Bùi Nam nằm một cách máy móc trên vai Trịnh Thư Vân, chờ đợi khoảnh khắc nhịp tim và hơi thở trì trệ của cậu trở lại bình thường, như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Thế giới chìm trong tĩnh lặng, hơi thở gỗ mộc quen thuộc lại lạnh lẽo trên người đối phương sớm đã tràn ngập trong khoang mũi của cậu, giống như một trận bão tuyết dữ dội, như muốn vây cậu trên một hòn đảo biệt lập chỉ còn lại hai người, chỉ có nơi dán sát vào nhau là nóng rực.
Bàn tay to lớn của Trịnh Thư Vân vẫn dán vào vùng da nhạy cảm sau gáy cậu. Lưng cậu khẽ run, giống như một con mèo bị khống chế không được tùy tiện di chuyển, cậu nhỏ giọng hỏi: “Xe vẫn chưa đi sao?”
Vài giây sau, bên tai vang lên một câu: “Đi rồi.”
Giọng nói không gợn sóng kia vẫn bình tĩnh như trước, nhưng bởi vì quá gần, trong nháy mắt lọt vào màng nhĩ đã biến thành một giọng nói trầm đục lay động lòng người.
Suy nghĩ của Bùi Nam trì trệ, lại hỏi: “Vậy tại sao cậu còn ôm tôi…”
Ngay sau đó, Trịnh Thư Vân không chút do dự buông cậu ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT