Đúng 8 giờ 20 phút sáng hôm sau, tại ngã tư giữa hai biệt thự, Trịnh Thư Vân mặc vest ngồi trong xe, nhìn chàng trai trẻ với chiếc ba lô thể thao ôm trong tay qua gương chiếu hậu.

Đối phương một tay đút túi, dáng người dưới ánh mặt trời tạo thành vệt bóng dài trên đất, mặt mày sáng lạn, nhìn trời nhìn đất, thong thả bước đi, đi tới bên cạnh xe hắn tổng cộng mất 59 giây.

Sau khi lên xe, Bùi Nam phát hiện ánh mắt trời sinh lạnh lùng của Trịnh Thư Vân rơi vào trên người mình, khó phân biệt được ý tứ, lập tức chỉ vào đồng hồ trên điện thoại di động, hợp tình hợp lý nói: “Còn một giây nữa mới đến 20, tôi đâu có đến trễ đâu.”

Thấy Bùi Nam mím môi, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, trong lòng Trịnh Thư Vân hiện lên hai chữ “đáng yêu”.

Hắn “Ừm” một tiếng: “Hiệu suất rất tốt.” 

Bùi Nam: “…”

Nếu như cậu nhớ không lầm, đây hình như đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Vân khen cậu, nhưng thế quái nào mà cậu lại cảm thấy Trịnh Thư Vân đang hạ thấp mình bằng bốn chữ kia ấy nhỉ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Khi xe chạy ra khỏi cổng an ninh của khu biệt thự, Bùi Nam nhìn về phía bên cạnh: “Trịnh Thư Vân, tôi hỏi cậu, cậu thật sự tình nguyện làm tài xế cho tôi hả? Nếu bị ép buộc, xin mời nháy mắt.”

Nói xong cậu nhìn chằm chằm gương mặt sắc bén của Trịnh Thư Vân, nhưng ánh mắt đằng sau cặp kính bạc kia vẫn nhìn chăm chú phía trước, không hề có một chút dao động nào, duy chỉ có yết hầu khẽ lăn một chút.

Một lúc lâu sau, Trịnh Thư Vân nói: “Cố gắng phối hợp đi, đừng để tôi phải khó xử.”

*

Xe sang đi đường quả thật khác biệt, bình thường Bùi Nam phải cẩn thận lái xe bốn mươi phút, bây giờ thì chỉ cần 30 phút đã tới nơi.

Bùi Nam xuống xe, lúc quay lại sau khi đóng cửa, khóe mắt thoáng nhìn thấy Trịnh Thư Vân cầm một cái bình giữ nhiệt màu bạc, cậu không thể không quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ xe đang mở, nhìn thấy Trịnh Thư Vân mở nắp bình, ngửa đầu uống nước.

Trước khi tầm mắt Trịnh Thư Vân đảo qua, Bùi Nam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng không thể kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng.

Bởi vì cậu nhận ra cái bình đó, lúc Trịnh Thư Vân đến quán bar của Dương Kỳ đón cậu, cậu ngồi trong xe Trịnh Thư Vân dùng cái nắp này uống nước.

Nhưng chẳng phải Trịnh Thư Vân là tên cuồng sạch sẽ à?

Theo nhận thức của cậu, cái bình giữ nhiệt này sau khi bị cậu đụng qua, lẽ ra đêm đó đã phải được thùng rác ôm ấp rồi chứ, chứ không phải cách một tuần, xuất hiện bên môi Trịnh Thư Vân.

Bùi Nam bối rối bước vào khu phức hợp, đi thang máy đến phòng tranh. Chẳng mấy chốc, chút nghi ngờ này đã bị những công việc phức tạp vắt kiệt ra khỏi tâm trí.

Hôm nay Lưu Hành có việc không tới được, vì vậy chỉ có một mình cậu xem cách trang trí. Cũng may đội ngũ trang trí mới đã được thay IQ online, có thể hiểu được tiếng người, nên việc cải tạo phòng tranh được tiến hành rất có trật tự.

Ăn cơm trưa xong, Bùi Nam nhìn đồng hồ, đoán chừng Trần Ngộ Diễm hẳn là đã khởi hành, vừa định gọi điện thoại hỏi đối phương còn bao lâu nữa, trước mắt đã hiện lên một tia sáng màu xanh.

Cậu ngẩng đầu, Trần Ngộ Diễm mặc hán phục cách tân xuất hiện trước mặt cậu.

Bùi Nam kinh ngạc: “Yo, mặt trời mọc hướng tây hay sao mà anh lại đến đúng giờ thế này.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Trần Ngộ Diễm cong khóe môi nói: “Tôi có hẹn chó sói nhỏ của mình ăn cơm gần đây, nên đi thẳng qua đây luôn.”

Trần Ngộ Diễm năm nay 28 tuổi, giới tính nam, thích nam, là cựu sinh viên cùng chuyên ngành với Bùi Nam, trình độ hội họa quốc nội cực cao, từng tổ chức triển lãm tranh của mình, trước đó vẫn luôn dạy ở trường cũ, mấy ngày trước từ chức, bị Bùi Nam nhanh tay lẹ mắt kéo vào dưới trướng.

Bùi Nam sợ Trần Ngộ Diễm lôi kéo cậu nói con chó sói nhỏ cao lớn uy mãnh bao nhiêu, lập tức chuyển đề tài nói: “Chuyện tìm giáo viên mỹ thuật, bên anh tiến triển thế nào rồi?”

Trần Ngộ Diễm thề son hẹn biển: “Cho tôi thêm một tuần nữa thôi, cam đoan sẽ giao cho cậu một đội ngũ giáo viên siêu đẳng.”

Bùi Nam cảm động, đấm nhẹ vào vai Trần Ngộ Diễm: “Anh em tốt, đáng tin cậy!”

“Đừng lỗ mãng như vậy chứ…” Trần Ngộ Diễm trợn trắng mắt, lấy ngón tay chọc chọc vào mặt Bùi Nam, “Tôi đúng là mù nên mới bị khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này dắt mũi.”

Đối với lời nói và hành động của Trần Ngộ Diễm, Bùi Nam đã sớm thấy lạ không trách, không chê chuyện anh làm, quay đầu liền cùng anh nói chuyện kế hoạch giảng dạy và phân lớp sau này, lại qua nửa giờ, một cô gái buộc bím tóc đi vào phòng tranh, muốn ứng tuyển làm kế toán.

Bùi Nam mừng rỡ, vốn tưởng thông báo tuyển dụng của mình sẽ đá chìm biển rộng, không ngờ nhanh như vậy đã có cá cắn câu.

Cậu cầm sơ yếu lý lịch của cô gái hỏi: “Tôi thấy trường học của cậu rất tốt, tại sao lại muốn đến làm việc trong phòng tranh mới bắt đầu như chúng tôi?” 

Cô gái tên Thẩm Tâm Di, vừa tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, vừa nhìn đã thấy rất thông minh, đáng tin cậy, ai ngờ vừa mở miệng lại là: “Trên tay tôi có năm căn nhà cho thuê, kết quả tốt nghiệp về nhà đi thu tiền nhà được nửa năm, chán quá nên muốn ra ngoài trải nghiệm.”

Trần Ngộ Diễm ở một bên nghe vậy, cười thành tiếng.

Lông mày Bùi Nam khẽ giật, có loại cảm giác đây chính là một đại tiểu thư đi trải nghiệm cuộc sống, nhưng nghĩ đến phòng tranh của mình vẫn còn đang ở giai đoạn nghìn việc phải làm, có thể tuyển được sinh viên đại học đã là tốt lắm rồi.

Tóm lại chỉ cần đối phương có kiến thức, có thể làm được việc là được.

Vì thế, Bùi Nam thu hồi thành kiến.

Sau khi trao đổi nội dung công việc với ông chủ Bùi một chút, Thẩm Tâm Di và Trần Ngộ Diễm bắt chuyện, hai người vừa nói một lúc đã bắt đầu chị chị em em ngọt xớt, vừa nói vừa cười cùng nhau đi tham quan phòng tranh.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Bùi Nam đặt bảng vẽ đã nửa tháng không chạm vào, ngồi bên cửa sổ cầm cọ vẽ, vẽ những màu sắc đậm nhạt, rực rỡ theo ý muốn.

Mặt trời dần ngả về tây, đội trang trí không biết đã kết thúc công việc từ khi nào, bức tranh trước mặt cũng hoàn thành hơn phân nửa, Bùi Nam bơi trở về hiện thực từ trong dòng chảy đại dương, nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện sắp đến thời gian Trịnh Thư Vân đến đón mình.

Cậu vừa cất cọ đi, đã thấy Trần Ngộ Diễm và Thẩm Tâm Di nằm sấp ở cửa sổ bên kia nhìn xuống, còn dùng điện thoại di động chụp ảnh tanh tách, vẻ mặt giống như đang hành hương, vừa thành kính, vừa khao khát.

Cậu không rõ lý do, hỏi, “Hai người đang nhìn gì đấy?”

Thẩm Tâm Di không thèm quay đầu lại: “Nhìn trai đẹp.”

Bùi Nam vươn vai đi tới, không thèm để ý liếc nhìn xuống lầu.

Một chiếc SUV màu đen sang trọng đậu ở bãi đất trống trước tòa nhà, một người đàn ông mặc vest đang đứng trước xe, một tay cầm điện thoại di động gõ phím, dường như đang chờ ai đó, điếu thuốc trên tay còn lại tỏa khói lượn lờ bay lên gương mặt anh tuấn của anh ta, càng làm tăng thêm bầu không khí mờ ảo.

Đúng là đẹp trai đến rối tinh rối mù, tỷ lệ quay đầu vượt quá 80%, 20% còn lại đơn thuần là không phát hiện ra.

Khoảnh khắc người đàn ông ngừng gõ, điện thoại trong túi Bùi Nam rung lên.

Bùi Nam lấy điện thoại di động ra nhìn, ngẩng đầu thấy Trần Ngộ Diễm hai mắt tỏa sáng, hai tròng mắt suýt rơi xuống đất, bèn nắm lấy rèm cửa sổ, vô tình kéo một cái: “Đừng nhìn nữa, mau dọn dẹp đi, chuẩn bị tan tầm về nhà.”

Cũng không biết Trịnh Thư Vân đã đợi bao lâu, Bùi Nam nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi tòa nhà, đối phương vừa lúc hút xong một điếu thuốc, cũng không hỏi cậu tại sao không trả lời tin nhắn, ra hiệu bảo cậu lên xe.

Ngồi trong xe, Bùi Nam phát hiện trong lòng mình đang nghĩ đến ước định với người nào đó, vội vàng ném cọ vẽ xuống, thế mà lại quên rửa tay, trên tay dính đầy màu sắc, đành phải dùng hai đầu ngón tay hơi sạch sẽ thắt dây an toàn, khó lắm mới thắt xong.

Dù sao cậu cũng rõ ràng hơn ai hết, Trịnh Thư Vân yêu xe bao nhiêu.

Ngoài việc học, sở thích duy nhất thời niên thiếu của Trịnh Thư Vân là đi xem triển lãm xe, đọc đủ các loại tạp chí ô tô, khiến cậu nghĩ sau này lớn lên Trịnh Thư Vân chắc chắn sẽ đi làm tài xế.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Nam đột nhiên nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm: Nếu cậu thật sự làm bẩn xe của Trịnh Thư Vân, có phải sau này hắn sẽ không đưa đón cậu nữa không?

Nhưng Bùi Nam nhanh chóng dập tắt ý niệm của mình.

Vẫn còn nhớ năm thứ hai đại học, chiếc xe của Trịnh Thư Vân vẫn là một chiếc Audi, trị giá gần một triệu, một ngày nọ, đột nhiên có người làm trầy mui xe. Trịnh Thư Vân đơn thương độc mã, chỉ dùng một ngày đã tóm được người khởi xướng. Hung thủ học cùng chuyên ngành với Trịnh Thư Vân, nghe nói là bởi vì bị Trịnh Thư Vân đè ép trong một cuộc tham luận, sinh ra ghen tị, ôm hận trong lòng.

Bùi Nam nghe nói người nọ cuối cùng không chỉ bị đuổi học mà còn có tiền án, cuộc đời coi như bỏ.

Cũng không biết Trịnh Thư Vân, là một sinh viên luật làm như thế nào, tóm lại là tương đối khủng bố.

Trên cơ sở này, Bùi Nam đặt mình vào, hơi tưởng tượng một chút —— lấy hình tượng tiêu cực của cậu trong lòng Trịnh Thư Vân cho tới nay, nếu cậu thật sự làm hỏng xe của Trịnh Thư Vân, Trịnh Thư Vân có ăn thịt cậu cũng không có gì ngạc nhiên.

Bùi Nam một đường nghĩ đi nghĩ lại, sắp đi đến khu biệt thự, bỗng nhiên cảm giác được một lực đẩy mãnh liệt, cả người không hề phòng bị nghiêng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo mạnh về phía sau.

Cậu bàng hoàng nhìn ra ngoài kính chắn gió, một con mèo hoang đang lao vụt qua chiếc ô tô đang phanh gấp.

Nhưng chuyện khiến cậu kinh hãi còn ở phía sau, bởi vì nhiệt độ điều hòa trong xe tương đối cao, khiến lòng bàn tay cậu chảy mồ hôi, màu nước gặp nóng chảy ra.

Lúc này, cậu đang đặt tay ở tay vịn trung tâm giữa ghế lái và ghế phụ.

Đầu óc cậu nhất thời trống rỗng, chậm rãi nâng lòng bàn tay lên, chỉ thấy bề mặt da màu be lưu lại một dấu tay màu sắc sặc sỡ.

Bùi Nam giống như bị người ta đấm vào mặt, nhất thời bối rối.

“Xin lỗi, tôi không cố ý!”

“Không sao chứ?”

Hai người đồng thời mở miệng.

Ánh mắt Trịnh Thư Vân rũ xuống, lông mi che đi sự lo lắng lờ mờ trong đáy mắt, theo tầm mắt Bùi Nam nhìn thấy dấu tay kia.

Bùi Nam mờ mịt lắc đầu, thấy Trịnh Thư Quân “Ừ” một tiếng, rồi khởi động lại xe, dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Nhưng Bùi Nam biết rõ, Trịnh Thư Vân người này hỉ nộ ái ố không lộ ra mặt, tục xưng là “xấu xa”, bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, hai tay nắm thành nắm đấm, rụt vào trong tay áo, giấu cả một đường đi.

Một nửa sự chú ý của Trịnh Thư Vân đều dồn lên người Bùi Nam, rất nhanh nhận ra đối phương có điểm khác thường. Giống như từ một con báo giương nanh múa vuốt, đột nhiên biến thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Hắn tưởng do mình phanh gấp khiến người ta sợ hãi, nên giảm tốc độ xe lại.

Cuối cùng cũng đến cửa nhà, Bùi Nam như đeo chớp sau lưng nhảy xuống xe, còn chưa đi được hai bước, đã nghe được tiếng giày da phía sau.

Cậu xoay người, nhìn Trịnh Thư Vân đang vô cảm đi về phía mình, giả vờ trấn định hỏi: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, Trịnh Thư Vân đã đi tới trước mặt, giơ tay lên.

Trái tim Bùi Nam lập tức dâng lên tận cổ họng, vốn tưởng rằng Trịnh Thư Vân sẽ đánh mình một trận, nhưng trong nháy mắt, cậu không hề lùi bước, mà thò cổ về hướng Trịnh Thư Vân, trong lòng tự nhủ đến đây đi, coi như tôi nợ cậu.

Nhưng mà một giây sau, một bàn tay to lớn đỡ lấy một bên mặt của cậu, ngón cái ấm áp ấn lên khóe miệng cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Trong bóng chiều tà, Bùi Nam bảo trì động tác ngửa đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt hắn thoáng qua vài tia sáng dịu nhẹ, rất khó phân biệt đây có phải là ánh mặt trời.

Trịnh Thư Vân nói: “Khóe miệng cậu dính màu, trở về để mẹ cậu nhìn thấy, lại bị cằn nhằn.”

Bùi Nam vô thức liếm môi, đầu lưỡi tình cờ chạm vào nơi Trịnh Thư Vân vừa chạm vào, lại nhanh chóng rụt trở về.

“Ừm, tôi về rửa mặt là được mà.”

Bùi Nam nói xong lấy tay xoa xoa mặt, cũng không biết mình có bôi thêm màu lên mặt không, vội vàng lui về sau hai bước, vừa định xoay người rời đi, bước chân hơi loạn, đã thấy Trịnh Thư Vân khẽ nhíu mày, gọi tên cậu.

“Bùi Nam, tôi nhớ hình như trước kia cậu không sợ tôi đến như vậy.” Trịnh Thư Vân vốn định nói “bài xích”, nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi từ ngữ giữa hắn và Bùi Nam.

“Có thể giải thích được không?” Bùi Nam cụp mắt xuống, thẳng thắn nói: “Còn không phải lo lắng luật sư Trịnh khó chịu, tự tay đưa tôi vào trại tạm giam, giống như trừng phạt tên ngốc ở trường đại học năm đó.”

Vẻ mặt Trịnh Thư Vân cứng lại, rốt cục hiểu được vừa rồi ở trong xe, Bùi Nam thấp thỏm cái gì.

Hắn nhìn mái tóc được ánh chiều tà nhuộm thành màu nâu ấm của Bùi Nam, lồng ngực chậm rãi phập phồng, khuôn mặt căng thẳng dịu đi, bất đắc dĩ nói: “Sau này ít nghe mấy tin đồn lại, với lại, cậu với người đó không giống nhau.”

*

Về đến nhà, Bùi Nam chào hỏi ba mẹ qua loa, sau đó đi lên lầu với khuôn mặt biến dạng.

Vợ chồng nhà họ Bùi ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng nặng nề của con trai biến mất ở đầu cầu thang, quay đầu nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy kinh ngạc —— đứa con trai thiếu não của bọn họ sao nhìn như đang có tâm sự vậy nhỉ.

Sau khi vào phòng ngủ, Bùi Nam ném ba lô lên ghế, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Cậu quên điều chỉnh nhiệt độ của nước, nước lạnh khiến da mặt cậu ửng đỏ, từ từ làm dịu đi cơn sóng đang dâng lên trong lồng ngực.

Cậu chống tay lên bồn rửa mặt, trong lòng tự nhủ gần đây hình như mình và Trịnh Thư Vân càng ngày càng không đúng, bằng không vì sao khi đối mặt với Trịnh Thư Vân cậu thường xuyên không biết làm sao, thỉnh thoảng tim còn đập rất nhanh, giống như sợ Trịnh Thư Vân vậy.

Bên kia, Trịnh Thư Vân không về nhà, mà lái xe về văn phòng luật tiếp tục tăng ca.

Đến tám giờ rưỡi tối, hắn rút mình ra khỏi một đống hồ sơ, tài liệu, tháo kính ra, day day mi tâm cho đỡ mệt. Mười phút sau, hắn đi bộ đến quán cà phê gần đó, lúc ord đồ, nghe có người đằng sau gọi mình: “Anh Trịnh?” 

Hắn quay đầu thì thấy đó là một đàn em cùng thời đại học, hình như họ Vương, bèn  gật đầu với cô.

Hiếm khi gặp được ngôi sao mới nổi của giới luật – chính trị, Vương Miểu muốn nhân cơ hội học hỏi nên đã tự mình mở đề tài: “Gần đây tiền bối đang bận rộn với vụ án lớn gì sao ạ? Em vừa giải quyết xong một tranh chấp về trang trí phòng tranh mới hai ngày trước, nhưng một số chỗ vẫn chưa làm tốt lắm.”

Trịnh Thư Vân nhận Americano nóng mà nhân viên cửa hàng đóng gói xong, nghe vậy bỗng nhiên hỏi: “Phòng tranh nào? ”

*

Buổi tối, Bùi Nam ngồi khoanh chân trên tấm thảm mềm mại trong phòng khách, cầm máy tính bảng vẽ phác họa.

Cậu đã lập một Weibo với tư cách là blogger vẽ tranh khi còn học đại học, ID là “Phi Y Mộc Nam”, cho đến nay đã có hơn 200.000 người theo dõi.

Đoạn thời gian trước, cậu lấy danh nghĩa “Phi Y Mộc Nam” nhận bản thảo tuyên truyền của Trang Du, đối phương chi tiền rất sảng khoái, deadline cũng rất dư dả, nhưng mà đối với loại trường phái xuất thân từ học viện như cậu mà nói, muốn vẽ ra cảm giác nhiệt huyết rẻ tiền của “Nhất đao 999” và “Đàn ông muốn chiến đấu”, vẫn có chút chướng ngại, nhưng chẳng qua vì miếng cơm manh áo, cậu cũng chẳng để ý nhiều như vậy.

Trên TV vẫn còn đang phát sóng bộ phim thần tượng hạng ba, nói về tình yêu của vị tổng giám đốc độc đoán dành cho nữ chính, tôi chạy anh đuổi, theo đó là mấy màn máu chó, lời thoại thì hoàn toàn sáo rỗng.

Bùi Nam đang suy nghĩ về bố cục của bức tranh, giọng nói của nữ chính vang lên: “Tôi bây giờ chẳng còn gì nữa, rốt cuộc anh muốn gì đây hả.”

Nam chính nở nụ cười mê người: “Tôi không cần gì cả, chỉ cần em lấy thân báo đáp.”

Bùi Nam nghe vậy nhíu mày, bị đống đạo đức giả này làm cho ê cả răng, vừa vươn tay cầm lấy điều khiển trên ghế sô pha chuyển kênh, điện thoại bên cạnh chân rung lên, màn hình sáng lên, là tin nhắn WeChat.

Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Chuyện bảo vệ quyền lợi, sao không tìm tôi?]

Đầu bút bỗng dưng chạm vào màn hình PAD, hung hăng vẽ ra một đường màu đen lớn, Bùi Nam mở to hai mắt.

Làm sao Trịnh Thư Vân biết được?

Nhưng cậu nghĩ lại, Trịnh Thư Vân thần thông quảng đại như thế, biết chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.

Bùi Nam muốn hỏi Trịnh Thư Quân, “Quan hệ của chúng ta tốt như vậy hở?”, nhưng trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một dòng suối nhỏ, phản chiếu cảnh tượng dưới ánh hoàng hôn vừa rồi, sau khi ngón cái lơ lửng một lúc lâu mới hạ xuống, chỉ gõ ra ba chữ: [Anh quá đắt.]

Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Vẫn trong phạm vi chi trả của cậu.]

Bùi Nam: [Phí thuê luật sư Trịnh chắc chắn không thể rẻ hơn luật sư Vương mà tôi thuê.]

Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Tôi không cần tiền của cậu.]

Bùi Nam trong lòng lộp bộp, vô thức cảm thấy lời này của Trịnh Thư Vân nhất định còn có vế thứ hai.

Ngay sau đó, cậu nhớ tới tình tiết phim thần tượng vừa xem, miệng nhanh hơn não, không chút suy nghĩ gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Vậy cậu muốn gì, không phải lấy thân báo đáp đó chứ, anh trai?”

——————–

Xin vui bình luận rôm rả ở bên dưới! Tôi thích nhìn thấy bạn nói chuyện! (Lớn tiếng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play