Khi tấm màn đen đó lướt qua, linh hồn của họ như bị một luồng khí lạnh lẽo thấm vào. Chỉ trong nháy mắt, không gian xung quanh đã trở nên tối mịt. Đêm nay và đêm trước không giống nhau, ánh trăng bị tầng mây che kín, bóng tối dày đặc đến mức giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Tống Đồng còn đang run bần bật đã lập tức bị lôi dậy một lần nữa.

“Đứng dậy chạy cho tôi!”

Bên tai cậu ta vang lên tiếng quát cực kì bình tĩnh, không hề sợ hãi của Kinh Hoàn. Nỗi sợ trong lòng cậu ta giảm đi không ít, hai chân đang run rẩy đột nhiên như được tiếp thêm sức lực.

Kinh Hoàn cứ như có thể nhìn thấy đường đi trong bóng tối, khéo léo tránh được mọi chướng ngại vật trên đường kéo cậu ta chạy trốn trên sàn gỗ của dãy hành lang uốn khúc.

Thế nhưng họ còn chưa tìm được một nơi trú ẩn an toàn thì đám quái vật đáng sợ ẩn núp trong bóng tối đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Xung quanh vang lên tiếng móng vuốt cào trên sàn nhà kêu “két két” và tiếng hít thở trầm thấp.

Mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí. Hiển nhiên nguy hiểm thực sự đang bao phủ căn nhà tổ này.

Mấy người họ bị nhốt trong nhà tổ như miếng thịt bị đóng chặt trong hộp, sắp trở thành miếng mồi ngon cho ma quỷ.

Kinh Hoàn lắng tai nghe tiếng động xung quanh, đoán chừng ít nhất cũng phải có hơn mười con quái vật đang chuẩn bị tấn công.

Loại cảm giác bị coi như thức ăn này khiến người ta cực kì khó chịu. Cậu vận dụng tất cả các giác quan cảm nhận từng tiếng động dù là nhỏ bé nhất ở xung quanh.

Một luồng khí tanh hôi ở bên phải đột nhiên lao vọt tới!

Cậu lập tức rút một chân về phía bên phải. Có thứ gì đó va vào trên đùi cậu, đầu tiên là cảm giác dinh dính, tiếp theo là cứng rắn, rất giống một tầng thịt thối bám trên bộ xương.

Hình thể của vật này cũng không lớn. Nó nhanh chóng bị đá bay, lăn “rầm rầm” vài vòng trên mặt đất. Nhưng đám quái vật khác ở xung quanh đã lập tức gầm gừ lao tới.

Có đến mười mấy con quái vật đang chuẩn bị tấn công. Ở phía trước, phía sau và phía bên phải đều có tiếng móng vuốt cào vào sàn nhà, chắc chắn chỉ sau hai giây, thân thể của họ sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ.

Tay trái của Kinh Hoàn đã sờ tới ván cửa của căn phòng bên trái. Cậu không chút do dự dồn sức vào vai đẩy cửa ra. Cửa gỗ lâu năm không được tu sửa dễ dàng bị phá tan. Cậu gấp gáp lôi Tống Đồng chạy vào rồi nhanh chóng xoay người khóa trái cửa.

Tất cả quái vật bên ngoài lập tức lao tới bám chặt vào cửa, tạm thời bị cánh cửa chặn lại. Nhưng chỉ lát nữa thôi, chắc chắn lớp cửa gỗ rách nát này sẽ bị chúng phá tan!

Tống Đồng lăn một vòng trên đất, ngẩng đầu thấy Kinh Hoàn đang khó nhọc chặn cửa, rốt cuộc cũng thông minh được một lần. Cậu ta nương theo ánh sáng của ngọn đèn tù mù trong phòng, luống cuống tay chân kéo hết bàn trà, bàn gỗ, ghế tựa tới chặn cửa.

Kinh Hoàn tránh ra xa, liếc mắt nhìn cánh cửa không ngừng chấn động rồi nhíu mày: “Chúng sẽ xông vào nhanh thôi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Trốn đi, chắc là chúng dùng khứu giác và thính giác để xác định vị trí của con mồi.”

Tống Đồng hoảng sợ hỏi: “Nhưng, nhưng nhỡ không phải thì sao?”

“Vậy đến lúc đó rồi tính tiếp.”, Kinh Hoàn nói xong liền mở một cái tủ treo quần áo ra, cúi người chui vào bên trong.

“Ế?”, Tống Đồng giật nảy mình nhìn theo. Đến khi cậu ta hoàn hồn thì cửa tủ quần áo đã sắp đóng lại, bèn cuống cuồng đưa tay giữ cửa rồi cũng định chui vào. . . nào ngờ lại bị Kinh Hoàn ngồi ở trong tủ giơ chân ra chặn lại.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt mờ mờ bên ngoài, cậu ta có thể thấy rõ dáng vẻ hiện tại trong tủ treo quần áo. Người thanh niên tuyệt đẹp cố gắng co người trong tủ, chân dài giơ lên chặn cậu ta lại, trông hơi. . . hơi bị đẹp luôn á!

Kinh Hoàn nhướn mày, đạp thẳng Tống Đồng ra ngoài, sau đó chỉ vào không gian chật hẹp trong tủ quần áo rồi nói: “Cậu cảm thấy nơi này còn đủ chỗ nhét thêm một người nữa à?”

Tống Đồng ngã đau kêu “oái” một tiếng rồi che mông ngồi dậy liếc thử, do dự nói: “Thực ra, ngồi sát vào một chút, chen chúc hẳn là có thể. . .”

“Rầm!”, cửa tủ quần áo bị đóng lại không chút thương tiếc.

Tống Đồng tủi thân đứng ở bên ngoài. Cậu ta đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh buốt như bị một hơi thở cực kỳ nguy hiểm phả vào khiến cậu ta sởn cả tóc gáy. Dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang nhìn chằm chằm cậu ta, muốn xé nát cậu ta ra vậy.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ trong căn phòng này cũng có quỷ ư?

Cảm giác nguy hiểm khiến cậu ta lập tức từ bỏ ý định đeo bám Kinh Hoàn mà chui tọt vào gầm giường ở gần đó.

“Ầm!”

Cánh cửa phòng nhanh chóng bị phá tan. Mảnh gỗ rơi “rào rào” xuống mặt đất, đám quái vật bên ngoài nhao nhao lao vào.

Kinh Hoàn nhìn qua khe tủ, mượn ánh sáng yếu ớt bên trong gian phòng để quan sát những thứ vừa xông vào. Có con tứ chi chạm đất như thú hoang, có con đứng thẳng như người, nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung.

Toàn thân chúng đều bị một thứ gì đó rữa nát đen kịt bao phủ, mùi tanh tưởi len vào qua khe tủ. Kinh Hoàn ôm bụng, suýt chút nữa nôn thốc nôn tháo.

‘Buồn nôn quá!’

Lúc này cậu cũng chẳng muốn nhìn cái đám ghê tởm kia một chút nào nữa. Cậu rón rén đóng chặt cửa tủ lại rồi ngồi bệt xuống.

Đám quái vật phía ngoài không được thông minh cho lắm. Chúng bắt đầu do dự đi tới đi lui trong phòng, cố tìm ra người vừa biến mất. Cảm giác âm u lạnh lẽo bao phủ mọi nơi, đột nhiên Kinh Hoàn cảm thấy bụng dưới nhói nhẹ một cái.

Một tiếng ngâm nga kì ảo lảnh lót như giọng của trẻ con đột nhiên vang lên bên tai cậu. Trong ngăn tủ yên tĩnh bỗng có vẻ vô cùng quái dị đáng sợ.

Nhưng vẻ mặt của Kinh Hoàn lại lập tức thả lỏng. Cậu nhẹ nhàng đưa tay xoa lên bụng rồi dịu giọng nói: “Manh Manh ngoan, ba không sao, con đừng lo.”

“Oe. . .”, một luồng khí đen nhỏ bé đột nhiên bốc lên từ trên người Kinh Hoàn, quyến luyến cọ lên mu bàn tay cậu một lúc rồi mới biến mất.

Kinh Hoàn khẽ mỉm cười. Cuối cùng trên gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng của cậu cũng hiện lên vẻ ấm áp.

Cậu lại sờ bụng dưới thêm vài cái, chợt phát hiện tiếng động bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.

‘Đi rồi sao?’

Kinh Hoàn vươn tay lặng lẽ đẩy cửa tủ ra một chút. . . Một con mắt màu đỏ bỗng xuất hiện ở giữa khe hở nhìn chằm chằm vào cậu.

Chắc chắn là cảnh tượng như thế này có thể dọa bất cứ người nào tới mức phát điên, nhưng Kinh Hoàn chỉ hốt hoảng trong một giây đầu tiên mà thôi. Sau khi thấy rõ thứ trước mắt, không hiểu tại sao cậu lại cười khẽ một tiếng đưa tay mở rộng cửa tủ ra.

Chủ nhân của đôi mắt màu đỏ mà cậu nhìn thấy là một con quỷ hình thú, nó vừa giống chó lại vừa giống sói. Cả người nó cũng đen kịt như những con quái vật khác, nhưng trên người lại không có mùi tanh tưởi nồng nặc kia. Bên ngoài cơ thể cũng không phải tầng thịt thối buồn nôn mà là thứ gì đó khá giống với một lớp lông đen tuyền.

Lúc này, con quỷ hình thú kỳ quái này đang đứng bất động ngay đằng trước cửa tủ, lỗ tai trên đầu dựng thẳng, đuôi buông thẳng tắp ở phía sau.

Doanh Mộ Thiên giả thành quỷ lẩn vào phó bản đờ cả người. Hắn cảm thấy rất có hứng thú với con người đang mang quỷ thai mà không hề sợ hãi này nên đã biến thành quái vật bên trong phó bản để thăm dò tình hình, tiện thể xấu tính muốn hù dọa người đẹp tuyệt sắc này một phen nữa.

Hắn là ác quỷ, là hóa thân của vô số cảm xúc tiêu cực. Uy hiếp, đe dọa, lừa dối thậm chí hành hạ con người đến chết là đam mê chung của tất cả các loài ác quỷ.

Thế nhưng hắn chưa từng thấy ai có phản ứng giống như của người đẹp trước mắt này.

Khi hắn cố ý dí sát con mắt vào khe hở để dọa cậu thì con ngươi của đối phương chỉ co rút lại một chút, thân thể gồng cứng lên như chuẩn bị tấn công. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của con người này đã thay đổi.

Đầu tiên cậu bình tĩnh lại, sau đó cong môi lộ ra nụ cười khiến người khác mê mẩn rồi đột nhiên ngồi dậy thò người ra ngoài tủ.

Sau đó một chuyện càng kích thích hơn, khiến Doanh Mộ Thiên giật mình ngã ngửa hơn đã xuất hiện.

Hắn cảm nhận được cái gì? Con người này . . trên người cậu có hơi thở của hắn!

Mà ngọn nguồn của hơi thở này chính là phần bụng dưới hơi phồng lên vì mang thai của cậu!

Giờ phút này, đến cả Quỷ Vương hiểu nhiều biết rộng, sống mấy trăm năm cũng phải ngơ ngác. Cảm giác của hắn không thể sai được. Sự kết nối giữa huyết thống mà hắn đang cảm nhận được này cũng không thể làm giả được.

Con người này, đang mang thai con của hắn ư?

Một loại cảm giác kỳ dị kiểu ‘ăn chơi bên ngoài không cẩn thận làm lớn bụng con người ta’ bỗng xộc lên đỉnh đầu hắn. Doanh Mộ Thiên bắt đầu liều mạng nhớ lại xem chuyện này xảy ra vào lúc nào.

Hắn bị mất một vài đoạn ký ức, từ mười mấy năm trước cho đến ba tháng trước đều không còn. Những ký ức này đối với người có tuổi thọ kéo dài hàng trăm, hàng nghìn năm như hắn chẳng đáng là bao, nhưng hiện giờ xem ra. . . có vẻ hắn đã để sót một chuyện rất quan trọng rồi, ví dụ như: đứa bé này từ đâu ra?

Hắn còn chưa kịp nhớ ra cái gì thì một cảm giác nguy hiểm đột nhiên áp sát, lông trên người Doanh Mộ Thiên dựng ngược lên. Hắn định lùi về phía sau theo phản xạ nhưng lại bị bóp chặt thịt trên mặt.

Doanh Mộ Thiên: ? ? ?

Hóa thân hiện tại của hắn là một con quỷ thú hình sói. Loại quỷ thú này được luyện thành từ oán khí của sinh vật bị hành hạ đến chết nên cực kì hung ác, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng cào nát da thịt.

Nhưng bây giờ phần da thịt xốp xốp mềm mềm trên mặt hắn lại bị con người này nhéo bằng một tay, thậm chí cậu còn nghịch ngợm kéo sang hai bên. Gương mặt đen thùi lùi vừa ngầu vừa dữ tợn của hắn thoắt cái biến thành hình vuông, mất sạch cả tôn nghiêm.

Đối với quỷ mà nói thì việc bị một con người nhỏ yếu đối xử như vậy là cực kì nhục nhã.

Lửa giận phun trào. Doanh Mộ Thiên lập tức tránh ra khỏi hai tay của con người này, hé miệng lộ ra răng nanh dữ tợn doạ nạt. Chỉ cần một động tác của hắn thì con người dám mạo phạm hắn này sẽ đầu một nơi thân một nẻo.

Nhưng không hiểu sao động tác chuẩn bị xông lên phía trước của hắn lại hơi chần chừ.

Ngay khi gã còn đang do dự thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân: những người khác đã đến rồi.

Doanh Mộ Thiên gầm lên một tiếng trầm thấp, nhe răng nanh đe dọa con người trước mắt rồi nhảy sang phía bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã biến mất hút   trong bóng tối.

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Kinh Hoàn khi cậu nhìn về phương hướng hắn chạy đi.

Kinh Hoàn rất chắc chắn con thú quỷ đột nhiên xuất hiện này chính là người mà cậu muốn tìm, nhưng hình như hắn. . . không nhận ra cậu? Lại còn dám nạt nộ lại cậu nữa.

Không nghe lời chạy ra khỏi nhà, biến mất không thấy tăm hơi suốt mấy tháng trời, bây giờ lại bày ra trò gì thế này?

“Hừ.”

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng hừ lạnh. Tống Đồng đang chuẩn bị thò đầu ra bị dọa đến co rúm lại. Sao cậu ta lại cảm thấy âm thanh này tràn ngập sát khí thế nhỉ? Đáng sợ quá đi mất.

Kinh Hoàn yên lặng đi ra khỏi chiếc tủ, vẻ mặt cậu lại trở nên lạnh lùng như cũ.

Cậu nhìn về phía cửa phòng đã bị phá tan. Có một bóng người đang chạy tới, là chị gái tóc dài nóng bỏng tên là Dịch Miêu kia.

Cô đi ra ngoài một mình ư? . . . Có gì đó bất thường!

Kinh Hoàn cẩn thận quan sát một lúc, lúc này hai mắt của Dịch Miêu đều đờ ra, sau khi nhìn thấy cậu thì lập tức lao tới.

Cậu lùi vội về phía sau nhưng Dịch Miêu đã ném ra một thứ. Nó rơi xuống bên cạnh chân Kinh Hoàn rồi đột nhiên phun ra một luồng khói đen.

Mặc dù Kinh Hoàn phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức lùi lại nhưng ống quần vẫn bị dính một ít bột phấn màu đen.

Cùng lúc đó, Dịch Miêu đột nhiên hét lên một tiếng. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, sợ hãi thốt lên: “Tôi, tôi đang ở đâu thế này?”

Cô bị khống chế. . . Xem ra tên thầy bói kia cũng có chút tài năng, biết sử dụng tà thuật khống chế người khác trong một thời gian ngắn cùng với. . .

Ngay khi khói đen tản ra, một thứ mùi gay mũi cũng bắt đầu bốc lên.

Kinh Hoàn cảnh giác lui về phía sau nửa bước, cậu có thể nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ truyền đến từ bốn phương tám hướng. Chúng ngửi thấy mùi khói đen nên đã kéo tới đây, càng lúc càng gần.

Dịch Miêu lại gào lên: “Cứu tôi với! Xảy ra chuyện gì thế này?”

Tiếng thét chói tai cứ như tiếng còi báo hiệu tấn công vậy. Đám quỷ quái xung quanh lập tức lao vọt về phía họ.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ 

Doanh cún: ! ? ? ? Tôn nghiêm mất hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play