Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 6: “Trên người cậu có mùi gì vậy?”


3 tháng

trướctiếp

Lúc Bùi Nam gửi nhắn tin qua, Trịnh Thư Vân cũng vừa lúc tăng ca xong, định rời khỏi văn phòng luật sư.

Hắn bật voice chat lên, áp điện thoại vào tai.

Giọng nói có chút trêu chọc của Bùi Nam vang lên như dòng điện, cùng với tiếng “anh trai” kéo dài âm cuối kia.

Trái tim Trịnh Thư Vân như bị móng mèo cào, lòng bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt, một lúc lâu sau mới bỏ điện thoại ra.

Thật ra rất lâu trước kia, Bùi Nam cũng từng gọi hắn như vậy.

Lần đầu tiên nghe được là vào buổi chiều mười lăm năm trước. Bùi Nam được cha mẹ dẫn đến nhà hắn, đứng dưới ánh nắng chói chang ngoài hiên, cười gọi “anh Thư Vân”, giọng nói mềm như sáp, giống như ngậm một viên kẹo sữa tan ra.

Có lẽ bởi vì quá đỗi ngọt ngào, hắn không hề phòng bị, trái tim non nớt trầm ổn kia bỗng dưng nổi lên gợn sóng, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao.

Nó giống như một đóa hoa nhỏ nở rộ trên một vùng đất cằn cỗi, do thiếu kinh nghiệm, hắn thật sự không biết nên đối xử và chăm sóc nó như thế nào.

Bởi vậy hắn không có bất kỳ phản ứng nào để lộ ra tâm tình mình, vội vàng che đậy trái tim dễ bị kích động của mình, cố gắng tránh né sự không nắm chắc của mình.

Tuy nhiên, đến một ngày hắn cuối cùng đã suy nghĩ rõ ràng, khi bình tĩnh lại, cậu bé mà hắn muốn yêu thương lại càng ngày càng rời xa hắn.

Trịnh Thư Vân bật voice chat lên, nghe lại một lần nữa.

Đúng lúc này, một luật sư tập sự bưng đĩa hoa quả rửa sạch, đi tới trước cửa kính khép hờ, vừa lấy hết dũng khí nhỏ giọng kêu một câu “Luật sư Trịnh”, thì những lời sau đó đều bị kẹt ở cổ họng.

Bởi vì cô nhìn thấy Trịnh Thư Vân giơ điện thoại di động lên, trên mặt hắn nở một nụ cười yếu ớt, vừa như vui mừng, lại đan xen vài phần bất đắc dĩ, đôi mắt luôn lạnh lùng, bình tĩnh dưới cặp kính viền bạc kia trở nên vô cùng dịu dàng dưới ánh đèn.

Ngực cô đập rộn ràng, bắt gặp ánh mắt Trịnh Thư Vân nhìn qua, chờ khi cô phục hồi tinh thần, độ cong trên môi Trịnh Thư Vân đã biến mất hầu như không còn.

Cô vội vàng nói: “Trịnh, luật sư Trịnh, tôi thấy anh vẫn chưa về, cho nên rửa một chút hoa quả, anh có muốn ăn không?”

Trịnh Thư Vân nói: “Cảm ơn, tôi đi ngay giờ.”

Nói xong bèn cầm lấy cặp, lướt qua người cô rồi bước ra khỏi văn phòng.

Luật sư tập sự chậm rãi quay lại và nhìn về hướng Trịnh Thư Vân rời đi.

Bóng lưng Trịnh Thư Vân vẫn như thường lệ, tránh xa người lạ, như thể nụ cười dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác trong lòng cô mà thôi.

*

Đêm đó, Bùi Nam mơ thấy mình bị Trịnh Thư Vân truy sát, đối phương hóa thành sát thủ mặt lạnh cầm súng, buộc cậu vội vàng chạy trốn, chỉ để trả thù cho chiếc xe yêu quý của mình.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy trước cả đồng hồ báo thức, việc đầu tiên làm chính là lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, mơ mơ màng màng mở WeChat, chỉ thấy Trịnh Thư Vân vẫn chưa trả lời tin nhắn tối qua của cậu.

Trịnh Thư Vân có lẽ cảm thấy câu nói đùa kia của cậu vô vị, không xứng lãng phí thời gian để trả lời.

Tuy Trịnh Thư Vân thật sự không so đo chuyện xe bị làm bẩn, nhưng để tỏ thành ý, Bùi Nam vẫn cố ý rời khỏi nhà sớm hơn thời gian đã thỏa thuận mười phút, ai ngờ vừa mới đẩy cổng ra, đã nhìn thấy ô tô Trịnh Thư Vân đậu ở giao lộ cách đó không xa.

Bùi Nam: ?

Cậu kinh hãi, trong lòng thầm nói không lẽ Trịnh Thư Vân chờ cậu trong xe cả đêm hôm qua à?

Cậu không hỏi Trịnh Thư Vân, dự định mấy ngày kế tiếp sẽ tự mình tìm hiểu.

Buổi chiều, một người đàn ông tóc ngắn mang theo một chiếc vali lớn đi vào phòng tranh, nói mình tên Kiều Duy, đến ứng tuyển vị trí giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu, trong vali là tác phẩm của anh ta.

Những bức tranh này đều có trình độ cực cao, Bùi Nam nhìn từng cái một, đột nhiên nhìn thấy chữ “Mạnh Vạn Tùng” ở cuối dòng chữ trong mặt sau của một bức tranh.

Bùi Nam kinh ngạc hỏi: “Anh biết thầy Mạnh à?”

Kiều Duy nhướng mày cười nói: “Ông ấy là thầy của tôi.”

Mạnh Vạn Tùng là một họa sĩ sơn dầu nổi tiếng ở Trung Quốc, thậm chí còn rất có tiếng ở trên thế giới. Bùi Nam nghe Kiều Duy tự giới thiệu, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là buồn bực, học trò của một người tài giỏi như vậy rõ ràng phải tiền đồ vô lượng, vì sao lại phải đến ngôi miếu nhỏ đổ nát này của cậu cơ chứ?

Nhưng Kiều Duy lại nói do anh ta đã quá mệt mỏi với sự tranh giành danh lợi trong giới nghệ thuật, bây giờ chỉ muốn dạy các bạn nhỏ, tìm lại niềm khao khát nghệ thuật nguyên sơ và trong sáng nhất.

Kiều Duy khuôn mặt đẹp trai, biết cách ăn nói, đường nét trên khuôn mặt khiến Bùi Nam cảm thấy hơi quen thuộc, duy chỉ có đôi mắt hẹp dài có vẻ hay phán xét người khác, nhưng một khi cười rộ lên, một chút cảm giác không đứng đắn trên mặt lại biến mất không còn sót lại gì, trông vô cùng thân thiện.

Trên đường về nhà, Trịnh Thư Vân nghiêng đầu, thấy khí sắc Bùi Nam hồng nhuận, bên môi còn lộ ra ý cười dễ mến, đôi mắt đen láy không ngừng phản chiếu ánh đèn neon hiện lên bên đường, đẹp như tranh vẽ, sáng như muôn vàn vì sao, cả người tràn ngập phong thái thiếu niên không phù hợp với tuổi tác.

Từ khi chuẩn bị phòng tranh đến nay, trên người Bùi Nam luôn bị bao vây bởi nỗi buồn nhàn nhạt, như thể bị xã hội ruồng bỏ.

Trịnh Thư Vân đã lâu không nhìn thấy phóng thái trước mắt như vậy trên mặt Bùi Nam, giờ khắc này, tâm tình không khỏi tốt hơn vài phần.

Hắn hỏi Bùi Nam: “Gặp chuyện gì vui à?”

Bùi Nam hơi nâng cằm lên, vừa kiêu căng vừa đắc ý nói: “Hôm nay tôi tuyển được một thầy giáo rất lợi hại, tốt nghiệp chuyên ngành sơn dầu của học viện mỹ thuật hạng nhất, là học trò dưới trường của một đại sư quốc tế, thấy thế nào?”

Trịnh Thư Vân cũng đoán được có liên quan đến công việc, gật đầu nói: “Siêu lắm.”

Bùi Nam sửng sốt, nhanh chóng xé hai chữ này ra, từng chút từng chút phân tích thâm ý trong đó, cuối cùng phát hiện, đây hình như là một lời khen thật lòng đến từ Trịnh Thư Vân.

Một tuần sau, việc trang trí phòng tranh hoàn thành, đội ngũ giáo viên mà Trần Ngộ Diễm giúp cậu tìm cũng đã đến làm việc, vấn đề kế tiếp cần giải quyết là học viên.

Nhưng mà nhân duyên của Bùi Nam rất tốt, có không ít bạn bè đã giới thiệu phòng tranh của cậu với bạn bè và người thân, trong khoảng thời gian này cũng có người đến đặt lịch.

Buổi chiều hôm đó, Trịnh Thư Vân rút thời gian từ văn phòng luật đi ra, trên đường đi lấy xe tình cờ gặp luật sư Lý cùng công ty.

Lúc xuống gara, đối phương nói: “Nghe Tiểu Phương nói, Luật sư Trịnh gần đây đang bận xử lý  một vụ án khó.”

Trịnh Thư Vân nói: “Ừm, sắp xong rồi, đang chờ xét xử.”

Luật sư Lý hỏi: “Vậy cậu chuẩn bị về à?”

Trịnh Thư Vân nói ngắn gọn: “Đón người.”

Luật sư Lý lộ cười đầy ẩn ý: “Tôi thấy gần đây ngày nào cậu cũng ra ngoài tầm giờ này, đến sáu bảy giờ lại về văn phòng tăng ca, không phải là đi đón người yêu đấy chứ?”

Yết hầu Trịnh Thư Vân nhúc nhích, không trả lời, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Đến dưới phòng tranh Bùi Nam, Trịnh Thư Vân nhận được wechat của Bùi Nam, nói có lẽ sẽ tan muộn mười mấy phút, hắn bèn xuống xe, đi đến quán cà phê đối diện gọi một cốc cà phê.

Lúc lấy được cà phê chuẩn bị rời đi, cửa kính phía trước bị đẩy ra, trước mặt xuất hiện một người đàn ông, là Kiều Duy.

Đôi mắt hẹp dài kia lướt qua người Trịnh Thư Vân, ánh mắt lóe lên vài phần kinh ngạc, rất nhanh chuyển thành thấu hiểu.

Trịnh Thư Vân từ đầu đến cuối dường như không nhìn thấy anh, trong lúc lướt qua, nghe Kiều Duy nói: “Tôi nhớ, hình như văn phòng luật sư Trịnh không ở khu A mà nhỉ.”

Giọng điệu của Kiều Duy đùa giỡn, ý tại ngôn ngoại.

Trịnh Thư Vân dừng bước, liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Không liên quan đến anh.”

*

Trước khi tan sở, Bùi Nam đi đến bàn làm việc, sắp xếp lại một chồng tờ rơi quảng cáo, định về nhà nhờ bố mẹ đi quảng cáo cho phòng tranh.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, giây tiếp theo, một cánh tay ôm lấy cổ cậu, nghiêng đầu nhìn thì đụng ngay mặt Kiều Duy.

“Ông chủ, báo cáo kế hoạch giảng dạy của tôi làm xong rồi.” Kiều Duy nói xong, lắc lắc một xấp giấy A4 trước mặt Bùi Nam, thân thể vẫn dán sát vào Bùi Nam.

Bùi Nam giãy giụa một chút, nói: “Tránh ra nào, nóng chết mất.”

Kiều Duy cười cười, buông Bùi Nam ra.

Lúc Bùi Nam ra khỏi tòa nhà, thấy Trịnh Thư Vân vẫn đứng trước xe như thường lệ, trong tay cầm một cốc cà phê sắp uống hết.

“Xế chiều uống cà phê, không sợ tối mất ngủ à?” Bùi Nam tỏ vẻ nghi hoặc.

“Tôi ngủ muộn hơn cậu nghĩ đấy.” Trịnh Thư Vân nói xong, ném cốc rỗng vào thùng rác gần đó.

Hôm nay thời tiết đột nhiên trở nên ấm áp, buổi sáng Bùi Nam ra ngoài mặc quá nhiều, đến giữa trưa phải cởi áo bông ra, lúc này vắt lên khuỷu tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh nhạt.

Bước vào trong xe, Bùi Nam đặt tờ rơi lên bảng điều khiển trung tâm trước mặt, lúc xoay người kéo dây an toàn, ánh mắt Trịnh Thư Vân dừng ở phần cổ trắng nõn, thon dài của cậu.

Bùi Nam nhấn khóa, bất ngờ bắt gặp ánh mắt tối tăm của Trịnh Thư Vân dưới ánh hoàng hôn, vô thức rụt cổ lại.

“Có chuyện gì thế?” Cậu hỏi.

Trịnh Thư Vân không nói gì, bỗng nhiên lông mày khẽ nhíu lại, không hề báo trước tới gần cậu, đồng thời giơ tay chống cửa xe phía sau, đem cậu bao vây trong ghế ngồi.

Bùi Nam mở to hai mắt, bị sự xâm nhập bất thình lình này làm cho sợ hãi không dám động đậy, thậm chí còn phải nín thở trong phút chốc.

Ngay sau đó, cậu cảm giác có một bàn tay to đặt lên xương bả vai mình, bị đẩy ra, không khỏi nghiêng vào trong ngực Trịnh Thư Vân, bên cổ mơ hồ lướt qua một tia lạnh lẽo.

Là chóp mũi Trịnh Thư Vân.

Trong nháy mắt tiếp theo, xiềng xích quanh người cậu biến mất, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai giây, lại giống như cậu đang lang thang nơi hoang dã, bị con mắt nguy hiểm trong bóng tối bắt gặp trong lãnh địa săn bắn, như thể đã qua hai thế kỷ vậy.

Bùi Nam còn đang ngây người thì giọng nói của Trịnh Thư Vân Vang lên: “Trên người cậu có mùi gì vậy?”

Trịnh Thư Vân vốn đã lạnh lùng, trầm giọng nói chuyện như vậy, nghe có vài phần lạnh thấu xương không dễ phát hiện.

Bùi Nam nghiêng đầu, kéo một ít vải áo len lên ngửi, mơ hồ phát hiện ra một mùi ngọt ngào nồng nặc, hẳn là mùi nước hoa.

Nhưng cậu không nghiên cứu gì nhiều về nước hoa, chỉ nhận ra được khí chất trong trẻo của Trịnh Thư Vân.

Dưới ánh mắt bất động của Trịnh Thư Vân, cậu gian nan nhớ lại, rốt cục tìm được một người —— Kiều Duy.

Cậu nói, “Hình như bị mùi của ai đó dính lên áo thôi.”

Thấy khuôn mặt Trịnh Thư Vân trở nên nghiêm túc, trong mắt dường như đang dâng lên dòng nước ngầm, trong lòng thầm nghĩ, không phải bệnh sạch sẽ của Trịnh Thư Vân lại phát tác, muốn đuổi mình xuống xe đấy chứ…

Cả hai nhìn nhau trong im lặng một lúc.

Cuối cùng, Trịnh Thư Vân thu lại tất cả biểu cảm, quay đầu khởi động xe, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn phía trước, mặt không cảm xúc nói: “Khó ngửi, về nhà thì nhanh chóng tắm rửa thay quần áo đi.”

——————–

Trịnh Thư Vân: Bộ quần áo này không nên tồn tại nữa.

Quần áo: Huhu!


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp