoán được sơ sơ, dứt khoát chuyển chủ đề.

“Không biết, ba tôi chọn.”

Trần Đạc cũng biết nguyên nhân cậu phải chuyển trường, thở dài nói: “Đôi khi ngẫm lại nhà có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt, anh cậu đúng là người chẳng ra gì.”

Chu Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta: “Anh ta không phải anh tôi.”

“Biết rồi, là tôi nói sai.” Trần Đạc vươn tay phải đặt lên vai Chu Diễn, vỗ vài cái, nói: “Chẳng có gì to tát, không có tiền thì không phải vẫn còn anh em của cậu là tôi mà, không để cậu đói chết đâu.”

Chu Diễn mỉm cười, trong lòng khá cảm động. Sau ngần ấy năm, nếu như thật sự có người bạn nào có thể nói chuyện được với cậu, thì chỉ có Trần Nhị Cẩu này.

Là người tử tế với bạn bè, không thích mấy loại thích ra vẻ ta đây như Thư Hàng giống cậu.

Nhưng đợi đến khi Chu Diễn ăn hết sợi mì cuối cùng trong ly, ngẩng đầu nhìn đường cái trước mặt, nói: “Chưa tới mức đói chết, trước tiên phải kiếm tiền ở khách sạn đã, tiệm Net không phải nơi cho người ở.”

Trần Đạc nhìn theo ánh mắt cậu, thấy đối diện là ngân hàng thì run sợ, nói: “Thật ra… chúng ta chưa đến mức phải đi tới bước đường này đâu đúng không?”

Dứt lời, cậu ta lập tức tỏ thái độ: “Đến chỗ tôi ở đi, tôi không chê cậu đâu.”

“Không đơn giản thế, lần này tôi phải tự mình giải quyết.”

Ba cậu đóng thẻ cậu, đơn giản là muốn dùng tiền buộc cậu phải thỏa hiệp. Không phải lúc trước Thư Hàng cũng lợi dụng điểm này, ở bên cạnh ông thọc gậy bánh xe không biết bao nhiêu lần sao? Chu Diễn không muốn liên lụy đến Trần Đạc, chuyện này người ngoài không thể nhúng tay vào được.

Hai mươi phút sau, Trần Đạc đi theo Chu Diễn, vào một tiệm bida đằng sau ngân hàng.

Ở ngay bên kia đường đối diện chỗ cậu lướt mạng tối qua.

Buổi tối hôm qua Chu Diễn không chú ý, mãi đến sáng mới phát hiện khu vực này có đầy chỗ vui chơi giải trí, dân cư náo nhiệt, ngoài đường phố chỗ nào cũng nghe thấy tiếng rao bán của người bán hàng rong, rất tiện lợi cho những người nửa đêm vẫn còn lang thang ngoài đường như cậu.

“Chúng ta tới chỗ này làm gì?” Trần Đạc hỏi.

“Cá độ.”

“Cá… Cá độ! Cậu điên rồi!”

Trần Đạc khẽ quát nhỏ bên tai Chu Diễn, vẻ mặt cậu vẫn như thường, đưa mắt quan sát một vòng xung quanh mình.

Tiệm bida hai người bước vào cũng không nhỏ, hiện giờ vẫn còn sớm, người bên trong không quá nhiều nhưng cũng chẳng ít. Những người có mặt vào giờ này, chủ yếu là kiểu người thường dành phần lớn thời gian ở đây.

Có rất nhiều người đặt cược cá độ bida, nhưng đa số toàn là cược nhỏ.

Chu Diễn dắt Trần Đạc tìm chỗ chơi, ném cây cơ cho cậu ta: “Sợ cái gì? Coi như chơi vui thôi.”

Trần Đạc cạn lời, rõ ràng cậu tới đây vì tiền, chạy tới nơi xa lạ như này, xảy ra chuyện thì ai chịu đây?

Trình độ càn quét bàn bằng một hai lượt của Chu Diễn đặt ở chỗ này cũng đủ gây chú ý, dù sao đây cũng không phải trận đấu bida thật sự. Qua cỡ một hai giờ, trong tay cậu đã có khoảng ba bốn trăm tệ.

Phí ở khách sạn khoảng 180 tệ, đủ để cậu chống đỡ tới lúc nhập học.

Chậc, tuy có hơi nghèo, nhưng cậu vẫn không kìm được mà vui mừng.

Nhưng Chu Diễn quá nổi bật, trình độ càn quét bàn đặt ở tiệm bida nhỏ này thì không có vấn đề gì, có điều cậu rất nhanh đã khiến cho người nào đó chú ý. Ví dụ như… chủ tiệm bida này và những khách đến xem.

“Nhóc con, kỹ thuật không tồi.”

Người tìm tới cửa khoảng chừng hai mươi tuổi, đuôi mắt có sẹo, nửa bên đầu còn có một hình xăm chữ nguệch ngoạc như vẽ bùa, khiến cho cả người gã toát ra khí chất đại ca. Chu Diễn chú ý thấy theo sau gã còn có vài người, chiều cao không đồng đều.

Trần Đạc chỉ muốn che mặt, đúng là sợ cái gì đến cái đó.

Những kẻ này đều là kiểu chơi luật rừng, không thể nói quy tắc và lý lẽ với chúng.

Chu Diễn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi giật khóe mắt nhìn chúng, nói: “Cũng tạm.”

Mặt sẹo hỏi: “Hay là chơi với bọn tôi một ván đi, cược lớn.”

Trường hợp này được xem như là quy tắc mặc định, ông chủ người ta không đời nào để bạn thắng trắng, có rất nhiều người trên danh nghĩa là huấn luyện viên nhưng thực chất là một xạ thủ.

Hay nói cách khác, tôi có thể nhường bạn thắng, nhưng cuối cùng bạn chỉ có thể thua.

Chu Diễn nói: “Không chơi.”

Mặt sẹo đối diện lập tức thay đổi sắc mặt, gã đã nhìn trúng thằng nhóc cả người toàn hàng hiệu còn không phải là tay mơ này, nếu như hôm nay không hố nó một trận thì đúng là lỗ to.

Chu Diễn biết đối phương đang âm mưu gì, cho nên càng từ chối.

Cậu nhìn đám người đối diện bắt đầu cau mày, ban đầu cậu cũng không tính cược lớn, nhưng ai ngờ tiệm bida nhỏ này lại là nơi tụ tập của đám du côn trước mặt chứ.

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo.

Nhưng mà tên mặt sẹo này có vẻ đột nhiên phát hiện ra gì đó, nhăn mũi, đôi mắt nhìn Chu Diễn với Trần Đạc sáng rực lên: “Không ngờ ở cái tiệm nhỏ này của tôi, vậy mà cũng có hai Omega tới?”

Ánh mắt Chu Diễn trầm xuống, trước khi bước vào chỗ này không phải cậu không có suy tính. Nơi đây vàng thau lẫn lộn, bọn họ đã xịt khử mùi rồi, theo lý thuyết không thể nào bị phát hiện được.

“Sao lại thế này?” Chu Diễn nghiêng đầu hỏi Trần Đạc.

Vẻ mặt Trần Đạc cứng đờ, móc bình nhỏ trong túi ra nhìn, biểu tình như đưa đám: “Mẹ tôi đưa cho tôi, quá hạn sử dụng rồi.”

Chu Diễn cạn lời nhìn trời, tức giận: “Bộ cậu không thể lấy chai mới trước khi ra ngoài sao?”

Giới tính Beta chiếm phần lớn trong nhóm người, vốn dĩ Omega và Alpha đã ít hơn nhiều. Hơn nữa Omega còn yếu ớt, vì cân nhắc cho sự an toàn, hầu hết sẽ không xuất hiện ở mấy chỗ như này.

Hiện tại danh tính của hai người đã bại lộ, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.

Ở đây không thiếu Alpha, ví dụ như  tên mặt sẹo trước mặt này, có tin tức tố hương nhựa.

Chu Diễn thì không vấn đề gì, cậu chỉ thấy tức ngực trước tin tức tố của Alpha, nhưng Trần Đạc thì không như thế, khi mùi hương của đối phương ập tới, mặt cậu ta lập tức tái mét.

Trong tình huống khẩn cấp, Chu Diễn túm lấy Trần Đạc vọt về phía cửa: “Chạy!”

Trần Đạc cũng nhanh chóng phản ứng lại, cậu ta biết trong tình huống này mà chỉ đứng yên tại chỗ thì sẽ kéo chân Chu Diễn, cho nên rất nhanh đã lao ra cửa. Người của mặt sẹo muốn đuổi theo, bị cây gậy đánh golf mà Chu Diễn quăng tới chặn lại.

Tiệm bida lập tức trở nên hỗn loạn.

Chu Diễn đánh nhau không theo bất cứ quy luật nào, trước giờ toàn tìm người để thực chiến mà luyện ra, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn.

Đám người của mặt sẹo ăn không ít đòn, bắt đầu hoài nghi đây thực sự mẹ nó là một Omega sao?

Bản thân mặt sẹo cũng phải tốn rất nhiều sức, gần như là vật lộn với đối phương.

Bởi vì đang đánh nhau nên gã có thể dễ dàng nhận ra mùi hương trên cơ thể Omega này nồng đậm hơn trước, vô cùng dễ ngửi. Tên mặt sẹo thầm nuốt nước miếng, ánh mắt dần trở nên tham lam và đánh khinh.

Chu Diễn dùng một chân quét ngang, bị gã đỡ được.

Mặt sẹo nắm mắt cá chân cậu.

Trọng tâm toàn thân Chu Diễn bị nghiêng về một bên, ngã về phía người mặt sẹo, cậu đang định chửi mẹ nó thì cảm thấy mông mình bị nhéo mạnh một phát.

Bên tai vang lên một câu: “Khà khà, mềm đấy.”

Da đầu Chu Diễn tê rần, lập tức nổ tung.

Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra, suýt chút nữa muốn nôn mửa.

“Tao đệt thằng khốn nhà mày!” Cậu cầm đại một chai bia để trên bàn, đập thẳng vào đầu tên mặt sẹo, bang một tiếng, mặt sẹo đau quá phải buông tay ra.

Chu Diễn vẫn chưa nguôi giận, tung một cước vào bụng gã: “Dám đụng tới bố mày hả! Ông đây đánh chết mày!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play