Lúc Chu Diễn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng hơn nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hồi nãy đã xảy ra chuyện gì thế?

À, một tên ngốc nào đó đã đâm phải xe cậu.

Với cái người đi cùng với tên đó nữa.

Sau khi cuối cùng cũng nhớ chuyện gì đã xảy ra, Chu Diễn nhất thời rất muốn đập đầu vào tường.

“Tỉnh rồi?” Người ngồi bên cạnh giường bệnh nói, Chu Diễn nghiêng đầu nhìn sang, là một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng.

“Vâng.”

Hiện tại phát hiện bản thân không còn cảm giác đau đớn nữa, cậu từ từ ngồi dậy.

Khi nhìn thấy người ngồi ở ghế đối diện, chân tay Chu Diễn cứng đờ, cậu chớp mắt.

Sao hắn vẫn còn ở đây?

Dường như nhận ra cậu đang nghĩ gì, Tiêu Dịch đứng lên đi tới cạnh giường, hất cằm về phía bác sĩ: “Đừng ngạc nhiên thế, tôi cũng không muốn, bác sĩ không cho đi.”

Vị bác sĩ mới nãy vén màn xanh gần mép giường lên lấy cây bút cắm trên túi áo bên ngực xuống.

Cô viết hai nét lên bệnh án, phụ hoạ ậm ừ vài tiếng.

Ừ xong thì quay đầu nhìn Chu Diễn, cười vô cùng thân thiện.

“Hiện giờ cơ thể cậu có cảm thấy gì không?” Cô ấy hỏi.

Chu Diễn thử cử động vài cái, lắc đầu.

Cử động xong mới nhớ ra, hỏi: “Hồi nãy tôi bị gì thế?”

Bác sĩ nữ vỗ vai cậu, cười ẩn ý: “Chúc mừng, trưởng thành rồi.”

Chu Diễn: “...”

“Cậu bây giờ là một Omega hoàn chỉnh.”

Chu Diễn mặt đầy sọc đen.

Ngẩng đầu lên thì phát hiện một người khác ở đây cũng đang nhếch miệng cười, có vẻ nhịn rất vất vả.

Mặt Chu Diễn trong nháy mắt ngày càng đen.

Cậu bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Muốn cười thì cười đi.”

Tiêu Dịch siết chặt tay thành quyền, đưa lên che miệng ho hai tiếng, nói: “Ngại quá.”

Bác sĩ chỉ vào Tiêu Dịch, nói với Chu Diễn: “Nhắc mới nhớ, cậu phải cảm ơn cậu ấy đấy. Sau khi chúng tôi kiểm tra, phát hiện độ phù hợp tin tức tố của hai người lên tới 99.8%, hai người có thể gặp nhau quả thật là một kỳ tích. Hơn nữa cũng do cậu phát triển quá muộn, cho nên phản ứng lần đầu tiên mới dữ dội như vậy.”

Một thằng đàn ông đột nhiên ngất xỉu, chỉ được xem là phản ứng dữ dội?

Chu Diễn ngay cả ý giết người cũng có rồi.

Bác sĩ hiển nhiên không nhận ra tâm tình sa sút của cậu, tiếp tục nói: “Nhưng mà trước mắt cậu có vẻ chỉ phản ứng với tin tức tố của cậu ấy thôi.”

Chu Diễn nhìn người đang khoanh tay đứng cạnh giường, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn.

Bản thân chỉ phản ứng với tin tức tố của hắn, vậy mà còn làm mình đau đến túa mồ hôi lạnh, người này có độc à?

Nhưng mà tâm trạng Chu Diễn có vẻ tốt hơn.

Chỉ có phản ứng với người này, chứng minh về sau miễn không gặp lại hắn nữa là chẳng có vấn đề gì.

Thế nhưng câu tiếp theo của bác sĩ đã đánh cậu hiện nguyên hình: “Nhưng cũng chính vì thế, phản ứng trong kỳ động dục của cậu sẽ mãnh liệt hơn Omega bình thường. Chúng tôi khuyên cậu không nên sử dụng thuốc ức chế liều cao, như vậy sẽ có hại cho cơ thể. Nếu có thể, chúng tôi hy vọng tốt nhất cậu nên ở bên…”

“Tiêu Dịch.” Người nào đó đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

Bác sĩ nói: “Đúng, ở bên cạnh Tiêu Dịch, cậu ấy có thể tạo ra tác dụng trấn an tốt nhất. Hơn nữa…”

“Không cần.” Chu Diễn vội vàng ngắt lời cô, nói tiếp: “Tôi chọn sử dụng thuốc ức chế.”

Không tính chuyện cậu với người tên Tiêu Dịch này không quen, giữa bọn họ còn tồn tại một mối thù sâu oán nặng là thi thể chiếc xe kia, nhất là cơn đau đớn đó, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu cậu tê dại.

Có chết cũng không muốn trải qua lần nữa.

Bác sĩ dường như nhận ra điều gì đó từ gương mặt khẽ tái xanh lại của cậu, bật cười: “Không lẽ cậu sợ đau?”

“Không phải.” Chu Diễn phủ nhận.

Cậu đánh nhau không biết bao nhiêu lần, sao có thể sợ đau?

Nhưng cảm giác khi ấy, quả thật là ai cũng chịu nổi.

Bác sĩ cũng không vạch trần cậu, tiếp tục cười nói: “Chuyện này cậu hiểu lầm rồi, tin tức tố của cậu ấy chỉ là chất xúc tác thúc đẩy sự phân hoá của cậu thôi. Cậu phát triển quá muộn, cộng thêm bị tin tức tố có độ phù hợp cực cao kích thích, cho nên mới sinh ra cơn đau nhức, về sau sẽ từ từ giảm bớt, còn chuyện trong tương lai cậu có bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác hay không thì phải xem phản ứng tiếp theo của cậu.”

Chu Diễn gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài khiến người khác bực bội này. Cậu thực sự không thích mùi bệnh viện, hỏi bác sĩ: “Hiện giờ tôi có thể xuất viện không?”

“Đương nhiên là được, nhưng về vấn đề cơ thể, tôi khuyên cậu nên thông báo với ba mẹ mình.”

Chu Diễn lắc đầu, ý bảo không cần thông báo, cậu muốn xuất viện.

Nếu bây giờ thông báo cho Chu Triều Dương biết, chắc chắn sẽ khiến Thư Hàng và người phụ nữ kia chê cười cậu. Với thân phận Omega này của cậu, đã xác định là không thể có thể lực đỉnh cao và năng lực xuất sắc như Alpha.

Cậu vẫn sẽ bị Alpha ảnh hưởng, hơn nữa không chỉ có một.

Cậu đã từng rất căm ghét sự thật này, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, cậu chấp nhận.

Hiện tại cậu cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ nằm.

Chu Diễn đột ngột trầm mặc khiến bác sĩ không biết nên nói gì, Tiêu Dịch nhìn cậu, rồi xoay người giúp cậu lấy thuốc.

Hai người cùng ra khỏi bệnh viện, Chu Diễn liếc mắt một cái đã phát hiện chiếc xe Land Rover đậu dưới bậc đá trước cổng bệnh viện, tên khỉ ốm ngồi ở vị trí ghế lái ra sức vẫy tay về phía này.

“Anh Tiêu! Anh! Với cậu gì đó nữa, bên này!”

Giọng lớn đến nỗi người xung quanh đều quay lại nhìn cậu ta.

Chu Diễn làm vẻ mặt một lời khó nói hết, hỏi cậu soái ca từ đầu đến cuối vẫn vô cùng kiệm lời, hỏi: “Cậu tìm tên ngốc này ở đâu ra thế?”

Biểu tình của soái ca dường như có hơi khó chịu.

Hai người bước xuống bậc đá, đi tới cạnh chiếc xe, Tiêu Dịch vỗ vào gáy của Triệu Húc: “Gào gì mà gào? Có cần tôi giúp cậu tìm cái loa không?”

Triệu Húc xoa gáy cười hai tiếng: “Tại em sợ anh không nhìn thấy em.”

Cậu ta quay đầu, chú ý tới người bên cạnh. Với mâu thuẫn trước đó của hai người, cậu ta khẳng định sẽ không bày mặt tươi cười chào đón Chu Diễn, nhưng nghĩ tới việc đối phương là một Omega thì cũng không so đo tính toán nữa.

Chu Diễn không có mấy tâm tư phức tạp như Triệu Húc, xét thấy đã xong chuyện, cậu nói với Tiêu Dịch: “Cảm ơn hai cậu đã đưa tôi đến bệnh viện, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.”

Tiêu Dịch vừa hay mở cửa xe, nói: “Đi đâu? Lên xe, tôi đưa cậu.”

“Không cần đâu.”

Không tiện đường, cũng không muốn tiện đường.

Tiêu Dịch nhướng mày, không ép.

Hắn lên xe kéo cửa kính xuống, nửa phút sau đột nhiên vươn hai ngón tay ngoắc với Chu Diễn, ra hiệu cậu tới gần.

Chu Diễn nghi ngờ, nhưng vẫn bước tới, nhìn người trong xe: “Chuyện gì?”

Từ bên trong đưa ra một giấy không biết xé từ đâu.

Chu Diễn nhận lấy, mặt trên là hai chữ Tiêu Dịch, mặt sau là một chuỗi số điện thoại, chữ viết tay đẹp đến bất ngờ.

Cậu cảm thấy hơi khó tin.

Hôm nay chẳng biết là ngày gì, có tận hai người đưa số điện thoại cho cậu.

Tiêu Dịch nói: “Xe cậu đã được người đưa tới xưởng sửa chữa, về sau có vấn đề gì thì cứ gọi vào số điện thoại này. À, ý tôi là cơ thể của cậu.”

Chu Diễn bán tín bán nghi.

Giây tiếp theo, cậu thấy đôi mắt Tiêu Dịch dưới vành mũ đen ánh nét cười nhàn nhạt, hắn nói: “Cậu chắc chưa đủ mười tám đâu nhỉ? Lái xe trái phép nha, bạn nhỏ mới lớn.”

Chu Diễn: “...”

Chiếc xe nghênh ngang rời đi, Chu Diễn nhìn chằm đuôi xe nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra mà hét lên: “Tiêu Dịch, đồ khốn nhà cậu!”

Cậu mới là mới lớn, cả nhà cậu đều là bạn nhỏ!

Chu Diễn cực kỳ tức giận, cậu vò tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Nhẹ quá, ném không vào.

Cậu lười ném lại lần thứ hai, quay đầu rời đi.

Lúc này sắc trời đã hơi tối, đèn đường dọc đường lần lượt bật lên, Chu Diễn móc điện thoại ra, phát hiện màn hình hiện lên toàn thông báo cuộc gọi nhỡ của Trần Đạc.

Cậu gọi lại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

Trần Đạc ngay lập tức gào lên: “Tôi bảo chứ cậu sao rồi? Không biết còn tưởng cậu bị bắt cóc mất tiêu.”

“Ngại quá, tại tắt tiếng.”

Cậu đổi giờ hẹn gặp mặt khác với Trần Đạc, đôi mắt vô thức nhìn cục giấy nhỏ bằng móng tay cái bên cạnh thùng rác, nghĩ một lát, không biết ma xui quỷ khiến gì mà nhặt lên, đút vào túi.

Về phía bên kia, Triệu Húc đang lái xe về hướng Tây Đường, bọn họ sống ở đó.

Tiêu Dịch vô thức xoay chiếc điện thoại trong tay.

Triệu Húc nghĩ tới phí sửa chữa chiếc xe kia, con số cao đến mức khiến cậu ta đau gan, chủ yếu là đau thay Tiêu Dịch.

Cho dù hắn không phải người thiếu tiền gì.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, cậu ta quay đầu nói với Tiêu Dịch: “Anh Tiêu, anh đền thật à? Tên nhóc kia vừa nhìn là biết là một tiểu thiếu gia. Hơn nữa, chỗ đó vốn dĩ đâu phải chỗ đậu xe, không thể trách chúng ta được.”

Tiêu Dịch nheo mắt nhìn: “Mới nhận xe có ba ngày mà đã lái liều như vậy, cậu còn thấy mình đúng?”

“Em không nói mình đúng, nhưng bộ em không thể phấn khích khi được cầm lái sao?”

Tiêu Dịch dựa lưng vào ghế xe, thả lỏng cơ thể.

“Tốt nhất cậu nên nghĩ cách giải thích với ba cậu vì sao lại đâm chiếc xe ông ấy mới mua chưa đầy một tháng thành một lỗ lớn đi.”

Triệu Húc lập tức kéo cánh tay Tiêu Dịch, gào khóc: “Anh, anh phải cứu em!”

“Nhìn đường!” Tiêu Dịch gạt tay Triệu Húc ra, cảm thấy hết nói nổi, trợn mắt nói với cậu ta: “Còn chưa bị ba mình đánh chết đã muốn đi gặp Diêm Vương trước rồi phải không?”

“Em sợ.” Triệu Húc một lần nữa khởi động xe, nghĩ tới lão ba mình là run rẩy.

Hoàn cảnh gia đình nhà Triệu Húc không khá giả như Tiêu Dịch, ba cậu ta là ông chủ tiệm bánh mì thủ công nổi tiếng ở phố Tây Đường, tay nghề gia truyền, được Nhà Nước cấp giấy chứng nhận uy tín.

Đôi bàn tay mạnh mẽ nhào bột ấy, đánh con không chút nương tay.

Từ trước đến nay luôn xem trọng phương pháp bổng hạ xuất hiếu tử*.

*Bổng hạ xuất hiếu tử: quan niệm giáo dục thời xưa, ý chỉ con cái phải cho roi cho vọt thì mới hiếu thảo.

Cậu ta có thể sống sót và lớn tới giờ, thật sự là một kỳ tích.

Tiêu Dịch tặc lưỡi một tiếng, an ủi: “Cũng có phải lần đầu bị đánh đâu, chỗ tôi có thuốc, lát về cho cậu.”

Triệu Húc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng thuốc của hắn lần nào dùng cũng rất tốt, cho nên vui vẻ đồng ý.

Cậu ta đi gần nửa đường, không hiểu sao lại nghĩ tới tên nhóc hồi nãy.

“Anh.” Trần Húc gọi người bên cạnh.

Tiêu Dịch dựa người vào lưng ghế, lơ đễnh ừ một tiếng.

Triệu Húc chậc lưỡi, nói: “Không biết anh có nhận ra không, kỳ thật tên nhóc chúng ta gặp hôm nay, lúc không chửi thề trông cũng… khá dễ thương.”

Tiêu Dịch nhắm mắt lại như muốn ngủ.

Ánh đèn ven đường chiếu vào tạo bóng dọc theo viền mũ, che khuất hàm dưới, ánh sáng nhấp nháy làm cho gương mặt chìm trong nửa sáng nửa tối trông đẹp trai vô cùng.

Hắn có vẻ đột nhiên nghĩ tới gì đó, lãnh đạm ừ một tiếng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

Thoạt nhìn hung dữ như cả thế giới nợ tiền mình, thật ra chỉ là một đứa trẻ, Tiêu Dịch nghĩ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play