Có đùi để ôm quả nhiên rất thoải mái nha, dưới sự dẫn dắt của Cục Vàng, Liễu Liêm nhanh chóng vượt qua bản đồ.
… Tuy rằng toàn bộ quá trình anh đều ngồi vừa ăn kẹo sầu riêng vừa ngắm phong cảnh.
Suốt đường đi, anh gần như không hề đụng tới mana mà Cục Vàng cho anh. Thế là lúc rời phó bản, anh định trả lại mana cho Cục Vàng, nhưng lại bị cậu cự tuyệt.
[Đội ngũ] Tôi không dùng tới, trả lại cho cậu.
[Đội ngũ] Chồng không cần.
[Đội ngũ] Vô công bất thụ lộc.
[Đội ngũ] Vợ là vợ của chồng, chồng tặng vợ cái này cái kia không phải là chuyện đương nhiên sao?
[Đội ngũ] Cậu không phải là thích con trai chứ?
[Đội ngũ] Thích con trai? Không thể nào! Tôi là trai thẳng!
[Đội ngũ] Vậy sao cậu lại có thể gọi một thằng con trai là vợ thuận miệng đến thế?
[Đội ngũ] Tôi kêu cũng không phải là kêu anh, tôi kêu nam thần của tôi.
[Đội ngũ] … Nam thần của cậu cũng chẳng phải là con trai đó sao?
[Đội ngũ] Hứ, mắc mớ gì tới anh.
[Đội ngũ] …
[Đội ngũ] Tiếp theo chồng sẽ dẫn vợ đi bản đồ cấp bốn mươi.
[Đội ngũ] Không cần, làm như vậy rất phiền phức.
[Đội ngũ] Vợ là vợ của chồng, không có gì là phiền toái hết.
[Đội ngũ] …
Liễu Liêm vốn còn đang nghi ngờ Cục Vàng có phải là Mãn Thiên Tinh hay không, nhưng sau khi nói chuyện vài câu, anh có thể khẳng định cái tên này tuyệt đối không phải là Mãn Thiên Tinh!
Anh lặng lẽ theo dõi Mãn Thiên Tinh lâu đến như vậy, hoàn toàn không cảm thấy Mãn Thiên Tinh là loại người vừa ngạo kiều vừa không được tự nhiên như tên này, xem ra tên này chỉ là fan của Mãn Thiên Tinh mà thôi…
Bất quá Cục Vàng tuy rằng ngạo kiều nhưng khi đã nói thì sẽ làm, nói dẫn anh đi bản đồ liền thực sự dẫn anh đi một vài cái bản đồ khác nhau, càng về sau Liễu Liêm càng nhức đầu.
[Đội ngũ] Tôi muốn đi ăn cơm, đăng xuất trước.
[Đội ngũ] Không cần đăng xuất, treo máy đi, nhấn đi theo tôi.
[Đội ngũ] Cậu cũng có chuyện riêng cần làm, như vậy rất phiền tới cậu.
[Đội ngũ] Phiền cái gì, vợ là vợ của chồng.
Liễu Liêm: “…”
Tuy rằng tên này nói không phải gọi anh là “vợ”, mà là gọi nam thần Sầu Riêng Ngàn Tầng của hắn…
… Thế nhưng Sầu Riêng Ngàn Tầng cũng là anh sao?!
Cho nên rốt cuộc cũng là gọi anh!
Bị một fan nam gọi “vợ”… Loại cảm giác này thật sự quá vi diệu.
Thế nhưng Liễu Liêm lại không thể nói gì được, bởi vì tên này căn bản không biết anh là Sầu Riêng Ngàn Tầng, anh càng không có khả năng tự làm mình bại lộ.
Đương nhiên Liễu Liêm không tin tên này thật sự thích anh… Thích nhiều lắm cũng chỉ là giọng nói của anh mà thôi, hơn nữa anh xem tên này tuổi chắc chắn không lớn lắm, đoán chừng chỉ mới mười mấy tuổi. Con nít khi thích gì đều nhiệt tình như thế, qua một thời gian nữa sẽ “di tình biệt luyến”. (Thay đổi tình cảm)
Ngày thứ hai, Liễu Liêm vừa rời giường liền mở máy tính lên trò chơi.
Anh vừa lên, trò chuyện riêng của anh liền phát sáng.
[Riêng tư] Vợ ơi, rốt cuộc vợ cũng lên rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ hàng ngày đi.
Liễu Liêm: “…”
Mặc dù Liễu Liêm cố ý từ chối, nhưng lại không lay chuyển được tên cố chấp này, đành phải đi theo.
Ngày thứ ba, Liễu Liêm vừa lên…
[Riêng tư] Vợ ơi, rốt cuộc vợ cũng lên rồi, chúng ta đi đấu trường đi.
Liễu Liêm: “…”
Mặc dù Liễu Liêm vẫn từ chối như cũ nhưng mà vẫn không có tác dụng gì.
Vì vậy hôm nay anh vẫn phải đi theo sau mông của tên Cục Vàng này.
Ngày thứ tư, Liễu Liêm vừa lên…
[Riêng tư] Vợ ơi, rốt cuộc vợ cũng lên rồi, chúng ta đi luyện kỹ năng sinh hoạt đi.
Liễu Liêm: “…”
Cuối cùng anh buông tha cho việc từ chối.
Ngày thứ năm, Liễu Liêm vừa lên, liền bắt đầu ngồi đợi tin nhắn của tên Cục Vàng nào đó.
Nhưng mà anh đợi nửa ngày, Cục Vàng vẫn không có động tĩnh gì.
Liễu Liêm do dự một chút, mở danh sách bạn tốt ra lại phát hiện Cục Vàng không online.
Làm cái đuôi của người khác lâu như thế, Liễu Liêm cuối cùng cũng có thể tự do chơi game.
Ở trong game suốt một ngày, lúc đầu anh rất có hăng hái đi dạo xung quanh ngắm cảnh, thế nhưng đi dạo lâu anh tự nhiên có cảm giác nhàm chán, bên người hình như cái gì đó.
Liễu Liêm chợt nhớ tới mỗi lần Cục Vàng kéo anh tới một địa phương mới, sẽ nói một đống chuyện xưa mà bên công ty game đặt ra cho chỗ đó, tuy rằng mấy cái đó anh cũng biết… tư liệu game đều đã có hết, nhưng mà khác với đống chữ khô khan của NPC, Cục Vàng nói hiển nhiên thú vị hơn nhiều.
Ngay lúc Liễu Liêm chuẩn bị đăng xuất, Cục Vàng rốt cuộc cũng lên.
Thấy trò chuyện riêng tư sáng lên, tâm tình của anh lại có chút chờ mong.
[Riêng tư] Vợ ơi, mấy ngày hôm nay chồng có chút chuyện, có thể sẽ không lên game thường xuyên được.
Liễu Liêm sửng sốt, nghĩ thầm con nít thì có chuyện gì chứ, chẳng lẽ là tới kỳ thi?
Nghĩ lại thì lúc này đúng là gần thời gian thi cuối kỳ của trường học.
Ôn bài thì nói là ôn bài, bày đặt “có chút chuyện”, đứa nhỏ này không trung thực một chút nào, không đáng yêu gì hết.
[Riêng tư] Ừ.
[Riêng tư] Vợ thật lạnh lùng, chồng suốt một ngày không login vợ không lo lắng sao?
[Riêng tư] …
Liễu Liêm lặng lẽ nghĩ, tên này mỗi ngày đều chơi game, thành tích học tập tốt mới là lạ!
[Riêng tư] Cố gắng lên.
[Riêng tư] ?
[Riêng tư] Cố gắng ôn tập, thi thật tốt.
[Riêng tư] Chồng đã tốt nghiệp đại học rồi!
[Riêng tư] …
[Riêng tư] Chồng phải đăng xuất rồi, mấy ngày nay chắc cũng không lên được. Lần sau dẫn vợ đi bản đồ cấp chín mươi.
Cục Vàng rất nhanh liền đăng xuất, để lại một mình Liễu Liêm ngồi nhìn màn hình đờ ra.
Cái tên Cục Vàng ngu ngốc lại nhiều tiền này thì ra đã tốt nghiệp sao?
… Nghĩ lại cũng phải, có đứa nhỏ nào có nhiều tiền trong game để thích làm gì thì làm như vậy chứ.
Đăng xuất khỏi trò chơi, lương tâm Liễu Liêm hiếm khi trỗi dậy chuẩn bị đi đánh chữ, trước khi đánh chữ lại nhịn không được lên weibo một chút.
Lướt weibo, anh lướt tới cái trạng thái mà Mãn Thiên Tinh mới đăng sáng nay, đương nhiên, là Mãn Thiên Tinh chính hiệu kia.
Mãn Thiên Tinh V: Mấy ngày nay tôi dọn đồ đạc chuẩn bị dọn nhà, cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi, hy vọng có thể gặp may mắn, tốt nhất là đào hoa một chút.
Mãn Thiên Tinh mấy ngày nay chuẩn bị dọn nhà?
Liễu Liêm chợt nhớ tới Cục Vàng trong game nói là mấy ngày nay cũng có chuyện bận chẳng lẽ là…
Không thể nào đâu! Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được?
Nhất định chỉ là trùng hợp thôi.
Bởi vì qua mấy ngày mới đăng chương mới, Liễu Liêm phải thức suốt đêm đánh chữ, thật vất vả mới kịp trước khi trời sáng viết xong chương mới, lúc đăng lên anh đến tắm cũng không kịp, nằm xuống giường liền trực tiếp ngủ như chết.
Bất quá anh không ngủ được mấy tiếng, thì đã bị tiếng ầm ầm đùng đùng ở nhà hàng xóm đánh thức.
Liễu Liêm bị đánh thức rất là không vui.
Anh từ trên giường bò dậy, dùng sức xoa xoa cái đầu đau nhức, sau đó mang cái đầu vừa bù xù vừa chỉa tứ tung xông ra ngoài.
Anh vừa bước ra ngoài liền thấy cửa sắt chống trộm của nhà đối diện mở rộng, mấy người đàn ông mặt quần áo của công ty chuyển nhà đang mang mấy cái thùng đồ trong thang máy đi ra, sau đó mang vào căn nhà đó.
Căn nhà bên cạnh là nhà cho thuê, người thuê gần nhất là một sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì dời đi, sau đó vẫn không có ai thuê. Hôm nay rốt cuộc có người đến ở, nhưng mà động tĩnh thực sự không nhỏ, chỉ kém khua chiêng gõ trống một chút.
Liễu Liêm buồn bực, nhưng mà lúc này cửa thang máy liền mở ra, ngay sau đó một người thanh niên trẻ tuổi từ trong thang máy bước ra.
“Cẩn thận một chút, đừng có đụng bể.”
Mặc dù tiếng nói của thanh niên kia rất dịu dàng êm tai, nhưng Liễu Liêm lại không có ấn tượng tốt gì. Vì vậy anh cố gắng dùng ánh mắt của mình để biệu hiện mình đang rất tức giận, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn thanh niên kia thì lại ngây ngẩn cả người.