Người thanh niên ngoại hình đẹp trai, cả gương mặt không thể xoi mói, khí chất cả người càng xuất chúng (hơn người). Cậu mặt một cái áo khoát kaki dài, phía dưới là một cái quần jean đen, ôm sát vào đôi chân thon dài thẳng tắp, phần cuối của ống quần được nhét vào một đôi giày boot Martin.
Thanh niên này không chỉ là một soái ca, mà còn là một soái ca cấp thần. Dáng người không những đẹp, lại còn có khí chất, đã có khí chất lại còn biết cách mặc quần áo, quả thực nhìn như nam người mẫu bước ra từ tạp chí.
Từ ánh mắt đầu tiên Liễu Liêm nhìn thấy người thanh niên này đã bị tướng mạo của cậu ta làm kinh diễm, anh không phải chưa bao giờ thấy soái ca, thế nhưng đẹp trai tới mức này thật sự có chút hiếm thấy… Chờ một chút, gương mặt này giống như anh đã nhìn thấy ở đâu đó rồi? Sao càng nhìn lại càng quen mắt thế này?
Đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của Liễu Liêm dùng sức suy nghĩ một lúc, rốt cuộc anh cũng nhớ ra đã nhìn thấy gương mặt này ở chỗ nào, sau đó anh lập tức bị dọa tới tỉnh táo lại.
FML (F*ck my life)? Gương mặt này không phải vẫn luôn xuất hiện trên weibo của anh sao?
Người thanh niên kia từ trong thang máy đi ra, liền nhìn thấy Liễu Liêm đang đứng ngơ ngác ở cửa nhà, cậu nhìn thấy bộ dáng bị đánh thức của Liễu Liêm, vội vã hướng Liễu Liêm áy náy cười: “Xin lỗi, tôi ngày hôm nay mới dọn đến, bởi vì đồ đạc hơi nhiều nên chắc sẽ hơi ồn ào.”
Nhìn thanh niên đang mỉm cười xin lỗi, Liễu Liêm nhất thời có chút ngẩn ngơ, anh im lặng một lúc rồi lắc đầu, thô ráp nói: “Quên đi, không có gì, cậu nói mấy người đó chuyển đồ nhẹ ta một chút.” (Thấy trai đẹp là thứ tha hết =)))
“Thực sự rất xin lỗi, tôi dọn dẹp xong nhất định sẽ mời anh ăn cơm.” Thanh niên hướng Liễu Liêm nháy mắt một cái, nở nụ cười đẹp trai sáng chói.
Nếu như đổi thành người khác, khẳng định đã bị nụ cười của người thanh niên này mê hoặc đến không phân biệt được đường đi, cho dù anh không đến nỗi như thế nhưng một bụng tức giận cũng tan thành mây khói, đối phương có là con trai cũng không ngoại lệ, dù sao thì người bình thường ai cũng đặc biệt thiên vị với người đẹp.
Liễu Liêm nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên, không có cảm xúc gì nói một câu: “Không cần.”
Sau khi nói xong, anh liền đóng sầm của lại.
Thanh niên mỉm cười nhìn cửa chống trộm đóng chặt trước mặt mình, không khỏi nghi ngờ sờ sờ mũi, chuyện gì thế này? Vì sao chiêu này lại không có hiệu quả? Lẽ nào giá trị nhan sắc của mình bị giảm xuống?
Cậu vội vã lấy điện thoại di động ra, dùng màn hình di động quan sát hết một trăm tám mươi độ mặt của mình, phát hiện ra mặt mình quả nhiên vẫn còn đẹp trai đến như vậy, lúc này mới yên tâm cất điện thoại lại.
Liễu Liêm đóng cửa lại, xoay người lại đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi anh nhìn thấy gương mặt bây giờ của mình thì tâm trạng lập tức có chút nặng nề, chỉ thấy mái tóc của người đàn ông trong gương bù xù mất trật tự, còn có một dúm tóc ngây ngô chập chờn đón gió, vành mắt phát xanh, sắc mặt tái nhợt rất giống như mấy ngày không ra khỏi nhà, thức trắng suốt đem chơi game… May mà vừa rồi anh nhanh trí thay đổi giọng nói, bằng không để người thanh niên đó phát hiện ra nam thần của cậu trong thực tế lại là một người như thế, chắc chắn sẽ rất thất vọng nhỉ?
Ngày hôm nay thật là xui xẻo, lúc Liễu Liêm chuẩn bị đánh răng rửa mặt lại phát hiện đã hết kem đánh răng.
Một trạch nam như anh, bình thường từ trước tới nay không ra khỏi cửa, chỉ ra khỏi nhà khi cần mua cái gì đó. Anh lục tung cả nhà, phát hiện không có kem đánh răng dự phòng, liền thờ dài, chuẩn bị ra siêu thị mua thêm đồ đạc.
Chờ tới lúc anh mặc xong quần áo tử tế lại phát hiện đôi tất (vớ) duy nhất của anh chỉ còn một chiếc.
Liễu Liêm không phải là không thích mang vớ, nhưng mà mỗi lần anh giặc xong tất mang ra ngoài phơi khô thì tất của anh sẽ “bí ẩn mất tích”
Khu nhà này của bọn họ có một bà cụ nuôi một con mèo, đến nay đã nuôi được hai mươi năm, nếu đổi sang tuổi của con người thì con mèo này cũng đã hơn một trăm tuổi. Con mèo này vừa béo vừa bự nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, bình thường đều nhảy từ ban công của nhà này sang nhà kia. Có một thời gian người dân trong khu này phát hiện nhà mình hay mất cái này cái kia, không phải mất áo lót thì cũng là mất quần lót, qua một thời gian nghi thần nghi quỷ thì các gia đình mới phát hiện hung thủ chính là con mèo mập kia.
Bà cụ kia tính cách tuy rằng cố chấp cổ quái nhưng khi đối mặt với nghi vấn từ nhiều người như vậy, bà cũng chỉ có thể kiểm tra cái ổ của con mèo mập kia, quả nhiên vừa kéo ra liền thấy trong ổ mèo đều là “tang vật”. Quần lót áo lót cái gì cũng có trong đó, may mà con mèo mập này không trộm cái gì đáng tiền. Sau đó bà cụ kia dạy dỗ lại con mèo mập, qua nhiên sau đó nó ngoan ngoãn hơn hẳn.
Bất quá không đuy trì được bao lâu, con mèo mập lại giở lại trò cũ, nhưng mà lần này nó không đem đồ giấu trong ổ của nó như cũ mà đem giấu ở một chỗ khác, các gia đình giận đến mấy cũng không tìm được chứng cứ, chỉ có thể vừa mắng con mèo này thành tinh vừa lấp lưới chống trộm trên ban công nhà mình.
Liễu Liêm cũng bị con mèo mập đó trộm hết mấy cái tất, hơn nữa mỗi lần con mèo đó trộm chỉ trộm một cái, thực sự khiến anh dở khóc dở cười (không biết làm sao). Tuy rằng tất là mang bên trong giày, không cùng một đôi thì cũng có thể mang được, nhưng Liễu Liêm lại có chứng cưỡng chế, không phải cùng một đôi thì anh nhất định không mang. Vì vậy qua thời gian anh liền không còn đôi tất nào để mang.
Hôm nay đến của một đôi tất để mang cũng không có, Liễu Liêm chỉ có thể nói mình xui xẻo, ai bảo anh lười biếng không gắn lưới chống trộm làm chi.
Chân trần mang giày vào, Liễu Liêm ghi những thứ muốn mua thành một danh sách sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cửa chống trộm của nhà hàng xóm vẫn mở rộng, lúc đi ngang qua, anh nhịn không được nhìn lướt qua bên trong.
Anh chỉ thấy được bóng lưng của người thanh niên kia, cậu hình như đang cùng đám người của công ty dọn đồ đạc, dáng người thon dài của cậu mặc dù đứng cùng đám đàn ông cường trắng cũng không kém chút nào.
Liễu Liêm không nhịn được nghĩ tới mỗi lần anh xem weibo của Mãn Thiên Tinh, cho dù là hình quá trình chuẩn bị hay hình cos hoàn chỉnh, cho dù là hình một mình cậu hay là có nhiều coser, Mãn Thiên Tinh luôn luôn là người nổi bật nhất. Mặc dù có không ít anti fan bôi đen cậu nói mặt của cậu là do PS (Photoshop), nói cậu là nhờ vào hậu kỳ cứu vớt. Thế nhưng Liễu Liêm vẫn luôn biết, sự thật khẳng định không phải như thế.
Từ thang máy bước ra, Liễu Liêm ngay lập tức bị gió lạnh thổi tới lạnh run cả người, gió lạnh thổi vào trong cổ áo của anh, nhất là hai chân không có mang tất, sắp bị đông cứng tới nơi.
Anh quả thực là bị lạnh đến muốn chết, để dời đi lực chú ý anh không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa lấy điện thoại ra lên weibo.
Dạo weibo một lát, rất nhanh anh đã thấy cái trạng thái Mãn Thiên Tinh mới đăng mấy phút trước –
Mãn Thiên Tinh V: Dọn đến nhà mới, hoàn cảnh ở đây cũng không tệ lắm. Nhưng mà mấy hôm nay xem ra sẽ rất bận rộn, thật mệt mỏi.
p/s: Đã gặp hàng xóm mới, hàng xóm quả thật là một người rất lạnh lùng, nhưng tiếng nói rất dễ nghe.
pp/s: Lưu Niên nam thần còn chưa trả lời tin nhắn của tôi, đau tim quá.
Liễu Liêm nhẩm tính thời gian một chút, cách thời gian lần trước Lưu Niên Thiên Trọng lên weibo cũng đã được môt tháng, thời gian làm lạnh (trước khi làm lại một chuyện gì đó phải có thời gian nghỉ ngơi, xả hơi…) cũng đã đủ rồi, cũng đến lúc đăng một cái trạng thái thông báo cho những người thâm mộ anh biết “người mất tích đã trở về”.
Advertisement
Sau đó thì tiện tay trả lời tin nhắn của Mãn Thiên Tinh luôn.
Cứ quyết định như vậy đi.
Vì vậy anh đăng xuất khỏi tài khoản weibo của “Sầu Riêng Ngàn Tầng”, đăng nhập vào weibo của “Lưu Niên Thiên Trọng”, nhìn sơ qua một cái liền đăng lên một cái trạng thái –
Lưu Niên Thiên Trọng: Chào buổi trưa, mọi người buổi trưa tính ăn cái gì? Tôi chuẩn bị đi ăn cơm sốt sầu riêng.
Liễu Liêm dùng giọng điệu nghiêm trang của Lưu Niên Thiên Trọng đăng một trạng thái, sau đó mở tin nhắn của tài khoản này lên, tìm nửa ngày mới thấy tin nhắn nằm trong góc xin quyền cos <<Đạp Thiên Nhai>> của Mãn Thiên Tinh.
Mãn Thiên Tinh: Aaaa~ nam thần Lưu Niên~ kỳ thật tôi thích anh rất lâu rồi! Trước đây là len lén theo dõi, nhưng hiện tại không nhịn được nữa! Nam thần nam thần! Xin anh cho tôi quyền cos <<Đạp Thiên Nhai>>? Tôi nhất định sẽ nỗ lực làm dự án này! Cầu xin anh!
Liễu Liêm: “…”
Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy giọng điệu nhắn tin của Mãn Thiên Tinh giống như thấy ở đâu rồi vậy đó.
Lưu Niên Thiên Trọng: Cậu có thể làm.
Liễu Liêm trả lời tin nhắn của Mãn Thiên Tinh không bao lâu, Mãn Thiên Tinh liền lập tức trả lời lại.
Mãn Thiên Tinh: Cám ơn nam thần! Tôi nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành! Còn nữa nam thần tôi thích anh lâu rồi ~ mỗi quyển tiểu thuyết anh viết tôi đều đọc ~ Quyển nào tôi cũng rất thích ~ nhất là <<Đạp Thiên Nhai>>!
Liễu Liêm càng thêm ngạc nhiên, tiểu thuyết anh viết toàn bộ đều là tiểu thuyết đam mỹ, mà trước đây Mãn Thiên Tinh trên weibo từng nhấn mạnh rằng cậu là một thẳng nam, hơn nữa rất ghét fan gán ghép CP cho cậu. Cho nên trên weibo của Mãn Thiên Tinh có rất ít fan CP… Hiện tại Mãn Thiên Tinh lại dự định cos một tiểu thuyết đam mỹ, anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.