“Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi
Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của ngươi dừng lại
Xin hãy ban cho ta sức mạnh vô hạn của yêu và được yêu
Để ta dưới gốc Bồ Đề có thể vững tâm suy nghĩ!”
(Tên bài hát: Cung dưỡng ái tình, có thể nghe tại đây)
Sáng sớm, Liễu Liêm đã bị tiếng chuông điện thoại di động của chính anh đánh thức, anh chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngô hơn nửa ngày mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Anh gãi gãi mái tóc bù xù trên đầu, ở bên gối mò mẫm nửa ngày mới móc ra cái điện thoại mới sáng sớm đã kêu không ngừng, ấn nút nghe, không có sức lực mà “Aloooo” một tiếng.
“Tiểu Liễu à ~ Anh đã rời giường chưa ~”
Nghe tiếng nói rất đàn ông lại nhõng nhẽo truyền từ đầu bên kia điện thoại khiến Liễu Liêm sợ run cả người: “Chưa, chưa rời giường….”
“Vậy anh còn không mau rời giường!” Tiếng nói dịu dàng trong nháy mắt trở nên cứng rắn như thép, nghe được tiếng nói của Liễu Liêm còn đang ngáy ngủ, đầu bên kia điện thoại lập tức gào lên, “Liễu Liêm đại nhân! Lưu Niên Thiên Trọng đại thần! Anh biết anh bao lâu rồi chưa đăng chương mới rồi không?! Nếu anh còn tiếp tục không đăng, không cần độc giả của anh gửi dao lam hay bom tới, tôi sẽ chạy tới nhà anh đồng quy vu tận!” (Ôm nhau cùng chết)
Liễu Liêm vốn đang còn buồn ngủ tới mờ mịt lập tức tỉnh táo, anh hắng giọng một cái: “Khụ khụ, kỳ thật tôi không đăng là có nguyên nhân…”
“Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Nữ tác giả nhà người ta một tháng có vài ngày không được, không đăng chương mới còn hợp tình hợp lý. Còn anh, từ đầu đến chân đều là một thằng đàn ông thì có nguyên nhân gì? Lẽ nào anh cũng có mấy ngày đèn đỏ*?”
(Nguyên văn là “dì cả” nhưng tôi đổi thành “đèn đỏ” cho gần gũi =))))))
“Tối mấy ngày trước tôi có xem thiên tượng, bấm ngón tay tính toán, phát hiện mấy ngày này không thích hợp đăng chương mới, nếu không…”
“Nếu không sẽ thế nào?” Bên kia di động cười lạnh một tiếng, “Sẽ có tai nạn đổ máu? Cái cớ này anh dùng bao nhiêu lần rồi! Lần tới làm ơn kiếm một cái cớ nào mới mẻ một chút!”
“… Nếu không sẽ gặp đào hoa kiếp!”
Liễu Liêm khẩn cấp đổi lý do, thiếu chút nữa là cắn trúng lưỡi của mình.
“À, cái cớ này rất mới mẻ à nha!” Bên kia di động tiếp tục cười lạnh một tiếng, “Nhưng mà tôi không quan tâm! Tôi mặc kệ anh gặp tai nạn đổ máu, đào hoa kiếp hay cúc hoa kiếp! Nói chung anh nhân lúc tôi còn ngọt ngào mà mau chóng cập nhật chương mới đi!”
Điện thoại cúp.
Liễu Liêm gãi gãi mái tóc hỗn loạn trên đầu, bắt đắc dĩ từ trên giường bò dậy.
Tùy tùy tiện tiện rửa mặt, Liễu Liêm soi soi gương, lấy tay dính chút nước dùng sức chà chà một cọng tóc ngu ngốc vểnh lên, nhưng mà anh vừa để tay xuống, cọng tóc ngu ngốc đó lại lần nữa đón gió mà vểnh lên.
Liễu Liêm không biết làm sao, chỉ có thể chà cọng tóc ngu ngốc mà quật cường kia một cái rồi về phòng.
Anh mở máy vi tính ra, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình – gõ bàn phím, đánh chữ, viết tiểu thuyết.
Liễu Liêm là một tác giả viết truyện, bút danh Lưu Niên Thiên Trọng, được Tấn Giang ký hợp đồng viết truyện tiểu thuyết mạng, chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ.
(Tấn Giang: một diễn đàn mạng của Trung Quốc dành cho các tác giả viết truyện nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp đăng các tác phẩm của mình lên.)
Đúng vậy, anh là một tác giả viết truyện đam mỹ, chính là chuyên môn viết chuyện phong hoa tuyết nguyệt (chuyện tình cảm, yêu đương) của đàn ông và đàn ông.
Từ lúc anh viết văn tới nay đã năm năm, viết ra không ít tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ kinh điển, hai năm gần đây mơ hồ đã có dấu hiệu thành thần, người hâm mộ vô số. Không chỉ vì tiểu thuyết của anh có văn phong hào hùng, nội dung câu chuyện rung động lòng người, còn bởi vì dưới ngòi bút của anh có thể làm cho người khác lạc vào cảnh giới kỳ lạ, khiến độc giả cảm nhận được cảm giác khi cưỡi ngựa chiến đấu, khi ngao du giang hồ, mà cái hiếm có nhất, thân là một tác giả nam, khi diễn đạt tình cảm lại khá tinh tế tỉ mỉ, u buồn triền miên.
Nói chung, thân là một nam tác giả viết truyện tiểu thuyết võ hiệp đam mỹ, Liễu Liêm ở khâu sáng tác gần như không có một khuyết điểm nào, khuyết điểm duy nhất của anh là tật xấu của bản thân, đó chính là – làm biếng. (Ai cũng có tật này hết ó =))))
Mỗi tháng luôn có mấy ngày anh làm biếng không đăng chương mới, mỗi lần mà anh giở thói là khu bình luận dưới truyện kêu rên không ngừng, oán hận trời đất, xác chết la liệt, vô cùng thê thảm.
Vì vậy biên tập của Liễu Liêm mỗi khi anh “tới ngày” liền đúng giờ gọi điện thoại thúc giục, khuyên can, đe dọa, dụ dỗ, bắt cóc, thắt cổ… toàn bộ đều đã dùng. Nếu như đúng lúc tâm trạng Liễu Liêm tốt, thì anh đáp ứng, nhưng nếu tâm trạng Liễu Liêm không tốt, vậy thì xin lỗi.
Mà hôm nay, tâm trạng của Liễu Liêm vừa lúc cũng không tệ lắm.
Liễu Liêm suốt đêm hôm qua chơi game, rốt cuộc thành công luyện tài khoản trong game tới cấp ba mươi – trong cái game anh chơi, sau cấp ba mươi mới chân chính bắt đầu, trước cấp ba mươi thì không đi được cái bản đồ nào cả.
Thân là một game thủ chó què, tay mơ, anh mất tới mấy ngày mới tân tân khổ khổ (cay đắng, khổ sở) thăng cấp cho tài khoản, vì để luyện cấp chuyện quan trọng như viết truyện kiếm cơm đều bị anh ném ra sau đầu.
Quay đầu nhìn lại thời gian đã qua trong mấy ngày này, Liễu Liêm nhịn không được lau giọt lệ chua xót.
Bất quá Liễu Liêm hoàn toàn là một tác gia, đánh chữ liên quan tới tồn vong, không làm thì cạn lương thực (thức ăn). Mặc dù bây giờ anh muốn đi chơi game còn không kịp, thử cảm giác lần đầu tiên trong đời đi bản đồ, thế nhưng nghĩ lại tiền nhuận bút của tháng này, anh vẫn cắn môi chạy đi đánh chữ.
Mặc dù trong trò chơi Liễu Liêm chỉ là chó què, nhưng tốc độ đánh chữ của tay anh rất nhanh, gõ bùm bùm lên máy tính tới trưa, anh không chỉ đánh xong chương mới cho hôm nay, mà còn cả ngày mai và ngày mốt.
Như vậy ngày mai và ngày mốt anh có thể chơi game thỏa thích, nghĩ lại còn có chút kích động đó ~
Lúc đánh xong chương mới, Liễu Liêm thở dài một hơi, nhưng ngay lúc anh đang mài đao soàn soạt chuẩn bị chơi game tiếp thì biểu tượng hai người dưới góc máy tính (có thể là QQ) của anh bỗng nhiên tích tích kêu lên.
Liễu Liêm vốn không tính để ý tới, nhưng khi anh liếc nhìn qua lại phát hiện là cô em họ nhà mình, vội vã trả lời.
Bánh Mousse Trái Vải : Sầu Riêng Ngàn Tầng đại đại ~~~ ca khúc mới của anh em đã xử lý hậu kỳ xong rồi, anh có muốn tìm người làm PV (trong trường hợp này thì mình nghĩ PV là viết tắt của Promotion Video) không? Vẫn làm như bình thường à? (Sầu Riêng Ngàn Tầng đại đại = Sầu Riêng Ngàn Tầng đại thần)
Sầu Riêng Ngàn Tầng: Vất vả cho em rồi, tìm người làm PV phiền em vậy, như bình thường là được rồi.
Bánh Mousse Trái Vải : Không vất vả ~ em là hậu kỳ ngự dụng của anh mà ~ Được rồi, game em giới cho anh thấy thế nào? Chơi được không?
Sầu Riêng Ngàn Tầng: Chơi rất vui! Hiện tại anh đã tới cấp ba mươi!
Bánh Mousse Trái Vải : Có muốn em họ của anh tới mang anh đi thăng cấp hay không?
Sầu Riêng Ngàn Tầng: Trước mắt anh muốn tự mình tìm hiểu một chút.
Sau đó Liễu Liêm nhận được file âm nhạc em họ mình gửi tới, mở ra nghe.
Đoạn nhạc dạo đầu là tiếng đàn tranh thanh thúy du dương, sau đó một giọng nam dịu dàng, trong sáng vang lên…
Đây là một bài hát cổ phong song ca nam nữ.
Nghe xong mấy lần, Liễu Liêm hài lòng gật đầu, gửi cho em họ mình một câu: Kỹ thuật hậu kỳ của em ngày càng tốt.
Bánh Mousse Trái Vải : Ha ha ~ đó là vì Sầu Riêng Ngàn Tầng đại đại anh hát rất hay, hậu kỳ chẳng làm gì nhiều.
Sầu Riêng Ngàn Tầng: Đừng gọi anh là đại đại…
Bánh Mousse Trái Vải : dì Sầu Riêng Ngàn Tầng!
Sầu Riêng Ngàn Tầng: Được rồi, em thích là được, anh đi làm video trước.
Liễu Liêm thật sự không biết làm gì với cô em họ nhà mình, kêu anh họ là được rồi, cô lại lần này đến lần khác gọi anh là “Sầu Riêng Ngàn Tầng đại đại”, “dì Sầu Riêng Ngàn Tầng” hay “Sầu Riêng nam thần”, cũng không biết là nói thật hay là đùa giỡn với anh.
… Đúng vậy, Liễu Liêm ngoài trừ là một tác giả viết truyện đam mỹ võ hiệp, anh còn một thân phận khác, chính là giọng ca cổ phong nổi tiếng ở B trạm – Sầu Riêng Ngàn Tầng. (B trạm = Bilibili – đã chú thích ở phần mục lục truyện)
Vì để che dấu sự thật, Liễu Liêm không thể không tạo hai tài khoản QQ, hai tài khoản Weibo. Nhất là lúc bắt đầu anh phải dựa vào hai cái tên “Lưu Niên Thiên Trọng” và “Sầu Riêng Ngàn Tầng” mà đặt ra hai tính cách khác nhau, cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ bị người khác phát hiện.
(Sầu Riêng Ngàn Tầng = 榴莲千层 = Lưu Liên Thiên Tằng
Lưu Niên Thiên Trọng = 流年千重, hai cái tên này phát âm rất giống nhau)
Nhưng đến ngày hôm nay, anh đã luyện được kỹ thuật tinh phân (tinh thần phân liệt) vô cùng khéo léo, tùy thời tùy chỗ đều có thể nhập vai. Kỹ thuật tinh phân của anh quả thật tuyệt vời, tinh phân lô hỏa thuần thanh, tinh phân xuất thần nhập hóa. (Lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa: dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.)
Bất quá tinh phân đã lâu, Liễu Liêm thỉnh thoảng nảy ra cảm giác mất mác kỳ dị –
Hừ, hết người này tới người kia đều nói sẽ sinh cho mình khỉ con, nhưng lại không nhận ra thân phận khác của cha bầy khỉ!
Còn dám nói là tình yêu đích thực?!
Lời tác giả: đào một hố mới ~ lần này là viết về một tiểu thụ tinh phân!
Tinh phân nhát gan phúc hắc thụ x ngạo kiểu không được tự nhiên công
Thuộc tính công thụ toàn bộ đều trái ngược nhau.