Ôm Con Chạy Trong Game Sinh Tồn

Chương 4: Nhà ma (4)


3 tháng

trướctiếp

Dứt lời, hai người hầu gái trợn trừng mắt nháo nhác nhìn quanh như người mắc bệnh tâm thần. Dường như sự tồn tại đáng sợ mà họ vừa nhắc tới đang giám sát nơi này ở khắp bốn phương tám hướng.

“Không sao. . . không sao đâu. . . phần lớn ban ngày tinh thần của ả đều không tốt lắm. . .”, hầu gái lầm bầm như đang tự an ủi bản thân.

Dù cảnh tượng trước mắt rất đáng sợ nhưng vẻ mặt của Kinh Hoàn vẫn chẳng hề thay đổi. Cậu bình tĩnh hỏi: “Ý của hai người là, vị chủ nhân hiện tại của tòa nhà này mới là người khống chế quỷ, chúng tôi đều bị lừa vào đây đúng không?”

Hầu gái run rẩy gật đầu, sau đó lặng lẽ rút ra một tờ giấy. Có vẻ cô ta không dám nói ra lời nên cứ giơ tờ giấy ra trước mặt Kinh Hoàn rồi dùng mắt liên tục ra hiệu.

Kinh Hoàn nhận lấy, mở ra xem thử, thấy phía trên có mấy chữ được viết vội vàng qua loa: “Cô chủ giấu một cuốn Khế ước của quỷ ở trong mật thất. Các người phải tìm nó rồi giao cho chúng tôi phá hủy thì mới có thể được cứu. Nhưng cô chủ đang giữ chìa khóa mật thất, cần nghĩ cách lấy được chìa khóa mà không khiến cô chủ nghi ngờ.”

Kinh Hoàn đọc lướt qua một lần, vừa xoa bụng vừa suy tư.

Hai người hầu gái không dám nói thêm gì nữa. Họ vội vàng đến phòng bếp hấp vài món thực phẩm đông lạnh cho Kinh Hoàn ăn, mùi vị của bữa sáng này cực kỳ khủng khiếp.

Trước khi đi ra ngoài, Kinh Hoàn quan sát căn phòng một chút rồi hỏi: “Hai người sống ở đây à? Sau này có vấn đề gì thì có thể tới đây tìm hai người đúng không?”

Hầu gái gật đầu đáp: “Đúng, nhưng buổi tối chúng tôi sẽ không mở cửa đâu. . . Chúng tôi chưa muốn chết.”

Sau khi ra khỏi phòng của hầu gái, Tống Đồng lập tức đuổi theo Kinh Hoàn hỏi không ngừng: “Ui, họ nhét tờ giấy cho anh từ lúc nào thế? Vậy bây giờ chúng ta lấy được manh mối rồi đúng không? Chỉ cần nghĩ cách lấy được chìa khóa là được rồi hả? Hơi khó nhỉ, nếu cứ hỏi thẳng cô Trình kia thì nhất định sẽ bị nghi ngờ cho xem. . .”

Kinh Hoàn không thèm để ý tới cậu ta, chỉ nhanh chân đi qua hành lang uốn khúc tới nơi ở của chủ nhân nhà tổ hiện tại.

Chủ nhân của tòa nhà này – cô Trình – sống trong một gian phòng ở phía sau nhà chính, muốn tới đó cần đi qua một mảnh đất trống nhỏ đơn sơ.

Tống Đồng người mập nên lòng dạ cũng rộng lượng, hoàn toàn không quan tâm xem Kinh Hoàn có để ý tới mình hay không, vẫn tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Chúng ta có thể nghĩ cách nói vòng nói vo để ả tự buột miệng nói ra là có mật thất, sau đó sẽ hỏi chìa khóa mà nhỉ? Thế nhưng phải nói thế nào đây. . .”

Bước chân của Kinh Hoàn đột nhiên ngừng lại. Chàng mập đang theo sát phía sau cũng cuống quýt dừng chân, ngẩng đầu nhìn Kinh Hoàn bằng ánh mắt chờ mong.

Rốt cuộc đại ca cũng chịu để ý đến tui rồi! Nhưng mà. . . hình như hơi lạnh. . .

Kinh Hoàn mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Cậu, câm miệng. Sau khi đi vào không được nói bất cứ cái gì hết.”

Cậu nói rất chậm, nhưng lời nói sắc bén chứa đầy sát khí. Tống Đồng lập tức mím chặt môi lại, còn dùng tay làm động tác kéo khóa.

Sau khi đi hết đoạn hành lang uốn khúc, cuối cùng hai người cũng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong nhà chính truyền đến.

“Tôi không muốn đi vào! Tôi không muốn vào!”, đây là tiếng thét chói tai của Triệu Tâm Manh.

Sau đó là giọng của Dịch Miêu: “Đã nói là ai rút trúng lá thăm thì người đó sẽ đi gặp cô Trình rồi còn gì?”

Triệu Tâm Manh hoảng sợ kêu lên: “Tôi, tôi đến cả chó cũng không đánh thắng nổi thì vào đó sẽ chết chắc. Trông bộ dạng hai người hầu gái kia xem, rõ ràng thứ trong này rất đáng sợ!”

Cô ta nhìn về phía Bốc Đài Thanh rồi nói tiếp: “Không phải ông là người chơi có kinh nghiệm à? Ông đi vào đó mới là thích hợp nhất chứ?”

Mặt Bốc Đài Thanh sầm xuống. Y là kẻ nhát gan sợ chết, tìm mọi cách lôi kéo đám người kia đi cùng mình cũng chỉ là muốn tìm người chết thay mà thôi. Bây giờ họ lại bảo y đi vào thì mọi việc y làm còn có ý nghĩa gì nữa?

“Cô có chắc là muốn tôi đi vào không? Nếu tôi không có chuyện gì thì không sao, nhưng lỡ như tôi gặp chuyện không may, sau này mấy người định làm thế nào? Có nhìn thấy quần áo trên người tôi không? Trước kia tôi là thiên sư, việc thiên sư am hiểu nhất chính là diệt quỷ! Có thể nói tôi được phân tới phó bản toàn người mới này chính là để giúp mọi người đấy.”

“Nhưng tôi không muốn đi vào, tôi tuyệt đối sẽ không vào đâu!”

“Cô không vào thì ai vào? Chúng ta cứ ở đây làm ầm ĩ đến lúc trời tối à? Hai tiếng rồi vẫn chưa tìm được manh mối gì cả!”

Tiếng cãi vã càng lúc càng lớn. Một đám người hung hăng cãi lộn như muốn hất bay cả nóc nhà vậy. Kinh Hoàn ở bên ngoài vừa nghe vừa ngáp một cái.

Tống Đồng lại vui mừng thầm nghĩ: ‘May mà mình không đi cùng đám người kia!’

Nhưng người đại ca mới nhận này sẽ có phản ứng thế nào đây?

Vẻ mặt của Kinh Hoàn vẫn lạnh lùng như cũ nhưng hành động của cậu lại cực kì đáng sợ. Cậu không thèm kiêng dè gì, dứt khoát đẩy cửa ra.

Tống Đồng và đám người bên trong đều giật nảy mình, mỗi người một vẻ mặt trông rất buồn cười. Đợi đến khi nhận ra người tới là ai, vẻ mặt của họ lại càng thêm phức tạp. Đặc biệt là Bốc Đài Thanh, sự thù hận trong mắt y sắp tràn ra ngoài rồi.

Kinh Hoàn không quan tâm, cũng chẳng nhìn sang những ánh mắt hoặc ác ý hoặc dò xét ở bên cạnh mà đi thẳng về phía phòng của cô Trình.

Dịch Miêu đứng bên cạnh thấy thế thì nhanh chóng nhắc nhở: “Cậu cẩn thận một chút, có lẽ bên trong. . .”

Lời còn chưa dứt thì cô bỗng cảm thấy có người kéo mình lại.  Cô quay đầu nhìn lại, là Bốc Đài Thanh.

Bốc Đài Thanh hạ giọng nói: “Cô nhắc nhở cậu ta làm gì? Bây giờ có người đi vào thăm dò cho mình không phải là chuyện tốt à?”

Không ai trong số họ dám đi vào nên nãy giờ vẫn luôn ở đây cãi vã, hiện tại có người chủ động vào thăm dò trước. . .

Dịch Miêu cũng do dự ngẩng đầu lên nhìn. Kinh Hoàn không thèm nhìn cô lấy một cái, thản nhiên đi tiếp. Những người khác nhanh chóng cúi đầu không nói lời nào, cô do dự một chút rồi cũng yên lặng.

Kinh Hoàn khẽ “hừ” một tiếng, nhìn cửa lớn rồi giơ tay lên.

Những người khác lập tức căng mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Chỉ có Tống Đồng lo lắng hỏi: “Đại ca. . . không phải anh định đi vào đấy chứ? Hình như cô Trình kia rất nguy hiểm đấy. . .”

Kinh Hoàn không dừng lại. Tay cậu gõ lên cửa gỗ phát ra tiếng vang trầm đục.

Tất cả mọi người đều rùng mình, nín thở nhìn cảnh tượng phía trước.

Tống Đồng nơm nớp lo sợ, đang định lùi về phía sau thì thấy Kinh Hoàn đẩy cửa đi thẳng vào.

Ế ế ế? Chẳng lẽ đây chính là cao thủ chân chính trong truyền thuyết? Thế bây giờ cậu ta phải làm gì đây?

Phía sau, đám người Bốc Đài Thanh đã nhanh chân vọt tới, muốn hóng hớt ké.

Con mẹ nó, đừng tưởng cậu ta không biết vừa rồi đám người kia đột nhiên im lặng là có ý gì! Một đám nhát cáy.

Tống Đồng trợn trắng mắt, lửa giận bốc lên hằm hằm đi thẳng vào phòng cô Trình theo Kinh Hoàn rồi quay người đóng cửa phòng lại.

Bốc Đài Thanh đuổi theo phía sau suýt chút nữa bị cửa kẹp vào mũi: “…”, con mẹ nó, thằng béo chết bầm này!

Vừa bước vào cửa, Tống Đồng đã run cả người vì không khí âm u lạnh lẽo bên trong. Cậu ta sợ hãi quan sát bốn phía, phát hiện trong căn phòng này toàn là các cảnh tượng điển hình của phim kinh dị.

Khắp phòng tràn ngập mùi lạ hỗn hợp giữa mùi mốc và mùi máu thối, ở góc phòng có những vết màu đen giống như vết máu khô chưa được lau dọn sạch sẽ. . . Đồ đạc cũ nát xập xệ, trên những cây cột trong phòng còn có dấu sâu cắn mọt đục.

Loại nhà như này thì có diệt quỷ cũng không bán nổi đâu.

“Ai đấy?”, một giọng nói cực kỳ khó nghe đột nhiên vang lên.

Tống Đồng ngẩng đầu, trông thấy một bóng người mặc quần áo màu đỏ tươi đang đứng quay lưng về phía họ ở dưới giá sách phía trước, tóc tai bù xù, cả người đều tản ra cảm giác bất thường.

Mẹ ơi, không phải là ma nữ áo đỏ đấy chứ?

Cậu ta run lên, không nhịn được chạy ra trốn phía lưng Kinh Hoàn.

Kinh Hoàn cực kì bình tĩnh, thậm chí còn ung dung đi tiếp về phía trước.

Nhưng cô Trình mặc áo đỏ này rõ ràng không phải người hiền lành gì. Ả đột nhiên xoay người lại, con mắt trong hốc mắt rạn nứt kết vảy nhìn họ, trên khuôn mặt chi chít những vết thương dữ tợn.

Ả nhìn hai người rồi gào thét: “Kẻ đột nhập. . . chết đi!”

Tống Đồng sợ nhũn cả chân ra, suýt chút nữa ngã nhào xuống. Người ở ngoài đang muốn đẩy cửa ra xem cũng sợ run cầm cập, không dám động đậy gì nữa.

Không hổ là boss đứng đầu phó bản, quả nhiên rất có dáng vẻ của boss, quá đáng sợ. Lúc ả hét lên thì gió rét cũng thổi lên ào ào.

Tống Đồng yên lặng lùi về phía sau vài bước, đến lúc lưng kề sát vào cửa mới tìm được một chút cảm giác an toàn.

Tống Đồng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng kính trọng.

Kinh Hoàn không thèm nhúc nhích một chút nào cả, hoàn toàn không sợ sệt, đúng là đại ca!

Kinh Hoàn cực kì bình tĩnh, kiên nhẫn chờ cô Trình kêu gào xong mới chậm rãi lên tiếng: “Xin chào cô Trình, tôi là người diệt quỷ mà cô mời tới.”

Cô Trình vẫn không quan tâm, hung tợn hét lên: “Ai cho các ngươi xông vào đây! Cút ra ngoài! Nếu không ta sẽ giết các ngươi!”

Mặt Kinh Hoàn không chút thay đổi nói: “Thưa cô, nếu cô đã mời người đến diệt quỷ thì chắc hẳn cô rất hi vọng thứ uy hiếp đến sự an toàn của gia đình mình mau chóng biến mất đúng không? Nếu vậy thì tôi hy vọng cô có thể phối hợp với tôi.”

Tống Đồng mở to mắt nhìn Kinh Hoàn. Người này không sợ thì thôi, còn dám yêu cầu nữa à? Trâu bò! Quá trâu bò!

Cô Trình cũng không nghĩ tới sẽ có người to gan lớn mật như vậy. Ả yên lặng hồi lâu, con mắt lộ ra phía dưới mái tóc dài nhìn chòng chọc vào Kinh Hoàn.

Kinh Hoàn đứng ở nơi đó nhìn xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh trông như một chiếc bình hoa xinh đẹp, vô hại, không hề có tính uy hiếp, dễ dàng đánh lừa người khác.

Mãi lâu sau, cô Trình mới chịu lên tiếng, giọng nói không còn điên cuồng nữa nhưng vẫn cực kì âm u lạnh lẽo.

“Một người thú vị đấy. Nhưng anh thật sự có năng lực đảm nhiệm được công việc này chứ? Mấy tốp người lúc trước đều chết sạch ở nơi này, ai cũng chết không toàn thây.”

Kinh Hoàn trả lời: “Hai bên nên tin tưởng lẫn nhau.”

Cô Trình nở nụ cười: “Rất dũng cảm. Được thôi, anh muốn tôi giúp đỡ thế nào đây?”

Kinh Hoàn hỏi: “Ờ, hầu gái của cô nói nhà tổ có một mật thất, tôi muốn vào trong điều tra. Có thể mượn chìa khóa trong tay cô một chút được không?”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại khiến người nghe sững sờ. Trên gương mặt đáng sợ của cô Trình xuất hiện vẻ dại ra giống y hệt hai cô hầu gái lúc trước.

Tống Đồng sợ đến mức nhảy dựng cả lên.

“Đại ca! Phải quanh co lòng vòng chứ! Nói mật thất ra thì lộ hết rồi còn gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp