Tháng Hai, thành phố Giang vẫn còn lạnh.
Tết vừa mới qua, mọi người vẫn còn đắm chìm trong không khí nghỉ lễ lười biếng, màn đêm buông xuống, đường phố tấp nập người lao động hối hả về nhà, sau chín giờ, phố đi bộ rực rỡ ánh đèn đã thưa vắng bóng người.
Sự hối hả và nhộn nhịp vào giờ phút này đều tập trung trong hộp đêm.
Dưới những thanh âm đinh tai nhức óc, Bùi Nam bước vào trong, hẵng còn run rẩy vì lạnh, hai tay đút túi, nhìn xung quanh, thấy Dương Kỳ cách đó không xa đang vẫy tay với cậu, hét lên: “Lão Bùi, ở đây!”
Đi ngang qua đám đông đang uốn éo trên sàn nhảy, Bùi Nam dọc đường nhận được mấy cái nháy mắt của mỹ nữ, đi đến bên bàn rượu, hớn hở nói: “Không tệ nha, lão Dương, làm ăn cũng được đấy chứ.”
Nói xong, cậu đưa một cái túi xách hơi nặng qua: “Đây, quà khai trương quán bar cho cậu, đừng có chê vội, chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền, đảm bảo sẽ bổ sung thêm cho cậu.”
Dương Kỳ cười nói: “Biết tiền của cậu đều buộc vào bên hông rồi.”
Trong khoảng thời gian này, Bùi Nam vì mở phòng tranh, dưới tình huống không có trợ giúp bố mẹ, gần như đã móc sạch kho bạc nhỏ của mình, ném toàn bộ tài sản của mình vào trong đó.
Ngồi cùng bàn, ngoài ông chủ quán bar là Dương Kỳ ra, còn có Vạn Sơ Nhạn và Đường Dư Xuyên. Bọn họ đều là anh em chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa, trong nhà đều là dân làm ăn buôn bán.
Tối nay bọn họ tụ tập sau khi lịch trình làm việc bận rộn kết thúc để kỷ niệm việc khai trương quán bar của Dương Kỳ.
Sau khi Bùi Nam ngồi xuống, đếm qua một lượt, hỏi: “Nguyên Dã chưa đến à?”
Dương Kỳ nói: “Lão Nguyên cùng anh bạn trai biên kịch của cậu ta ra nước ngoài lấy giấy đăng kí kết hôn rồi, bay tối nay, không đến được.”
Nguyên Dã là gay duy nhất trong mấy người bọn họ, mấy năm nay vẫn chưa tìm được người đàn ông của đời mình, gần đây đột nhiên gặp vận đào hoa, cuối cùng cũng gả được ra ngoài.
Bùi Nam rốt cuộc cũng thông suốt câu “Thấy sắc quên bạn”.
Vạn Sơ Nhạn nói: “Nhắc đến lão Nguyên, tôi còn tưởng cậu ta định treo cổ trên cái cây lạnh lùng Trịnh Thư Vân cơ, không ngờ vẫn nghĩ thông suốt được.”
Bùi Nam không biết giữa Nguyên Dã và Trịnh Thư Vân còn có một đoạn tình cảm như vậy, nhướng mày thoáng ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ Trịnh Thư Vân thật đúng là tai họa, không chỉ trêu chọc phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không tha.
Bùi Nam bình thường rất thích tạo bầu không khí, nhưng lúc này lại chỉ bưng một ly cocktail màu xanh hồ, phá lệ không nói một lời, say sưa nghe mấy cái tin vịt.
Đường Dư Xuyên cảm thán: “Đúng đó, mắt thấy lão Nguyên đụng vào bức tường phía nam năm sáu năm, rốt cục cũng biết quay đầu là bờ.”
Dương Kỳ nói: “Mỗi lần Trịnh Thư Vân từ chối cậu ta, đều không nói rõ lý do à? Chẳng lẽ cậu ta còn không thèm sửa chữa mấy cái đáp án tiêu chuẩn để từ chối.”
Lông mày Bùi Nam giật giật, nắm chặt ly rượu, uống một ngụm, cảm thấy lời này hình như có chỗ không thích hợp.
Lại nghe Vạn Sơ Nhạn nói tiếp: “Lão Nguyên bảo Trịnh Thư Vân có cho cậu ta lí do, bởi vì cậu ta hoàn toàn không phải loại người Trịnh Thư Vân thích, từ tính cách, diện mạo, nói chung là tất tần tật mọi thứ.”
“Khụ khụ!” Bùi Nam chậm rãi nhấp một ngụm rượu, còn chưa kịp nuốt xuống, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Mấy người Trái Đất này đang nói ngôn ngữ từ hành tinh nào vậy?
Dương Kỳ nhún nhún vai: “Vậy thì chẳng còn cách nào khác, trừ phi trở về bụng mẹ tái tạo lại.”
“Đợi đã, dừng lại!” Bùi Nam lớn tiếng cắt ngang.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu.
Bùi Nam nghiêm túc sửa chữa: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ngoại hình, trước hết phải nói đến giới tính chứ?”
Vạn Sơ Nhạn không hiểu nói: “Có gì không đúng chứ, Trịnh Thư Vân là gay mà.”
Đường Dư Xuyên nhướng mày nói: “Hai người các cậu thân thiết như vậy, ngay cả khuynh hướng tính dục của hắn, cậu cũng không biết á?”
“Hừ, có tên ngốc mới thân thiết với hắn.” Bùi Nam nửa câu sau trực tiếp bỏ qua nghi hoặc của Đường Dư Xuyên, phản bác nửa câu đầu trước tiên.
“Cậu đã 25 tuổi rồi đấy, sao còn giống như đứa con nít đi gây chuyện với người khác vậy?” Dương Kỳ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cũng không có vẻ gì kinh ngạc.
Bọn họ ít nhiều đều biết, tuy Bùi Nam và Trịnh Thư Vân nhà ở đối diện nhau, nhìn thì có vẻ thân nhưng thực tế lại như nước với lửa.
Bùi Nam nghiến răng hàm, ậm ừ hai tiếng, nhưng lần này không có phản bác.
Đúng như Dương Kỳ nói, Trịnh Thư Vân chính là người mà cậu sống cả đời cũng không vượt qua được, tồn tại giống như bug.
Mà mười lăm năm trước, ngày nhà họ Trịnh chuyển đến đối diện nhà cậu, chính là ngày bắt đầu tất cả nghiệt duyên.
Từ khi Bùi Nam có ký ức, mẹ cậu luôn kể cho cậu nghe về một người bạn thân, nói hai người bọn họ khi còn nhỏ đã hứa hẹn, khi lớn lên nhất định phải làm hàng xóm của nhau, ai ngờ đối phương lại đi du học. Mà người bạn thân kia, chính là mẹ của Trịnh Thư Vân.
Nhiều năm trôi qua, tâm nguyện từ thuở thiếu nữ rốt cuộc cũng được thực hiện, hai nhà tự nhiên thân thiết như người một nhà, thậm chí còn tác hợp luôn cho cả hai đứa con trai bằng tuổi nhau.
Lần đầu tiên Bùi Nam gặp Trịnh Thư Vân, đối phương đang mặc một bộ đồ màu đen thêu chỉ vàng của nhà Đường, tay cầm bút lông, đứng bên cạnh cây trúc xanh biếc trong nhà viết thư pháp, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn vừa căng thẳng vừa nghiêm túc đứng đắn, dưới ngòi bút bày sự thảnh thơi, thư thái mà lại đẹp lạ lùng.
Cậu từ trước đến nay vô cùng hòa đồng, nói một câu “Em chào anh Thư Vân ạ.”, rồi tò mò lại gần xem, nhưng lại làm rơi vài giọt mực.
Sắc mặt Trịnh Thư Vân căng thẳng, lập tức thu bút mực, sau đó hơi gật đầu với cậu, thái độ lạnh lùng khinh thường, tựa hồ có chút coi thường cậu, khiến cậu sợ tới mức nửa ngày không dám chủ động bắt chuyện.
Bầu không khí bất hòa trầm trọng!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Bùi Nam đối với Trịnh Thư Vân.
Nhưng mà, cha Bùi mẹ Bùi lại vô cùng thích Trịnh Thư Vân.
Từ sau khi hai đứa nhỏ học cùng lớp với nhau, hai vợ chồng thường xuyên treo Trịnh Thư Vân ở bên miệng để giáo dục Bùi Nam, đánh giá rất cao sự ưu tú của Trịnh Thư Vân, muốn cậu phải học tập Trịnh Thư Vân nhiều hơn, đừng có lúc nào cũng chơi bời lêu lổng với đám nhỏ Dương Kỳ.
Bùi Nam nén giận, yên lặng ghi thù, thẳng đến khi kết thúc một kỳ thi hàng tháng nào đó vào năm thứ hai trung học cơ sở, rốt cục cậu cũng bùng nổ, lúc ba mẹ cầm bảng điểm hạ thấp cậu, khen ngợi Trịnh Thư Vân, vành mắt cậu đỏ lên, nức nở nói: “Nếu bố mẹ thấy Trịnh Thư Vân giỏi như vậy, thì mang Trịnh Thư Vân về mà nuôi, ném con về bãi rác mà hai người nhặt được con ấy!”
Mặc dù khóc lóc tại chỗ rất mất mặt, nhưng cũng có chỗ tốt —— từ ngày đó trở đi, ba mẹ cậu rất ít khi dùng Trịnh Thư Vân để kích thích cậu.
Nhưng cậu đã hình thành phản ứng căng thẳng không thể xóa nhòa đối với Trịnh Thư Vân, bất luận làm cái gì, cũng sẽ theo bản năng so sánh với Trịnh Thư Vân, phát hiện không thể so sánh được, sẽ cảm thấy rất buồn lòng.
Mà Trịnh Thư Vân thì sao, trong mắt hắn cơ bản không có cậu.
Luôn điềm tĩnh làm hotboy của trường, vững vàng ngồi trên ngai vàng trong lớp, mỗi lần ở dưới quốc kỳ thay mặt những học sinh xuất sắc phát biểu, còn chưa mở miệng, đã khiến các nữ sinh hô to gọi nhỏ, sùng bái như thần minh.
Đến khi học trung học, ngay cả nữ sinh có quan hệ tốt với Bùi Nam cũng phải lòng Trịnh Thư Vân, còn nhờ cậu đưa giúp thư tình.
Bùi Nam rốt cục không nhịn nổi nữa, tan học ngăn cô lại hỏi: “Cậu nói đi, Trịnh Thư Vân có cái gì tốt hả?”
Cô gái đưa ra một câu trả lời rất đơn giản: “Cậu ấy đẹp trai.”
Bùi Nam nói, “Nếu cậu đơn thuần chỉ vì nhan sắc, vì sao lại theo đuổi Trịnh Thư Vân mà không theo đuổi tôi?”
Nữ sinh nghiêm túc nói: “Cậu quá đẹp, tôi thích kiểu đẹp trai nam tính như Trịnh Thư Vân cơ.”
Bùi Nam có ngoại hình khuynh quốc khuynh thành được thừa hưởng từ mẹ, từ nhỏ đã có đường nét thanh tú, giống như búp bê làm bằng ngọc, luôn là đối tượng bảo vệ trọng yếu của cả nhóm, bất luận đi đến đâu cũng có người khen cậu xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên, cậu nghi ngờ nhan sắc của mình.
Chỉ vì lời nói đó, cậu trằn trọc mấy đêm liền, cuối cùng cắn răng, chạy tới tiệm cắt tóc làm quả đầu xanh lè trái với quy định của trường, để tránh sự truy sát của giáo viên chủ nhiệm, cậu vừa vào lớp đã hỏi Trịnh Thư Vân đầu tiên: “Thế nào? Có ngầu không? Có nam tính không?”
Cậu nhớ rõ, Trịnh Thư Vân lúc ấy ngồi bên cửa sổ, ngước mắt đánh giá bộ dáng của cậu ——
Lông mày hắn hơi nhíu lại, đôi môi mỏng phản chiếu ánh nắng trắng bạc, phun ra hai chữ cay nghiệt như dao: “Không ngầu.” Sau đó, còn thêm một dao: “Giống như một tên đứng đường ấy, kiểu tóc cũ hợp với cậu hơn.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Vân đánh giá cậu, không có nửa phần kiêng nể, cậu càng thêm kiên định với suy nghĩ “Trịnh Thư Vân quả thật rất ghét mình.”
Cũng may sau khi tuổi dậy thì nhạy cảm, yếu ớt, thích so sánh kết thúc, cậu cũng dần chấp nhận ngoại hình của mình. Bố mẹ cho cậu cơ thể này, cậu phải biết yêu thương nó mới phải.
Nhưng cậu mãi mãi không thể nào hòa thuận được với cái tên làm bộ làm tịch Trịnh Thư Vân kia.
Nhưng mà, hôm nay cậu cuối cùng cũng hiểu được một chuyện mình mãi không thể giải thích được ——
Thảo nào Trịnh Thư Vân suốt ngày như một con công xòe đuôi, quyến rũ người qua lại, nhưng lại giống một vị cao tăng đắc đạo, thanh tâm quả dục trong ngôi chùa cổ kính, chưa bao giờ để ý tới mỹ nữ xung quanh.
Hóa ra là thích đàn ông!
Thanh âm rung trời, Bùi Nam vẫn đang gào thét trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh mỉm cười, vén mái tóc dài ra sau tai, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Trịnh Thư Vân từng yêu đàn ông à?”
“Đâu có đâu, người đàn ông ở gần thân thiết với hắn nhất không phải là cậu à?” Vạn Sơ Nhạn cười xấu xa, “Ban đầu bọn tôi còn tưởng hai người đang bí mật hẹn hò, sau đó nghĩ kĩ lại thì, đóa hoa cao lãnh như Trịnh Thư Vân chắc là ghét cậu lắm.”
Bùi Nam: “…”
Mới hơn mười giờ, những người khác vẫn còn đang hưng phấn, tính toán chơi thâu đêm, nhưng ngày hôm sau Bùi Nam vẫn phải tiếp tục bận rộn chuyện khai trương phòng tranh, ở lại tròn một giờ rồi mới rút lui.
Dương Kỳ định gọi xe giúp, cậu từ chối, nói phòng tranh của mình ở gần đây, đúng lúc muốn đi bộ một chút, xem như là để tỉnh rượu.
Bùi Nam vừa mặc xong áo lông vũ, thì nhận được tin nhắn từ đối tác phòng tranh Lưu Hành: “Phòng triển lãm quý giá của cậu đã trang trí gần xong rồi, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý tốt một chút.”
Lưu Hành gửi xong tin này, căn bản không cho Bùi Nam chút thời gian phản ứng, ngay sau đó bèn gửi tới một tấm ảnh khiến huyết áp Bùi Nam tăng vọt.
Thành quả trang trí trên hình ảnh này, cùng với bản vẽ lúc trước anh ta đưa không thể nói giống nhau như đúc, chỉ có thể nói là không hề có chút xíu liên quan nào, chỉ có thể thốt lên câu “khó coi”.
Bùi Nam cạn lời, gửi đi một loạt dấu chấm hỏi.
Lưu Hành: “Quản đốc có lẽ không dám đối diện với cậu, cho nên mới thông qua tôi.”
Bùi Nam: “Phí trang trí mười vạn mà chỉ làm được đến vậy? Năm nay công ty nghe không hiểu tiếng người cũng có thể được bình chọn là top 10 nhân tài trong ngành à?”
Kể từ khi dự định mở phòng tranh, từ lúc chọn địa điểm đến làm giấy chứng nhận, cậu và Lưu Hành như sóng cuộn gió rền, không ngờ cuối cùng lại phải vấp ngã trong khâu trang trí.
Lưu Hành: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai qua đó cãi nhau, cậu cũng đừng giận quá, chúng ta có hợp đồng trong tay.”
Bùi Nam vừa đi vừa trả lời tin tức của Lưu Hành, dưới sự tàn phá của rượu, máu trong người sôi lên, nhất thời cảm thấy hơi chóng mặt, đọc không rõ chữ trên màn hình, nên dừng lại gửi tin nhắn cho xong.
Khi Bùi Nam uống rượu, đuôi mắt và chóp mũi đỏ lên trước, theo động tác cúi đầu, mái tóc mỏng và dài rủ xuống đôi mắt hạnh nhân như mắt mèo, nốt ruồi dưới mi như ẩn như hiện.
Thật là một “em gái” thuần khiết khiến người người thương xót.
Người đàn ông trung niên bên cạnh kích động, không nhịn được từ dưới gầm bàn duỗi mắt cá chân ra, cọ cọ chân Bùi Nam.
Bùi Nam liếc xéo người đàn ông một cái: “Làm cái gì đấy?”
Người đàn ông bị sắc đẹp làm cho choáng váng, nhất thời không chú ý giọng nói của em gái này sao lại khàn như vậy, bị ánh mắt lơ đãng kia câu hồn, giàn cờ dưới háng suýt nữa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gã ta híp mắt, bưng chén rượu lên, nhe hàm răng vàng ố: “Em gái đi một mình sao? Chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi, đúng lúc anh đây cũng đi một mình, mời em uống một ly nhé.”
Bùi Nam phớt lờ gã, quay đầu tiếp tục gửi tin nhắn.
Chỉ là một phút lơ là này, lòng tự trọng còn mỏng manh hơn cả vòi ấm trà của người đàn ông trung niên đã rơi xuống, vỡ vụn.
Gã đập cốc rượu xuống bàn cái “rầm”, nắm lấy cánh tay Bùi Nam.
Bùi Nam nhíu mày, hạ giọng cảnh cáo: “Buông tay, cút ra ngoài.”
Khuôn mặt tươi cười tục tĩu của người đàn ông trung niên chợt đông cứng lại, nhất thời gầm lên: “Mẹ nó, không nể mặt đúng không, một tiểu cô nương thì có gì mà kiêu ngạo chứ? Uống hết ly rượu này cho ông đây!”
Gã nói xong, mặt đỏ bừng, thô lỗ kéo tay Bùi Nam một cái.
Bùi Nam loạng choạng, điện thoại suýt nữa bay ra ngoài, cậu vốn đang bực, lồng ngực như bị nhét vào một cái bình xăng đang rung lắc dữ dội, bây giờ bỗng chốc nổ tung.
Cậu dùng sức kẹp chặt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, nhân lúc đối phương đau đớn buông ra, dùng trái tay vặn cánh tay của đối phương ra sau lưng, khiến gã ngã xuống bàn, phát ra một tiếng động lớn.
Cậu nghe thấy tiếng của Dương Kỳ: “Gọi bảo vệ.”
Mọi người xung quanh đều đang xem náo nhiệt, phát ra tiếng nói cười chỉ trỏ.
Người đàn ông này cho dù có tinh trùng thượng não, giờ phút này cũng ý thức được mình nhầm giới tính người ta, còn chưa đợi bảo vệ chạy tới, đã tự thoát khỏi xiềng xích của Bùi Nam, chuồn đi.
Bùi Nam thả lỏng xương cổ tay, “rắc” một tiếng: “Má nó xui.”
Dương Kỳ đi trấn an khách hàng khác xong, tặng thêm cho mọi người một ly rượu miễn phí, lại ra lệnh cho quản lý đưa người đó vào danh sách đen, quay đầu hỏi Bùi Nam: “Cậu không sao chứ?”
Bùi Nam lúc này cũng đã tỉnh táo lại, nhìn đống hỗn độn trên bàn, lắc đầu, băn khoăn nói: “Xin lỗi lão Dương, vừa mới khai trương chưa được mấy ngày đã gây chuyện cho cậu.”
Dương Kỳ không để ý lắm, nhe hàm răng trắng cười lớn: “Chuyện nhỏ ấy mà, quét sạch cặn bã, khởi đầu tốt.”
Nhà họ Dương tuy làm ăn sạch sẽ, nhưng hai đời trước dính chút đen, hiện giờ vẫn còn dính dáng một xíu đến xã hội đen. Côn đồ địa phương thấy cũng phải đi đường vòng.
*
Bên ngoài quán bar là một con hẻm nối với con phố thương mại.
Trong gió lạnh thấu xương, Bùi Nam quấn chặt chiếc áo lông màu vàng nhạt, chưa đi được mấy bước đã lên cơn nghiện thuốc lá.
Cậu sờ vào trong túi quần,rút một điếu nhét vào miệng, nhưng lục khắp các túi cũng không thấy bật lửa.
A, khó chịu quá.
Mọi thứ đều xui xẻo thế này.
Cậu gãi gãi tóc, đang định quay đầu lại tìm Dương Kỳ đòi,chợt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở góc hẻm, cách đèn đường không xa.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám sẫm gọn gàng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, lúc gạt tàn thuốc, những tia lửa đỏ cam đung đưa thành những vòng cung nhỏ trong đêm.
Bùi Nam lập tức ngậm điếu thuốc trong miệng lắc lư đi tới, bước vào trong bóng tối, hàm hồ nói: “Anh bạn, cho xin ít lửa.”
Trong bóng tối, người đàn ông không thấy rõ mặt kia bỏ điếu thuốc vào miệng, hơi cúi người, trực tiếp chĩa tàn thuốc vào đầu thuốc trước miệng Bùi Nam.
Bùi Nam: “?”
Người bình thường có châm thuốc như thế này không?
Bùi Nam kinh ngạc, môi răng nới lỏng, điếu thuốc suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Đối phương cầm chặt điếu thuốc của cậu, nhét lại vào trong miệng cậu, lại nắm lấy điếu thuốc của mình, mở miệng: “Ngậm, hút mạnh lên.”
Trái tim Bùi Nam run lên.
Giọng nói lạnh lùng này, sao lại quen tai như vậy?
——————–
Trịnh Thư Vân của tối nay: Ngậm, hút mạnh lên.
Bùi Nam:?
Trịnh Thư Vân của tương lai: Ngậm, hút mạnh lên.
Bùi Nam: Ưm —