Bùi Nam nhìn những bông hoa trong lòng Trịnh Thư Vân, lại nhìn chiếc bình trong tay mình, nửa ngày mới định hình được lời đối phương  nói, đến tột cùng là cái nào làm nền cho cái nào chứ, trong lòng không khỏi càng kinh ngạc, lại không thể phân biệt được ý đồ của Trịnh Thư Vân.
Đối mặt với loại tội phạm có thói quen giả vờ tinh vi như Trịnh Thư Vân, lẽ ra cậu có thể cứ để đối phương vui vẻ như trước, nhưng hai tháng qua, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi này, cậu đã có quá nhiều câu hỏi về Trịnh Thư Vân chưa được giải đáp, mà Trịnh Thư Vân cũng không phải chỉ một lần đưa ra ám chỉ, mời mọc cậu tìm hiểu về bản thân hắn.
Vì thế lúc bước ra khỏi phòng sưu tập, Bùi Nam theo sát phía sau Trịnh Thư Vân, tiếp tục truy vấn: “Dùng đồ cổ đắt tiền như vậy chỉ để cắm bó hoa hai trăm tệ, cậu không thấy lãng phí à?”
Trịnh Thư Vân nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua khóm hoa màu hồng phấn đang nở rộ, vui vẻ rơi xuống trên mặt người bên cạnh, “Khoảnh khắc hoa qua tay người, đã được cho những giá trị không thể đo đếm bằng tiền bạc.”
Câu này nghe có vẻ chỉ là thuận miệng nói ra nhưng không phải thiếu ý diễn đạt. Bùi Nam suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào cái bình, mất tập trung trong giây lát, lúc trở lại phòng khách bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt hỏi: “Ý cậu là, bởi vì bó hoa này do tôi tặng nên cậu mới trân trọng như thế?”
Trịnh Thư Vân thu hồi ánh mắt nhìn Bùi Nam, tìm chung quanh cửa sổ một chỗ trống thích hợp để đặt bình hoa, khóe môi khẽ động: “Cũng may chưa ngu hết phần thiên hạ.”
Nếu trước đây bị Trịnh Thư Vân trêu chọc bằng những lời lẽ rõ ràng là xúc phạm như vậy, tất nhiên Bùi Nam sẽ nhảy dựng lên, châm chọc lại đối phương vài câu, nhưng lúc này, trong lòng cậu lại vô duyên vô cớ nổi lên một tia ngứa ngáy không tính là phiền phức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play