Bùi Nam bừng tỉnh, theo thị giác dần dần khôi phục lại, ngay khi giọng nói của Trịnh Thư Vân rơi xuống, màng nhĩ tạm thời bịt kín mọi thứ đột nhiên bùng lên một tràng cười lớn.
Sao mà Trịnh Thư Vân có thể hôn cậu ở nơi xung quanh toàn người quen như thế này được cơ chứ…
“Vớ vẩn, em không có.” Bùi Nam ôm máy tính bảng, bảo trì tư thế ngửa đầu, đường nối từ quai hàm đến cằm căng thẳng, vẻ mặt hợp tình hợp lý, cố gắng tăng thêm sự tự tin cho lời bác bỏ của mình.
Cậu quả quyết không thừa nhận chuyện đáng xấu hổ như thế này, còn định nhanh chóng vạch trần, nhưng hơi nóng trên gò má lại không chịu hạ xuống, trong nụ cười càng lúc càng rõ ràng của Trịnh Thư Vân, dường như có thể hóa thành thực thể, theo từng đợt gió thổi, chẳng những không tan đi, ngược lại còn có xu hướng bùng cháy. 
Lúc sắp bại lộ, Bùi Nam đúng lúc cúi đầu, mở máy tính bảng ra, tiếp tục vu vơ chỉnh sửa bản phác thảo vừa rồi, quyết tâm coi Trịnh Thư Vân như không khí, một lúc lâu sau, cậu lại nghe thấy đối phương gọi tên mình: “Nam Nam.”
Đầu bút Bùi Nam run lên, thật sự không cưỡng lại nổi giọng nói lạnh lùng đầy lý trí này của Trịnh Thư Vân khi gọi ra cái tên thân mật quá mức này. 
Cậu đè nén sự rung động trong lòng, ra vẻ bực bội ngước mắt hỏi: “Luật sư Trịnh sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play