Tống Đồng che mặt lại, muốn gào lên nhắc nhở nhưng không dám, cả người đều ở trong trạng thái ôm mặt gào thét giống như bức tranh ‘Tiếng Thét’* vậy.

 

tien_phong_tiengthet2_fuol

 

Có vẻ như cô Trình cũng không nghĩ đến việc sẽ có người. . . ngu xuẩn như vậy, dám coi lời nhắc nhở của NPC như gió thoảng bên tai. Lần đầu tiên trên gương mặt dữ tợn, tóc tai bù xù của ả lộ ra biểu cảm ngơ ngác.

Ả dừng lại một lúc rồi hỏi: “Anh có biết anh đang yêu cầu cái gì không đấy?”

Tống Đồng chảy mồ hôi ròng ròng, liều mạng nghĩ cách lấp liếm. Cậu ta lắp ba lắp bắp nói: “À. . . Chúng tôi xem nhiều phim quá nên cứ tưởng trong những căn nhà cổ thần bí kiểu này có lẽ sẽ có mật thất gì đó ha ha ha. . .”

Cậu ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Kinh Hoàn ngắt lời.

“Tôi đang đòi cô đưa cho tôi chìa khóa mật thất, hầu gái của cô bảo chúng tôi phải lấy được nó.”

Tống Đồng: “. . .”

Thôi bỏ đi, hết thuốc chữa rồi, cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng tông cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào rồi đây.

Một giây sau, cô Trình đang ngơ ngác nở một nụ cười âm u: “Ha ha, tôi không biết nên nói anh ngu xuẩn hay to gan nữa, anh không sợ bị tôi giết luôn à? Hơn nữa, anh đã nói như vậy thì làm sao tôi có thể đưa chìa khóa cho anh được hả? Cút đi! Đừng làm phiền tôi nữa!”

Kinh Hoàn vẫn cứ đứng bất động ở kia, giọng điệu bình tĩnh từ tốn: “Lá gan của tôi cũng không lớn, tôi chỉ đang nghi ngờ một cách hợp lý mà thôi. Có lẽ ở đây thực sự có người nắm quyền khống chế quỷ, nhưng so với cô thì tôi càng nghi ngờ hai cô hầu kia hơn.”

‘Hả! Cái gì?’

Tống Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn Kinh Hoàn rồi ngẫm lại câu nói này, chắc chắn là cậu vừa nghe thấy vị đại ca mới quen của mình nói đang nghi ngờ hai người hầu gái. Nhưng sao có thể như thế được? Hai người hầu gái đó ngoan ngoãn đáng yêu, lại sợ sệt đến mức kia, đến bây giờ cũng không có bất kỳ hành vi đáng nghi nào mà?

Cô Trình cũng không nhịn được, tò mò hỏi: “. . . Tại sao. . . Anh lại  nghi ngờ họ?”

Kinh Hoàn trả lời: “Đầu tiên, phòng mà hai người hầu gái kia ở là sương phòng, còn chủ nhân của nơi này là cô lại sống trong dãy nhà phía sau nhà chính. Sương phòng là nơi ở của người lớn tuổi, địa vị trong gia tộc chỉ đứng sau gia chủ, trong khi dãy nhà sau lại là nơi ở của phụ nữ có địa vị thấp hơn, thậm chí là nơi dành cho người hầu. Nơi ở của cô và người hầu hoàn toàn trái ngược, người hầu dẫm đạp lên đầu chủ nhân.” 

Thứ hai, trong nhà tổ này đều là tro bụi, phòng ốc cũng không được thu dọn quét tước một chút nào, luống hoa trong sân vườn mọc đầy cỏ dại rậm rạp, thậm chí. . . đến cả một bữa cơm mà hai người hầu gái này cũng không biết nấu. Là hầu gái mà cái gì cũng không làm, họ ở đây để nghỉ dưỡng à?”

Đây là lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu nói chuyện có cảm xúc, câu cuối cùng còn mang theo cảm giác tức giận và trách cứ.

Không hiểu tại sao Tống Đồng lại cảm thấy nguyên nhân cuối cùng khiến đại ca xác định hầu gái đáng nghi là bữa sáng quá khó nuốt.

Cô Trình tiếp tục hỏi: “Chỉ dựa vào những điều này mà anh đã kết luận rồi ư?”

Kinh Hoàn trả lời: “Đương nhiên còn có những thứ khác nữa, có điều cũng không thể xem như chứng cứ mang tính quyết định được. Tôi nói với cô những điều này cũng là muốn đánh cược. Cô cứ việc nói thẳng đi, kết luận của tôi có chính xác hay không. . .”

Ngoài cửa, đám người Bốc Đài Thanh ghé sát tai vào cánh cửa lớn đóng chặt, cố hóng hớt xem bên trong đang xảy ra chuyện gì. Nhưng cánh cửa gỗ nhìn như đơn sơ này lại có hiệu quả cách âm cực tốt, họ chẳng thăm dò được gì cả.

Bốc Đài Thanh tức đến dậm chân bình bịch. Y nói với những khác: “Đây chính là loại người đáng ghét nhất trong phó bản, chỉ biết tự ý hành động, làm theo ý mình, còn ích kỉ nữa!”

Triệu Tâm Manh không nhịn được nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là ông bảo để người ta đi trước thăm dò còn gì. . .”

Bốc Đài Thanh nghẹn lại, sau đó mắng ầm lên: “Nhưng bây giờ cậu ta đang làm cái trò gì hả? Mọi người nhìn xem, nào có chuyện nhốt những người khác ở bên ngoài không cho thu thập manh mối như này? Nếu chúng ta có thể nghe được cái gì thì cho dù cậu ta có chết, hành động tiếp theo của chúng ta cũng có thể thuận lợi hơn. Trong loại phó bản kiểu này, quan trọng nhất chính là phải biết hợp tác hiểu không? Cậu ta làm thế này chỉ càng hại người khác mà thôi! Hại chúng ta đây này!”

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn Bốc Đài Thanh tiếp tục đứng đó nổi khùng.

“Các vị. . . làm phiền một chút.”, một giọng nói đột nhiên xuất hiện cắt ngang họ. 

         Bốc Đài Thanh im bặt nhìn hai người hầu gái đột nhiên xuất hiện. Họ vẫn có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu lại sợ hãi quá độ như cũ, cứ như muốn nói gì đó rồi lại không dám nói.

Mắt Bốc Đài Thanh lập tức sáng rực lên. NPC tìm tới cửa thì nhất định là có manh mối rồi.

Y tiến lên hỏi: “Hai cô có gì muốn nói à?”

Hai người hầu gái gật đầu đáp: “Đúng vậy, mời mọi người đi theo chúng tôi tới nơi này một chút.”

Mọi người lập tức giấu đi những cảm xúc tiêu cực của mình, kéo nhau đi theo hầu gái vào phòng đối diện với cửa chính. Hầu gái vội vã đóng chặt cửa rồi mới chậm rãi mở miệng.

“Các vị, chúng tôi vốn không dám nói. Chưng tình hình bây giờ càng ngày càng tệ, có một số việc chúng tôi nhất định phải nói với mọi người, xin mọi người hãy nghe thật kĩ.”

Vẻ mặt của các hầu gái cực kì căng thẳng: “Toàn bộ quỷ quái trong nhà tổ này đều bị người ta khống chế cả, người đứng đằng sau điều khiển chúng. . . Tôi nghĩ, hẳn là mọi người cũng đoán ra được. rồi.”

Bốc Đài Thanh sớm đã nghi ngờ từ lâu, bèn hỏi: “Là cô chủ của các cô đúng không?”

Hai người hầu gái run rẩy, rốt cuộc không chịu nổi nữa quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt trào ra bi thương nói: “Xin hãy cứu chúng tôi, đây cũng là cứu mọi người. Nếu còn tiếp tục thế này nữa thì tất cả chúng ta đều sẽ trở thành thức ăn cho ma quỷ mất! Chúng tôi vốn không dám nói ra chuyện này, nhưng bây giờ. . . bây giờ. . .”

Trông hai người họ có vẻ cực kì tuyệt vọng và lo lắng. Bốc Đài Thanh còn hơi nghi ngờ là sao phó bản này lại đơn giản đến mức NPC chủ động tiết lộ manh mối, lúc này cũng đã hoàn toàn tin tưởng.

Y vội vàng hỏi: “Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Xuất hiện điều ngoài ý muốn gì rồi đúng không?”

Hầu gái gật đầu nói: “Chúng tôi vừa mới lén chạy ra từ phòng của cô chủ. Có người, có người đã bị cô chủ mê hoặc rồi.”

“Mê hoặc ư?”, mọi người cau mày, trong đầu đều xuất hiện một bóng người xinh đẹp.

Hầu gái nói thêm: “Ông nội của cô chủ chính là chủ nhân trước của chúng tôi. Ông ấy phong ấn rất nhiều ma quỷ làm hại người khác ở bên trong nhà tổ. Nhưng cô chủ lại ham muốn sức mạnh của quỷ dữ, muốn thả toàn bộ bọn chúng ra ngoài. Nhưng dù sao cô chủ cũng là phụ nữ, chỉ có đàn ông phù hợp với điều kiện mới có thể mở ra lớp phong ấn cuối cùng. Cô chủ vẫn luôn chờ đợi người như vậy, không ngờ bây giờ người đó lại thật sự xuất hiện! Hiện tại trong hai người ở trong phòng của cô chủ, có một người có hơi thở cực kỳ âm tà, người đó là công cụ hoàn hảo nhất để mở phong ấn!”

Bốc Đài Thanh nói: “Vậy nên bây giờ cô chủ của hai người đang mê hoặc cậu ta để dụ dỗ cậu ta mở ra lớp phong ấn cuối cùng đúng không?”

Hầu gái gật đầu: “Đúng, xin mọi người. . . xin mọi người hãy ngăn anh ta lại! Chúng tôi không muốn chết đâu.”

Bốc Đài Thanh kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng mình, hỏi tiếp: “Vậy chúng tôi phải làm thế nào mới ngăn cản được họ? Có thế nào thì hai người cũng phải nói cho chúng tôi biết cách giải quyết đã chứ?”

“Cái này. . . Chúng tôi cũng không biết nữa, nói chung cứ phá hủy thứ họ dùng để giải trừ phong ấn là được, hình như là một chiếc chìa khóa. Mọi người cứ cướp chìa khóa rồi tới giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ có cách hủy diệt nó.”, hai người hầu gái nói xong thì cuống quýt đứng dậy rời đi.

Họ vừa đi khỏi, Bốc Đài Thanh liền hưng phấn nói ngay: “Tên kia quả nhiên không phải người tốt, bây giờ còn bị ma quỷ mê hoặc nữa. Cậu ta xong đời rồi.”

Dịch Miêu – người vẫn luôn không quá thu hút – không nhịn được lên tiếng: “Tuy cậu ấy thật sự có hơi kỳ quái, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.  Sao đột nhiên cậu ấy lại nghe theo lời kẻ địch cơ chứ?”

Bốc Đài Thanh mắng: “Mấy người đã tham gia loại trò chơi tử vong này rồi mà vẫn ngây thơ như thế à? Tình huống như vậy một trong hai bên nhất định phải chết.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện và rời khỏi phòng của cô Trình, ánh mắt Tống Đồng nhìn về phía Kinh Hoàn trở nên vô cùng phức tạp, có cả chấn động, kinh hỉ, sùng bái, kính ngưỡng, sắc mặt cũng mang vẻ nịnh nọt.

“Cao thủ, anh là cao thủ tuyệt đối! Lúc trước tôi còn không dám tin anh, tôi sai rồi! Bắt đầu từ hôm nay, anh bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó!”

Kinh Hoàn lập tức xoay người lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì câm miệng đi.”

Ồn ào chết đi được. Cậu bắt đầu thấy hơi hối hận khi cho con sâu theo đuôi này đi theo. Có điều so với những người khác thì tố chất tâm lí của gã mập này vẫn còn tốt chán.

Nếu đã nhặt được thì đành mang theo vậy. Ddù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu nhặt người về như thế này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được làm vướng tay vướng chân cậu, chậm trễ chuyện chính.

Kinh Hoàn đẩy cửa gỗ ra, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Chẳng bao lâu sau, mặt trời bên trong phó bản đã lặn về hướng tây, khe hở giữa mái ngói cong cong của hai căn nhà được tô điểm bằng màu nắng chiều đỏ rực như lửa.

Mắt Kinh Hoàn híp lại như đang tập trung nhìn vào một đám mây nào đó, hoặc như đang xuyên thấu qua đám mây, thậm chí xuyên qua cả tầng trời này để nhìn về những thứ khác xa xôi hơn.

Rốt cuộc thế giới này là gì? Ai đã tạo ra nơi này? Mục đích của đối phương là gì? Tên khốn kiếp mà cậu muốn tìm kia. . . đang ở nơi nào?

Trong giây lát, con ngươi đang nhìn về phương xa của cậu đột nhiên co rụt lại. Cậu lập tức cúi đầu kéo lấy cổ áo Tống Đồng rồi xoay người lại đẩy cửa phòng cô Trình ra, nhưng cánh cửa này lại bị đóng rất chặt, không thể mở ra được nữa.

“Chậc.”, Kinh Hoàn nhanh chóng kéo Tống Đồng chạy sang bên cạnh.

Tống Đồng đột nhiên bị kéo cổ áo siết đến ngạt thở, vừa định mở miệng hỏi thăm đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến run cả người.

Cách đó không xa, một bức tường màu đen đột nhiên lao như tên bắn về phía họ. Bầu trời, bóng cây, gió,. . . tất cả đều bị bức tường màu đen đang lao tới với tốc độ cực nhanh này nuốt chửng. Họ còn nghe thấy có tiếng gào thét loáng thoáng cực kì đáng sợ lẫn trong đó.

“A a a!”, Tống Đồng hoàn hồn lại, hốt hoảng gào thét rồi vắt chân lên cổ đuổi theo Kinh Hoàn. Nhưng tốc độ của bức tường màu đen quá nhanh, thoắt cái đã bao trùm lên cả hai người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play