Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 2: “Giường của tôi rất lớn.”


3 tháng

trướctiếp

Giờ phút này, ngay cả gió bắc thổi tới cũng trở nên lạnh hơn một chút.

Vầng trăng vùi sâu trong mây không kịp ló ra một nửa, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào một gương mặt góc cạnh rõ ràng, giống như tuyết đọng quanh năm trên vách núi.

Đẹp trai.

Nhưng rất chướng mắt.

Bùi Nam lui về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm người trước mặt ba giây, cúi đầu nhìn xuống, thấy ngón tay thon dài thích hợp cầm bút lại đang cầm điếu thuốc, động tác so với cậu còn ổn định hơn nhiều.

Cậu định thần lại, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, trợn mắt cứng lưỡi nói: “Trịnh, Trịnh Thư Vân, cậu thế mà lại biết hút thuốc á?”

Mấy chữ cuối cùng, gần như là thốt ra từng chữ một.

“Ừm.” Trịnh Thư Vân hít một hơi, hơi nâng cằm lên, chậm rãi nhả ra những vòng khói vào không khí, xuyên qua làn khói xanh và sương trắng còn sót lại, ánh mắt lạnh nhạt của hắn lại rơi xuống trên mặt Bùi Nam, “Hút từ hồi năm nhất trung học.”

“Đờ mờ ——”

Bùi Nam bật ra cụm từ “Tinh hoa của Trung Quốc”, sau đó thì như bị dắt băng.

Quả là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Năm nhất trung học cậu cũng bắt đầu học hút thuốc.

Khoảng thời gian đó, dưới sự xúi giục của Đường Dư Xuyên, cậu mua bao thuốc lá, mỗi ngày trốn ở sân thượng của tòa nhà giảng dạy hút trộm, còn chưa kịp hút thuốc, không may dã bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, bị mời vào văn phòng uống trà cùng với bố mẹ.

Ngay khi ba phía đang tranh luận hăng say, căn phòng rách nát như gặp được mưa đêm, Trịnh Thư Vân mặc quần áo thẳng tắp, ôm tập bài tập toán đi vào văn phòng.

Mẹ Bùi tức giận, trước mặt Trịnh Thư Vân nói một câu: “Con xem Tiểu Vân nhà người ta đi, thành tích xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính, con có thể học tập người ta một xíu không hả?”

Đối mặt với sự so sánh trắng trợn này, Bùi Nam không nói nên lời, bởi vì cậu nằm mơ cũng không tưởng tượng được, ngay cả đồng phục kéo khóa cũng phải một hơi kéo đến yết hầu, một học sinh ưu tú như Trịnh Thư Vân, thế mà lại biết hút thuốc, còn hút rất mượt như thế nữa chứ.

“Trịnh Thư Vân, cậu giấu cũng giỏi đấy…” Nhớ lại chuyện trước đây, Bùi Nam thực sự không nói nên lời, “Năm lớp 11 mẹ tôi nếu như mà biết cậu cũng hút thuốc, có lẽ sẽ không tức giận như thế, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương mà. May mà bà ấy giơ cao đánh khẽ, nên tôi mới không bị ăn đòn.”

Động tác gạt tàn thuốc của Trịnh Thư Vân dừng một chút: “Biết vì sao mẹ cậu không đánh cậu không?”

Bùi Nam nói: “Tâm tư của phụ nữ, sao mà tôi biết được?”

Thực ra, đã mười năm trôi qua, tình hình ban đầu đã trở nên mơ hồ không rõ.

Cậu chỉ nhớ hôm đó về nhà, cậu đã chuẩn bị tốt dùng thân thể máu thịt của mình để hứng chịu cơn thịnh nộ từ mẹ, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán, chuyện gì cũng không xảy ra.

Cậu còn tiện thể nhớ rõ Trịnh Thư Vân mấy ngày hôm sau cũng không đến lớp, sau khi cậu tan học, xa xa nhìn thấy Trịnh Thư Vân được ba Trịnh dẫn đến, ở trước cửa nhà cậu cúi chào ba mẹ mình.

Có lẽ là đến chúc tết.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, trong gió lạnh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Bỏ đi, cậu không biết cũng được.” Trịnh Thư Vân thản nhiên nói xong, kéo cổ áo xuống, che đi một vết sẹo cũ nho nhỏ bên cổ.

Bùi Nam nghi ngờ nhìn Trịnh Thư Vân, không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, một lúc lâu mới nhớ tới mình còn chưa châm thuốc.

Nhìn bộ dáng Trịnh Thư Vân nuốt mây phun sương, Bùi Nam quả thực ngứa ngáy, cậu sờ sờ chóp mũi, kéo mặt hắn xuống nói: “Gì nhỉ, cho xin chút lửa nào.”

Trịnh Thư Vân thò tay vào túi, đặt một thứ hơi lạnh vào lòng bàn tay Bùi Nam.

Lúc Bùi Nam châm thuốc, cảm thấy chiếc bật lửa này có hơi quen mắt, nhưng những chiếc bật lửa kiểu cũ kém chất lượng như vậy hầu như đều trông giống nhau.

Cậu nói đùa: “Luật sư Trịnh giàu như vậy, sao không mua một chiếc tốt hơn để thể hiện địa vị của mình?”

“Quen dùng nó rồi.” Trịnh Thư Vân nhận lấy bật lửa Bùi Nam trả lại, dùng ngón tay xoay một vòng, cất vào trong túi.

Bùi Nam bĩu môi, nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”

Trịnh Thư Vân nói: “Ba cậu bảo tôi đến đón cậu.”

Bùi Nam híp mắt: “Ồ, sao mà khó tin thế nhỉ?”

Trịnh Thư Vân nói: “Ông ấy sợ cậu uống nhiều, lại ngủ vạ vật trên đường.”

Bùi Nam nhả ra một hơi khói mở to hai mắt hỏi: “Cậu nghe ở đâu đấy?”

Trịnh Thư Vân nói: “Mẹ cậu kể.”

Bùi Nam: “…”

Tháng trước, Bùi Nam đi dự tiệc độc thân của một người bạn, uống nhiều quá nên ngủ luôn bên lề đường trong khu biệt thự.

Nghe mọi người kể thì hình như cậu được một người tốt bụng gửi về nhà. Nhưng đối phương lại làm việc tốt không lưu danh.

Hắn chỉ mơ hồ nhớ sống lưng kia hẳn là thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi, rộng rãi lại ấm áp, đầy đặn cơ bắp, còn có mùi thơm.

Chuyện cậu luôn muốn che giấu vẫn là bị người không hy vọng nhất biết được, Bùi Nam dựng cổ áo lên, che đi nửa khuôn mặt khó chịu, tựa vào tường hút thuốc.

Hai phút sau, Trịnh Thư Vân nghiền nát điếu thuốc trong tay, đi về phía chiếc Maybach màu đen đậu ở chỗ tối, mở cửa ghế phụ, quay đầu nói: “Lên xe.”

“Cám ơn, lòng tốt của cậu tôi ghi nhận, nhưng tôi có thể tự mình bắt taxi về.” Bùi Nam giống như một con hàu ngoan ngoãn, tiếp tục rụt mặt vào trong cổ áo, bất động.

Trịnh Thư Vân nói: “Tài xế miễn phí cũng không cần, cậu sợ tôi làm gì cậu à?”

Giọng điệu của câu hỏi này cực nhạt, nhưng Bùi Nam thật sự nghe ra vài phần khiêu khích, cậu nhướng mày nói: “Đừng đùa như thế chứ, tôi sao có thể sợ cậu được cơ chứ?”

Trịnh Thư Vân “Ừ” một tiếng: “Vậy chứng minh cho tôi xem nào.”

Nhìn Trịnh Thư Vân cao lớn đứng trước xe, Bùi Nam suy tư một lát, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bố mình là Bùi Thành Thăng.

Điện thoại vừa kết nối đã bị Trịnh Thư Vân lấy đi. Cậu cào lên hai lần giữa không trung vẫn không giật lại được, bởi vì chiều cao kém cỏi.

Trịnh Thư Vân nói qua điện thoại: “Chú Bùi, con đã đón được Bùi Nam rồi ạ.”

“Tiểu Vân?” Bùi Thành Thăng hiển nhiên dừng một chút, “Cháu…Cháu đón được Tiểu Nam?”

Bùi Nam liều mạng kéo cánh tay Trịnh Thư Vân, nhón chân lên, áp tai vào điện thoại, không hiểu sao nghe thấy một chút nghi ngờ trong giọng điệu của cha mình.

Mặt Trịnh Thư Vân vẫn không đổi sắc: “Ừm, cậu ấy mới rời khỏi quán bar, hiện giờ đã say ngất ngây rồi ạ.”

Cậu mới say, cả nhà cậu say!

Bùi Nam vung nắm đấm với Trịnh Thư Vân, đoạt lại điện thoại di động, hỏi: “Anh Bùi, bố gọi Trịnh Thư Vân đến đón con à?”

“Hả, đúng đúng đúng, đúng vậy.” Bùi Thành Thăng nghiêm túc nói, “Là bố bảo Tiểu Vân đến đón con, sau này con đừng có uống rượu vào ban đêm nữa, đỡ phải làm phiền người ta chở con về ——”

Lời còn chưa dứt, Bùi Nam đã tắt điện thoại.

Hôm nay cậu đã gặp đủ phiền phức, không muốn nghe thêm bố mình giảng dạy.

Trịnh Thư Vân nói: “Thế bây giờ có lên xe không?”

Chuyện đã đến nước này, từ chối lần nữa có vẻ hơi đạo đức giả, huống chi hiện tại cậu đang thiếu tiền, “tài xế miễn phí” nghe hấp dẫn đó chứ.

Lúc Bùi Nam cúi người lên xe, chóp mũi khẽ lướt qua cổ áo khoác của Trịnh Thư Vân, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi gỗ thơm trong trẻo. Hai loại phân tử mùi của sự lạnh và ấm quấn lấy quanh, khiến cậu có hơi hoảng sợ.

Trong ấn tượng của cậu, Trịnh Thư Vân thường xuyên lạnh lùng không giống một người đang sống, vẻ mặt luôn thờ ơ, thậm chí không cần làm ra bất kỳ biểu cảm kiêu căng nào, chỉ cần một ánh mắt thản nhiên, là có thể tách những người phàm phu tục tử như cậu thành bùn.

Nhưng giờ này khắc này, Trịnh Thư vân vừa mới đứng trong gió lạnh hút thuốc xong, không hiểu sao lại có thêm vài phần ấm áp mà nhân loại nên có.

Bùi Nam không chắc lắm, sau khi lên xe liếc nhìn, đánh giá Trịnh Thư Vân, từ ánh mắt hờ hững nhìn thẳng về phía trước, trượt đến sống mũi thẳng tắp như dao khắc, lại đến đôi môi mỏng màu nhạt không hề có chút độ cong nào.

Được rồi, vẫn là cái mặt khối băng làm người ta chết cóng.

Đợi Bùi Nam dời tầm mắt đi cổ họng Trịnh Thư Vân giật giật một chút, vẻ mặt căng thẳng thoáng buông lỏng.

Lúc chờ đèn giao thông, Trịnh Thư Vân  nhìn bàn tay Bùi Nam đặt ở trên bụng: “Cậu bị sao thế?”

Bùi Nam phiền muộn nói: “Đau dạ dày, bị mấy tên ngu xuẩn chọc giận ấy mà.”

Đây là tật xấu cũ của cậu, chỉ cần tâm tình không tốt, bụng sẽ giận dỗi theo, hơn nữa ngồi trên xe quá thoải mái, mùi rượu cũng sẽ dâng lên.

Trịnh Thư Vân lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu bạc đặt vào trong ngực Bùi Nam: “Uống nước nóng.”

Bùi Nam nhìn chằm chằm bình giữ ấm, say rượu ngẩn người hơn nửa ngày, trong lòng tự nhủ, Trịnh Thư Vân sao lại săn sóc cậu như vậy, sẽ không hạ độc trong nước đó  chứ…

Trịnh Thư Vân thấy cậu chần chờ, bổ sung một câu: “Cốc mới, chưa dùng qua đâu.”

Trên đường đi, Bùi Nam vừa uống nước nóng, vừa dùng điện thoại di động tìm kiếm “cách bảo vệ quyền khi giẫm phải sấm sét trong khi trang trí”, sau đó không chịu nổi sự buồn ngủ, choáng váng ngủ thiếp đi, trong mơ, cậu vô thức cuộn tròn chân tay lại để giữ ấm.

Trịnh Thư Vân tìm một ngã tư dừng xe, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhìn chằm chằm lnhìn chằm chằm vào hàng mi run rẩy của Bùi Nam một lúc lâu, cởi áo khoác của mình, đắp lên người Bùi Nam, sau đó chuyển chế độ lái xe từ “off-road” thành “thoải mái”, khởi động lại xe.

Chẳng mấy chốc, cơ thể co ro của Bùi Nam từ từ duỗi ra như một bông hoa nở rộ.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại giữa hai biệt thự.

Trịnh Thư Vân đặt một tay lên vô lăng, nhìn Bùi Nam đang ngủ bên cạnh thật lâu, gọi vài tiếng, vẫn không chịu tỉnh.

Hắn nói: “Cho cậu một cơ hội lựa chọn nhé, một là tự cậu đi vào, hai là tôi bế cậu vào.”

Bùi Nam dường như ngại ầm ĩ, trực tiếp vùi đầu vào trong áo khoác của Trịnh Thư Vân, đáp lại hắn bằng một tiếng càu nhàu nhẹ.

Trịnh Thư Vân không còn cách nào khác, đành phải xuống xe trước bấm chuông cửa, nửa ngày vẫn không có ai mở cửa.

Ổ khóa số trên cánh cổng sắt lớn bên ngoài nhà Bùi Nam mấy ngày nay lại vừa vặn bị hỏng, chỉ có thể dùng chìa khóa để mở, Trịnh Thư Vân quay lại trong xe, lục trong túi áo Bùi Nam vẫn không thấy chìa khóa, bèn gọi điện thoại cho mẹ Bùi, Cố Nam Chi.

Cố Nam Chi ở trong điện thoại nói với hắn, dự án của công ty nhà họ Bùi xảy ra chút tình huống bất ngờ, cô và ba Bùi Nam đang trên đường ra sân bay, mà giúp việc trong nhà là dì Vương lại xin nghỉ, sáng mai mới tới được.

Trước khi điện thoại cúp máy, Cố Nam Chi nhờ hắn chăm sóc Bùi Nam một chút.

Xe đỗ trong sân, Trịnh Thư Vân cởi dây an toàn của Bùi Nam, ôm con người đang say khướt vào nhà, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu hai.

Trước khi đặt lên giường, Trịnh Thư Vân đứng ở bên giường, khẽ nhíu mày, đấu tranh tư tưởng với sự sạch sẽ của mình trong nửa phút.

Cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, nhét Bùi Nam, người đang mặc một chiếc áo len đầy mùi rượu vào trong chăn.

*

Bùi Nam có một giấc ngủ ngắn vô cùng tuyệt vời.

Chăn hôm nay thơm ngát, vô cùng dễ ngửi, ngủ trong đó giống như chìm vào rừng thông yên tĩnh và ấm áp.

Tay chân Bùi Nam ôm lấy chăn bông mềm mại, hít sâu mấy lần, sau đó mới miễn cưỡng mở mắt ra.

Cậu thức dậy như thường lệ, mắt nhắm mắt mở đi về phía phòng tắm, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một người đàn ông trần truồng tắm rửa xong còn chưa kịp mặc quần áo.

Cổ thon, vai rộng eo hẹp, cơ bụng giọt nước ôm gọn eo và bụng, là một người đàn ông có thân thể cường tráng.

Trong sương mù mờ mịt, ánh mắt ngái ngủ của Bùi Nam không tự chủ được đi dọc theo hàng nhân ngư, rơi vào trên vật khổng lồ đang ngủ say.

Cậu ngây ngốc, nói một câu như đang trong mộng: “Nhiều năm không gặp, người anh em này sao lại lớn như thế?”

Một giây sau, cơn gió mạnh thổi tung mái tóc hơi dài của cậu.

“Rầm——”

Bùi Nam bị nhốt ngoài cửa một cách tàn nhẫn.

Năm phút sau, Trịnh Thư Vân thắt lại đai áo ngủ, từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện Bùi Nam vẫn còn đang ở cửa.

“Phạt đứng?” Trịnh Thư Vân nhìn Bùi Nam một cái, xoa tóc ướt đi vòng qua cậu.

“Trịnh Thư Vân, vì sao cậu lại xuất hiện trong phòng tôi, còn dùng phòng tắm của tôi?” Bùi Nam loẹt xoẹt đôi dép lê, đi theo phía sau Trịnh Thư Vân truy vấn.

Trịnh Thư Vân không nói gì, giơ tay bật đèn ngủ.

Nương theo vầng sáng ấm áp yếu ớt, Bùi Nam vừa đi vừa quan sát xung quanh, chậm rãi phát hiện ra một sự thật kinh người ——

Nơi này, hình như là nhà Trịnh Thư Vân… Mà cậu, ngủ trong phòng ngủ của Trịnh Thư Vân!

Bùi Nam ngẩn người: “Sao lại như thế, không phải cậu đã đồng ý đưa tôi về nhà à?”

Trịnh Thư Vân nói: “Nhà cậu không có ai, cậu cũng không mang theo chìa khóa, mẹ cậu muốn tôi thu nhận cậu một đêm.”

Trí nhớ của Bùi Nam dừng lại ở trên xe Trịnh Thư Vân, chuyện phía sau cậucũng không nhớ rõ lắm, nhưng cậu không cảm thấy Trịnh Thư Vân sẽ lừa mình, dù sao đối phương cũng là người lạnh lùng, chưa bao giờ làm từ thiện.

Cậu hỏi Trịnh Thư Vân: “Cậu đưa tôi lên đây bằng cách nào?”

Tuy nói Trịnh Thư Vân cao hơn cậu 10 cm, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một người đàn ông cao 178 cm, không thiếu tay cũng không thiếu chân.

Trong đầu Trịnh Thư Vân hiện ra hai giờ trước, Bùi Namlặng lẽ cuộn tròn trong lòng anh, hai má ửng hồng, khác hẳn với bộ dáng giương nanh múa vuốt bây giờ.

Hắn nói, “Thì khiêng lên.”

Bùi Nam nhìn chằm chằm bờ vai rộng của Trịnh Thư Vân, tưởng tượng một chút cảnh tượng khiêng bao tải, trong lòng tự nhủ sức lực của Trịnh Thư Vân hóa ra lại lớn như vậy.

Thấy đối phương đi về phía tủ quần áo, cậu lại đuổi theo hỏi: “Chờ đã, ý cậu là, tối nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau?”

Cậu còn chưa dứt lời, người trước mặt đột nhiên xoay người, hắn dừng chân, bước tới gần, khoang mũi trong nháy mắt tràn đầy hơi thở sau khi tắm, ẩm ướt lại nóng bỏng.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm ở trên đỉnh đầu: “Giường của tôi rất lớn, chăn cũng đủ rộng.”

Hơi nóng lướt qua, lỗ tai đột nhiên ngứa ngáy, đại não vốn bởi vì rượu mà xoay chuyển không nổi, tựa hồ bị thứ gì đó mê hoặc, nhất thời trở nên trống rỗng.

Bùi Nam mờ mịt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thư Vân từ trên cao nhìn xuống, đối phương cũng đang rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt mờ mịt giống như biển sương mù, khó phân biệt được đâu là thực.

Khi một giọt nước lạnh từ tóc rơi xuống cổ, trong lòng cậu đột nhiên vang lên câu “Trịnh Thư Quân là gay” của Vạn Sơ Nhạn…

Bọn họ yên lặng nhìn nhau vài giây, đôi mắt giống như mèo trước mặt dần dần trợn tròn, dường như có vài phần thất thố.

Trịnh Thư Vân nhìn đi chỗ khác một hồi, quay người mở tủ quần áo cửa, “Tôi vừa mới xem xong hồ sơ, mới vừa vào tắm rửa thôi, sẽ đi ngay.”

Hô hấp trì trệ trở nên thông suốt, trái tim đập thình thịch cũng dần dần lắng xuống.

Bùi Nam đi đến bên cạnh Trịnh Thư Vân, bĩu môi, ủ rũ lầm bầm: “Nếu nói giỡn, thì đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy.”

“Sẽ khiến người khác tưởng là thật…”

Trịnh Thư Vân không nói gì, khóe môi khẽ run lên, đôi mắt giấu trong mái tóc ướt lóe lên, sau đó hắn lấy ra một cái vỏ gối từ tủ quần áo, rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng Trịnh Thư Vân, trái tim đã được xoa dịu của Bùi Nam đột nhiên lại như bị bóp nghẹn.

Vừa rồi, hình như cậu nhìn thấy Trịnh Thư Vân cười.

——————–

Trịnh Thư Vân: Vợ tôi, đáng yêu chết đi được, muốn giỡn chơi chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp