Bùi Nam hiếm khi nhìn thấy Trịnh Thư Vân cười, thậm chí đã từng tự hỏi phải chăng Trịnh Thư Vân mắc phải một căn bệnh tiềm ẩn nào đó hay không, mất đi khả năng cơ bản nhất của con người này.
Cho đến đêm trước khi tốt nghiệp đại học, cậu vươn lên đứng đầu một đám người ưu tú, có được cơ hội nhảy mở màn với hoa khôi trường, nhưng bởi vì chưa bao giờ nhảy, nên tay chân không phối hợp nhịp nhàng được, lúc luyện múa luôn giẫm lên chân đối phương, cuối cùng nhận được một câu “Xin lỗi, chúng ta hình như không hợp lắm”, sau đó bị thầy hướng dẫn tàn nhẫn đổi người.
Một nam sinh còn chưa bước chân vào xã hội, mặt mũi đàn ông đều dựa hết vào đám con gái, ai ngờ lại bị người ta từ chối phũ phàng như thế.
Ngày hôm đó, cậu mất mát đi ra khỏi phòng luyện múa, vô tình đụng phải Trịnh Thư Vân đang đứng ở cửa.
Đối phương hai tay đút túi quần, tư thế thoải mái, hiển nhiên đã chứng kiến toàn bộ quá trình, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không hề phai nhạt.
Bùi Nam chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm phức tạp như vậy trên mặt Trịnh Thư Vân, trong lúc sững sờ, không khỏi nhíu mày suy tư, đưa ra kết luận tại chỗ: Trịnh Thư Vân xem xong chuyện cười của cậu, bây giờ đang cười nhạo cậu.
Tuy nhiên, hoàn toàn khác với ký ức năm đó, màu sắc vừa rồi thoáng qua trong bóng tối, hình như không có ý gì cả, nhẹ đến mức dường như ngay cả chính Trịnh Thư Vân cũng không phát hiện ra.
Đi vệ sinh xong, cơn buồn ngủ và cơn say lại ập đến, Bùi Nam chui vào chăn tiếp tục ngủ, trong giấc mơ, vào một buổi sáng, anh trở lại trường cấp ba, vừa nhai kẹo cao su vừa thổi bong bóng, trong lúc bước vào lớp học, thấy Trịnh Thư Vân ngồi ở hàng ghế sau, mặc bộ đồng phục màu xanh trắng mềm mại, cong khóe môi nhìn cậu.
Giống như tuyết trên núi, đột nhiên hóa thành những đám mây mùa xuân.
Bẹp —— kẹo cao su dán đầy miệng, cậu cũng tỉnh lại.
Dưới ánh mặt trời sáng sủa, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, dần dần ý thức được mình đang ở trên giường chứ không phải phòng học, Trịnh Thư Vân đã không thấy đâu, chỉ có trái tim đang đập của cậu hòa nhịp với giấc mơ.
Quả nhiên là giấc mộng chết tiệt!
Trịnh Thư Vân có thể cười dịu dàng như vậy chỉ có đi gặp quỷ!
Cậu xoa huyệt thái dương hơi nhức rồi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chiếc chăn bông màu xanh đậm một lúc, sau đó mới đem ánh mắt quét về nơi khác.
Từ khi trưởng thành, cậu không bao giờ vào phòng của Trịnh Thư Vân nữa. Đồ đạc trong phòng của Trịnh Thư Vân vẫn như trước, đều là mấy món đồ nội thất cơ bản thực dụng, loại bỏ tất cả mọi thứ rườm rà, trông sạch sẽ, gọn gàng, rập khuôn, lãnh đạm, giống y chang bản thân hắn vậy.
Nhìn xung quanh, ngay cả một bức ảnh chụp chung với gia đình và bạn bè cũng không có, chỉ có một bức ảnh duy nhất trong bộ đồng phục học sinh có cổ áo màu hồng được đặt trong tủ sách đối diện với giường.
Mà ngay phía dưới bức ảnh, đặt một chiếc máy bay mô hình thủ công, trước kia cậu đến nhà Trịnh Thư Vân đã thấy qua, chế tác rất thô sơ, có mô-đun riêng biệt nhưng lại viết sai chính tả, không giống như đồ vật được làm từ đôi bàn tay rập khuôn của Trịnh Thư Vân.
Bùi Nam vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, từ lầu hai nhìn xuống, căn nhà to lớn quá yên tĩnh, không khí vắng vẻ thoải mái tràn ngập.
Ba mẹ Trịnh Thư Vân mấy năm trước đã không còn sống ở đây nữa, nhưng Trịnh Thư Vân lại không chuyển đi.
Bùi Nam trước kia không hiểu, bây giờ đã hiểu, sống một mình ở một căn phòng lớn như vậy, hình như khá thoải mái.
Cậu thử tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc khi sống một mình, không khỏi cảm thấy ghen tị, đang muốn xuống lầu, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cà phê.
Theo hương thơm êm dịu đi vào phòng khách, Trịnh Thư Vân quay lưng về phía cậu, đứng bàn bếp đảo pha cà phê, dáng người cao dong dỏng, mặc âu phục, đi giày da, đầu tóc tỉ mỉ, bên tai đeo cặp kính gọng bạc.
Ánh nắng ấm áp hiếm hoi của mùa đông xuyên vào trong phòng, bao lấy Trịnh Thư Vân, phủ lên người hắn một tầng xa cách nhạt nhẽo.
Hừ, giống hệt chó.
Bùi Nam nhịn không được oán thầm.
Tuy nhiên, trang phục này của Trịnh Thư Vân rất phù hợp với công việc của hắn.
Trịnh Thư Vân tốt nghiệp trường luật TOP1 Trung Quốc và hiện đang làm việc trong công ty luật do thầy mình mở. Vị giáo sư đó là thạc sĩ luật học, học trò đầy nhà, nhưng không phải Trịnh Thư Vân thì không được, không ngần ngại dùng thân phận đối tác tương lai làm mồi nhử để câu cậu học trò kiêu hãnh này.
Những chuyện này, Bùi Nam đều là nghe mẹ kể, sau khi nghe xong có chút khó chịu.
Cậu cũng chẳng phải cây chanh, chỉ là cảm thấy ông trời rất độc ác, nhất định phải gửi một người đồng tính hoàn mỹ vô khuyết như vậy đến cạnh cậu, lại còn ở cạnh trọn vẹn mười lăm năm, khó nỡ rời xa.
Nhìn người đàn ông anh khí bức người, trầm ổn bình tĩnh trước mắt, Bùi Nam nổi ý xấu xa, rón rén đi tới, định dọa hắn từ phía sau, nhưng bàn tay vươn ra còn chưa kịp hạ xuống, đã nghe thấy đối phương hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Bùi Nam ập tức thu tay về bên người, làm như không có việc gì, thản nhiên nói: “Cũng được.”
Cậu thực sự không muốn thừa nhận rằng giường của Trịnh Thư Vân hình như ngủ ngon hơn giường của cậu.
Trịnh Thư Vân gật đầu.
Bùi Nam dựa vào bên ngoài bục đảo, nhìn chằm chằm vào động tác pha cà phê tao nhã của Trịnh Thư Vân, trong lòng đột nhiên gợn sóng.
Cậu tối hôm qua uống rượu, có một số việc không kịp suy nghĩ, lúc này cẩn thận nghĩ lại, không khỏi kinh ngạc —— Trịnh Thư Vân là một tên sạch sẽ, có ý thức ranh giới mạnh mẽ như vậy, lại có thể cho phép cậu ngủ trên giường của mình.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác mới lạ này đã bị phá vỡ bởi một ý nghĩ thực tế hơn.
Trịnh Thư Vân cả ngày vất vả quản lý hình tượng của mình,, phỏng chừng chỉ là vì giả bộ làm người tốt trước mặt ba mẹ cậu mà thôi, dù sao thì mọi chuyện xảy ra tối qua đều do bố mẹ cậu giao phó.
“Quần áo của cậu dị Vương mang đến cho rồi đấy, là cái túi ở trên ghế sô pha ấy.” Trịnh Thư Vân nói xong, vẫn đưa lưng về phía Bùi Nam, biểu tình khó phân biệt.
Bùi Nam “Ừ” một tiếng, ngữ điệu cao lên, có chút khó hiểu, nhà cậu ở phía đối diện thì còn cần mang quần áo sang đây làm gì.
Trong lòng thầm nói, dì Vương thật sự còn gây rắc rối cho Trịnh Thư Vân nhiều hơn mình.
Ở nhà Trịnh Thư Vân ở thêm một lát, cậu thì thấy không sao, nhưng Trịnh Thư Vân chắc chắn sắp bị cậu làm phiền đến chết.
Bùi Nam nghĩ vậy, đột nhiên muốn nhìn xem Trịnh Thư Vân còn có thể giả bộ bình tĩnh đến đâu.
Cậu vòng qua trước mặt Trịnh Thư Vân, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch.
Trịnh Thư Vân nâng mí mắt lên.
“Quần áo cũng mang đến đây rồi, chi bằng cậu cho tôi mượn nhà tắm xíu đi.” Bùi Nam thản nhiên nói điều này, nhướng mày, chờ đợi phản ứng của Trịnh Thư Vân.
Nào ngờ Trịnh Thư Vân “Ừ” một tiếng: “Khăn tắm chưa dùng ở trên kệ tầng thứ hai của phòng tắm.”
Bùi Nam: “?”
Một quyền đánh vào bông, Bùi Nam có chút ê răng.
Cậu đã đánh giá thấp tố chất tâm lý của Trịnh Thư Vân, Trịnh Thư Vân diễn xuất tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
*
Trong khi Bùi Nam tắm rửa, Trịnh Thư Vân cầm tách cà phê xem tài liệu, nửa giờ sau, Bùi Nam vẫn chưa ra, trên lầu cũng không có động tĩnh gì.
Trịnh Thư Vân ngồi trên ghế sô pha liếc nhìn đồng hồ, đặt tài liệu trong tay xuống, hai bước bước thành ba đi lên lầu. Phòng tắm trong phòng hắn có bật đèn vàng ấm áp, nhưng không có tiếng nước chảy.
Bùi Nam không thể ở trong địa bàn của hắn lâu như vậy được, trừ phi có chuyện.
Trịnh Thư Vân cau mày.
Khóa cửa phòng tắm bị hỏng, chưa kịp gọi người sửa, hắn đưa tay đẩy một cái, dễ dàng mở ra một khe hở.
Khí nóng trào ra xả lũ,sương trắng lượn lờ bao phủ lên kính kính trong chốc lát rồi tan biến.
Qua khe hở, Bùi Nam đang cầm điện thoại di động gõ chữ, giống như đang phải xử lý việc gì gấp, chỉ kịp mặc một cái áo rộng thùng thình, viền áo vừa vặn ôm lấy mông, hai chân thon dài trắng nõn trơn bóng lộ ra, không có một sợi lông.
Khi đối phương cúi đầu nhìn điện thoại, mái tóc đen hơi dài xõa ra một bên mặt, che đi làn da bị hơi nước hấp đến đỏ ửng.
Bên ngoài phòng tắm, bàn tay to có chút gân guốc ở trên nắm cửa động đậy, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, Bùi Nam nhét quần áo bẩn vào trong túi, xách xuống lầu, vừa đi đến phòng khách đã nghe Trịnh Thư Vân hỏi mình: “Ăn sáng không?”
“Không, tôi hẹn bạn ăn ở gần phòng tranh rồi.” Cậu nói rồi vội vã đi qua Trịnh Thư Vân, để lại mùi sữa tắm cam quýt thoang thoảng trong không khí.
Bùi Nam nhanh chóng mặc áo khoác ngoài vào, đi tới huyền quan đổi giày, quay đầu lại nhìn Trịnh Thư Vân một cái, “Mặc kệ cậu vì lý do gì, tóm lại vẫn cảm ơn cậu tối qua đã cho tôi ở nhờ.”
Trịnh Thư Vân nói: “Chỉ là cái nhấc tay thôi.”
Giọng điệu bình tĩnh đến mức dường như thực sự không để chuyện này vào lòng.
Bùi Nam nói: “Đi đây.”
Trịnh Thư Vân “Ừ” một tiếng, nhìn bóng lưng màu vàng nhạt trong chiếc áo khoác mùa đông dày cộp biến mất ngoài cửa, trong đầu chợt nghĩ đến cái áo rộng thùng thình vừa rồi, hai chân dài thẳng tắp xinh đẹp, cả làn da nõn nà đều dính mùi hương của hắn.
*
Sau khi về đến nhà, Bùi Nam lấy chiếc Santana cũ của mình ra khỏi gara, lái xe ra khỏi khu biệt thự, đi thẳng đến phòng tranh.
Trong khi chờ đèn giao thông đầu tiên, cậu thấy một chiếc Maybach quen thuộc trong gương chiếu hậu.
?
Trùng hợp thế à.
Đèn xanh rất nhanh bật sáng, Bùi Nam tiếp tục lái xe về phía trước với tiếng nhạc rock, lại phát hiện chiếc SUV màu đen khiêm tốn xa hoa kia vẫn đi phía sau mình, hoàn mỹ phối hợp với tốc độ của chiếc xe cũ nửa chết nửa sống này của cậu, từ từ di chuyển về phía trước.
Thẳng đến khi chạy vào một khu thương mại nào đó, Bùi Nam bẻ lái chặn đầu đối phương, sau đó hung hăng xuống xe, gõ hai lần vào cửa kính xe đối phương.
Cửa kính mở xuống một nửa, lộ ra một khuôn mặt bình tĩnh, lông mày hơi nhướng lên, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Bùi Nam từ trên cao ghé mắt xuống: “Ngài Trịnh này, hôm nay cậu không đi làm hay sao mà lại đi theo tôi vậy?”
Trịnh Thư Vân nghe vậy, khẽ hất cằm về phía trước: “Công ty luật tôi làm việc ở gần đây.”
Theo tầm mắt của Trịnh Thư Vân, Bùi Nam nhìn tòa nhà cao ốc tráng lệ nhất trong toàn bộ khu thương mại.
“Tại sao lúc tôi chọn địa điểm cậu không nói?” Vẻ mặt Bùi Nam giống như pháo hoa nổ tung, biểu tình lập tức trở nên cực kỳ sống động.
“Nói gì cơ?” Trịnh Thư Vân không nhanh không chậm ném vấn đề trở về.
Bùi Nam nói: “Nhắc nhở tôi chọn lại.”
Tháng trước lúc cậu báo cáo với mẹ về tiến độ phòng tranh, có đề cập đến địa chỉ, lúc ấy Trịnh Thư Vân tình cờ đang chơi cờ vây với ba cậu, không có khả năng không nghe thấy.
Trịnh Thư Vân nói: “Tôi cũng đâu ngại làm chung tòa với cậu đâu.”
Bùi Nam: “…”
Tại sao Trịnh Thư Vân còn có thể giả bộ đến mức này?
Cứ như thể chỉ có mình cậu đơn phương bài xích Trịnh Thư Vân ấy, rõ ràng là nhìn nhau đỏ mắt, bọn họ là hai cực đối đầu nhau đó có được không!
Bùi Nam ném cho Trịnh Thư Vân ánh mắt buộc tội, lại bị sắc mặt lạnh lùng của đối phương chặn lại giữa không trung.
Bỏ đi, gỗ đã đóng thuyền, nước sông không phạm nước giếng là được. Bùi Nam đau lòng nói. Giống như Trịnh Thư Vân làm một người trưởng thành đạo đức giả, cũng không có gì không tốt.
Ra khỏi thang máy, Lưu Hành đã chờ trước cửa phòng tranh.
Vừa rồi ở trên đường, Bùi Nam còn cố ý bình tĩnh suy nghĩ, tính toán đến chuyện tiên lễ hậu binh(1), nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trang hoàng chân thực, tất cả tu dưỡng đạo đức trong nháy mắt đều sụp đổ, xoay người bèn cãi nhau với quản đốc.
(1): lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
Đối phương so với tưởng tượng của cậu còn vô lại hơn nhiều, ngụy biện không thành, bắt đầu bắt chẹt những từ ngữ trong hợp đồng. Cậu và Lưu Hành đói bụng cãi nhau với người khác, lại liên lạc với cơ quan quản lý, mãi đến ba giờ chiều mới được ăn cơm.
Trong phòng tranh bốn phía đều là tường xám và đống sơn để lại sau khi trang trí, hai người quét dọn sạch sẽ một cái bậc thang, sóng vai ngồi ở phía trên.
Cơm hộp gọi nửa tiếng trước đã lạnh cóng, sự uất ức cũng dính chặt ở cổ họng, Bùi Nam gắp một miếng thức ăn lớn, nuốt tất cả phiền muộn và thức ăn lạnh lẽo vào trong dạ dày.
Lưu Hành thật sự không ăn nôit, nhìn bộ dáng Bùi Nam vẫn ăn ngon lành, trong lòng dâng lên nghi ngờ, “Anh Nam, cậu thật sự là phú nhị đại á hả?”
Trong miệng ngậm cơm, Bùi Nam hàm hồ nói: “Ai nói không phải.”
Lưu Hành là bạn cùng lớp đại học với Bùi Nam, gia cảnh bình thường, nhưng ngoại trừ cậu ta ra, bốn người còn lại trong kí túc xá đều là con nhà giàu, sở dĩ chơi với Bùi Nam ở phòng bên cạnh là do cậu ta cảm thấy đối phương cũng kén chọn giống mình, đi làm thuê kiếm tiền tiêu vặt, quả thực là đồng bệnh tương liên. Thẳng đến khi sắp tốt nghiệp cậu ta mới biết, hóa ra Bùi Nam cũng là phú nhị đại.
Vì vậy, khi Bùi Nam tìm cậu ta cùng hợp tác mở phòng tranh, cậu ta không chút suy nghĩ mà đồng ý, ai ngờ số tiền đối phương trả cho việc này chính là toàn bộ tài sản.
Mỗi lần cậu ta hỏi Bùi Nam vì sao không nhờ bố mẹ hỗ trợ, đối phương luôn ném cho cậu ta một câu “Chuyện này dài dòng lắm.”, sau đó không nói nữa.
Trong lúc ăn cơm, Lưu Hành mở trình duyệt trên di động ra, một lúc lâu sau mới nói: “Hay là chúng ta mời luật sư đi?”
Bùi Nam “Ừ” một tiếng, cậu cũng đang có ý này.
Lưu Hành chỉ vào điện thoại di động: “Công ty luật Thao Hành được không, bạn tôi giới thiệu cho đấy?”
Thao Hành?
Phản ứng đầu tiên của Bùi Nam là nghe quen quen, còn chưa kịp cảm nhận thì đã nhìn thấy ba ký tự lớn “Trịnh Thư Vân” trên màn hình điện thoại di động mà Lưu Hành đưa cho ở phần luật sư ưu tú trên trang web chính thức của công ty luật.
Bùi Nam chém đinh chặt sắt nói: “Đổi đi.”
“Tại sao?” Lưu Hành khó hiểu, “Phí luật sư hơi đắt, nhưng đây là công ty luật tốt nhất ở thành phố Giang.”
Bùi Nam nói: “Đắt chính là tội lỗi.”
Lưu Hành á khẩu không nói nên lời, nghĩ đến ba quả dưa và hai quả táo trong túi, cậu ta chỉ có thể thở dài tội nghiệp.
Lao tâm khố tứ cả ngày, Bùi Nam về đến nhà, nằm vật ra giường như một cái xác không hồn.
Trước khi đi ngủ, cậu vẫn như thường lệ kiểm tra tin nhắn wechat bị bỏ quên, đột nhiên điện thoại của anh rung lên, một tin nhắn đã lâu không xuất hiện mang theo vòng tròn màu đỏ nhỏ nhảy lên đầu danh sách.
Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Quần lót của cậu rơi ở chỗ tôi rồi.]
Bùi Nam: [Không có chuyện đó đâu.]
Sau khi vô thức thốt ra mấy chữ này, Bùi Nam tỉnh cả ngủ, xoay người xuống giường, đi lục túi quần áo mang về, nhưng lục đi lục lại, cũng không tìm thấy quần lót mình thay ra
Lúc này, điện thoại di động lại rung lên, cậu lật lên nhìn.
Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Size này nhỏ, rõ ràng không phải của tôi.]
Bùi Nam vịt chết vẫn cứng miệng: [Vậy dựa vào đâu lại nói là của tôi chứ.]
Ngày mai nhất định sẽ kéo đen: [Eo cậu nhỏ, mặc nó chắc chắn vừa.]
Bùi Nam: […]
Ngày mai nhất định sẽ kéo Trịnh Thư Vân vào danh sách đen!
——————–
Truyện này còn có tên gọi khác là “Cả thế giới muốn tống tôi sang giường đối diện”.