Thành phố đã chìm vào đêm đen, các cửa hàng hai bên đường lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn đường vàng tù mù đảo qua đảo lại. Một mình Kinh Hoàn đứng ở trạm xe buýt, nửa người bị bóng tối che kín.
Cậu mặc một chiếc áo gió rộng rãi, những sợi tóc mảnh mai tỏa ra ánh sáng bàng bạc dưới ánh đèn. Vóc người cậu cao gầy dựa vào biển quảng cáo đã tắt, lười biếng đặt một tay lên bụng, tay còn lại xoa xoa khóe mắt, nốt ruồi duyên dưới khóe mắt như ẩn như hiện.
Chuyến xe buýt cuối cùng sắp đến. Đây chính là nguyên nhân khiến cậu không tuân theo đồng hồ sinh học của bản thân mà chờ tới tận bây giờ.
Kinh Hoàn nhìn về cuối con đường, xe buýt vẫn chậm chạp chưa tới. Con đường quỷ dị đến nỗi chẳng có một chiếc xe nào qua lại, người đi đường lại càng không thấy tăm hơi đâu.
Cảnh tượng này khiến người ta sợ hãi, nhưng Kinh Hoàn lại không hề hoảng loạn, ngược lại còn thả lỏng hơn nhiều.
“Ôi mẹ ơi, xe vẫn chưa tới hả. . .”
Kinh Hoàn sửng sốt quay đầu nhìn lại, trông thấy một người thanh niên mập mạp mặc bộ vest chật cứng, mệt mỏi lau mồ hôi trên trán đang chạy tới trạm xe buýt. Có vẻ là một nhân viên văn phòng đáng thương vừa mới tăng ca xong.
Kinh Hoàn nhìn người kia bằng ánh mắt phức tạp, lạnh nhạt nói: “Tôi khuyên cậu đừng lên chuyến xe này, tốt nhất tự gọi taxi về đi.”
“Hả?”, anh chàng mập mạp kia không hiểu ra sao, định quay đầu lại hỏi thì nhìn thấy gương mặt của Kinh Hoàn, lập tức khựng lại.
Lý do là vì người trước mắt anh ta thật sự quá đẹp.
Gương mặt ấy đủ để đè bẹp nam thần tượng nổi tiếng nhất trong giới giải trí hiện nay, dù là nhìn từ góc độ nào cũng đủ tiêu chuẩn trở thành người mẫu lý tưởng nhất trong lòng hoạ sĩ.
Tuy đường nét trên gương mặt cậu hơi mềm mại nhưng không làm mất đi vẻ nam tính, da thịt trắng nõn ở trong bóng tối vẫn cực kì nổi bật. Đôi mắt xinh đẹp ngái ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo, khóe mắt cong cong như cánh hoa cộng thêm nốt ruồi đen nho nhỏ nơi khóe mắt. Nếu cậu cười lên chắc chắn sẽ mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác.
Chỉ tiếc là hiện giờ trong mắt người đẹp này chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí còn có thể nói là mặt lạnh như tiền.
“Tỉnh lại đi, cậu không muốn lên chuyến xe này đâu, gọi taxi đi.”
Kinh Hoàn lặp lại lần nữa. Cuối cùng anh chàng kia đang bị vẻ đẹp của cậu hớp hồn cũng lấy lại được tỉnh táo, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Nhưng mà tại sao cơ chứ? Bây giờ làm gì còn taxi mà gọi nữa?”
“Cậu mà lên chuyến xe này là chết đấy.”, Kinh Hoàn nói toạc ra.
Nhưng anh chàng mập mạp kia lại không thể hiểu nổi: “Cái quái gì cơ? Anh bị điên à?”
Nói xong còn lùi xa ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ thần kinh, người đẹp như thế mà đầu óc lại có vấn đề, còn nguyền rủa người khác nữa. . .”
Nói không thông thì còn nói làm gì nữa. Kinh Hoàn chẳng muốn phí lời, bèn dựa vào biển quảng cáo chợp mắt.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa, chiếc xe buýt chậm chạp đỗ lại trước trạm xe buýt. Anh chàng mập mạp kia không thèm để ý tới cái người nói chuyện kỳ quái bên cạnh nữa, vội vàng trèo lên xe quẹt thẻ rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Kinh Hoàn đi theo sau, híp mắt nhìn tài xế một lúc.
“Hoan nghênh quý khách sử dụng tuyến xe buýt số ba trăm mười lăm, yêu cầu quý khách ổn định chỗ ngồi, chú ý tới người già và trẻ em. . .”
Loa phát thanh kêu inh ỏi trong buồng xe. Chiếc buýt chở hai vị khách đi lên cây cầu bắc ngang qua sông, tốc độ càng lúc càng nhanh. Kinh Hoàn nhìn con sông phía xa uốn lượn như một dải lụa màu đen bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía tài xế đã sắp gục đầu xuống tay lái, bắt đầu âm thầm đếm ngược.
‘Sắp rồi, ba, hai, một. . .’
“Ầm!”, một tiếng nổ mạnh vang lên, chiếc xe buýt đang chạy vững vàng đột nhiên nghiêng về một bên. Rốt cuộc tài xế cũng tỉnh lại, hốt hoảng vươn tay giữ chắc vô lăng, muốn kéo lại chiếc xe đang lật nghiêng.
Nhưng xe vừa bị nổ săm vừa chạy với tốc độ cao rất khó khống chế. Chẳng mấy chốc nó đã đâm vỡ rào chắn bên cầu rồi lao lên đường dành cho người đi bộ ở bên cạnh.
“Á á á!”
“Đệt! Chuyện quái gì thế này?”
Tài xế và thanh niên mập mạp ngồi chéo phía sau đều sợ hãi kêu gào ầm ĩ, còn Kinh Hoàn thì vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng nhìn chiếc xe đâm vỡ rào chắn ở hai bên cầu rồi lao thẳng xuống dưới từ độ cao mấy chục mét.
“Á á á! Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Bên tai cậu truyền đến tiếng hét chói tai. Cảm giác mất trọng lực khi rơi xuống và cảm giác kích thích khi cận kề với cái chết khiến Kinh Hoàn nhíu mày một cái. Cậu cuộn người, giơ hai tay bảo vệ bụng mình.
“Ầm ầm!”, chiếc xe buýt giống như một chú cá voi nhảy lên rồi lại nặng nề rơi xuống mặt nước, gây nên một đợt sóng lớn rồi nhanh chóng chìm xuống dưới.
Lực va chạm mạnh mẽ khiến ba người trong buồng xe ngã lên ngã xuống. Cảnh vật trước mắt trở nên quay cuồng, Kinh Hoàn cảm thấy sau gáy bỗng đau nhói, ý thức mờ dần đi.
‘Bắt đầu rồi’, cậu nghĩ.
Xung quanh truyền đến tiếng người đạp cửa sổ. Kinh Hoàn không thèm quan tâm, cũng chẳng hề giãy giụa, để mặc ý thức của mình chìm vào bóng đêm cùng chiếc xe buýt này. . .
“Chào mừng người chơi tham gia “trò chơi đầu thai”. Đầu tiên, tôi rất xin lỗi phải thông báo rằng, mọi người tiến vào trò chơi này có nghĩa là: mọi người đã chết! Nhưng trò chơi này sẽ cung cấp cho các vị một cơ hội để bắt đầu một cuộc đời mới. Nếu hoàn thành mười thử thách trong trò chơi thì sẽ có được sự sống thêm một lần nữa. Muốn biết quy tắc trò chơi xin hãy chú ý nghe hướng dẫn trong các phó bản. . .”
“Sau đây là hướng dẫn trong phó bản lần này: người nuôi quỷ sống nhờ việc điều khiển quỷ, trong nhà nuôi dưỡng vô số ác quỷ. Sau khi người nuôi quỷ chết đi, cháu gái của người đó mời người diệt quỷ tới để tiêu diệt ma quỷ trong nhà. Bạn là người diệt quỷ, xin hãy mau chóng tới địa điểm diệt quỷ. . .”
Trò chơi? Phó bản? Đây là nơi nào?
Kinh Hoàn ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cánh cửa gỗ lớn mang kiểu dáng cổ điển với nước sơn đỏ như màu máu. Trên cửa treo hai chiếc đèn lồng giấy mờ ảo, không gió vẫn cứ lắc lư. Ánh sáng cực kì nhỏ yếu chỉ chiếu rọi được mấy mét vuông trước cửa. . . cùng với sáu người. . . và một xác chết tàn tạ.
Xác chết đã lạnh ngắt, không có đầu, vết thương ở cổ như bị xé rách, máu tươi chảy đầy đất.
Kinh Hoàn nhận ra người này. Đó chính là tài xế xe buýt ngủ gật trên ghế lái lúc trước. Ông ta cố gắng xông vào bóng tối nằm ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn lồng nên đã bị một con quái vật đen kịt tanh tưởi cắn đứt cổ.
“Đây rốt cuộc là cái quái gì thế? Ông ta chết thật đấy à?”
“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi không muốn ở lại đây, thả tôi ra đi!”
“. . . Chắc chắn là mình đang nằm mơ, đây nhất định là giả. . .”
Bên tai đầy rẫy tiếng thét chói tai và tiếng gầm gừ. Bốn trong năm người còn lại run rẩy chen chúc dưới ánh đèn lồng, vẻ mặt hoảng sợ đến biến dạng.
Tình huống này đã kéo dài mấy phút rồi Kinh Hoàn bình tĩnh ngồi trên bậc thang bên cạnh, tự hỏi rốt cuộc đây là tình huống gì? Cậu cứ tưởng mình phải đi vào một địa ngục tu la tàn khốc, không ngờ kết quả lại là cảnh tượng như thế này. . .
Một trò chơi? Các phó bản khác nhau ư? Thứ này do ai tạo ra? Mục đích của nó là gì?
Kinh Hoàn lại ngẩng đầu quan sát đám người đang co rúm ở dưới ánh đèn. Có lẽ họ cũng đã trải qua cái chết như cậu, lúc tỉnh lại thì xuất hiện ở nơi không tên này, được thông báo tham gia một trò chơi tử vong.
Lúc đầu không có ai chịu tin, mọi người đều cho rằng đây chỉ là một trò chơi khăm nào đó, thậm chí còn tự giới thiệu bản thân. Trong năm người này có một cặp người yêu, cô gái tên là Triệu Tâm Manh, chàng trai tên là Tống Kiên Khải. Lúc này cả hai đang ôm chặt lấy nhau khóc bù lu bù loa.
Còn hai nam một nữ còn lại, nữ là chị gái nóng bỏng tóc dài tên Dịch Miêu. Một người khác thì Kinh Hoàn cũng biết, chính là anh chàng mập mạp ở trạm xe buýt mà cậu không khuyên được lúc trước. Người nam còn lại khá là đặc biệt.
“Bây giờ đã biết đây là một trò chơi chết người thật sự rồi chứ? Đã nói là đừng có chạy lung tung rồi, tất cả đều thấy được hậu quả rồi đúng không?”
Người này mặc một chiếc áo khoác to đùng rất kỳ quái, để râu, búi tóc, nhìn rất giống thầy bói dạo ngoài đường.
Y không tỏ ra hoang mang giống những người khác mà bình tĩnh vuốt râu, vẻ mặt sâu xa nói: “Nói thật, mấy người may mắn lắm mới gặp được tôi đấy. Tôi là người chơi đã thông qua hai phó bản rồi, những người mới khác cũng không may mắn được người có kinh nghiệm dẫn theo như thế này đâu nhé.”
Người chơi đã từng thông qua hai phó bản ư?
Kinh Hoàn nhìn y. Người này tên là Bốc Đài Thanh, tự xưng là bậc thầy bói toán khi còn sống. Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì y đã nói một tràng về những chuyện liên quan đến phó bản, còn muốn tất cả mọi người đều phải nghe lời y nữa.
Nhưng ban đầu không ai tin y cả, ai cũng nghĩ y là kẻ điên. . . mãi đến khi người tài xế lao vào bóng tối bên ngoài ánh đèn lồng. . .
“Đại sư! Đại sư, tôi không nên nghi ngờ ngài! Cầu xin ngài cứu tôi với!”, người con trai có đôi có cặp tên là Tống Kiên Khải là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta giàn giụa nước mắt lao tới trước mặt Bốc Đài Thanh, cố nắm lấy cái phao cứu sinh duy nhất ở trước mắt.
Thậm chí bạn gái của anh ta là Triệu Tâm Manh còn quỳ hẳn xuống, khóc nấc lên: “Tôi, tôi cũng muốn trở về, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi không muốn chết. . .”
Bốc Đài Thanh phất ống tay áo một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Trò chơi kinh dị này không hề dễ ăn, có người mới tham gia cùng thì khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ sẽ là những kẻ chết thay tuyệt hảo.
Y lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao thượng, thở dài nói: “Mọi người đã chết rồi, muốn đi ra ngoài không dễ dàng như vậy đâu. Đầu tiên chúng ta phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải này đã, mọi người thấy thế nào?”
Hai người kia gật đầu như bổ củi: “. . . Vâng, đúng, đại sư nói đúng, cầu xin đại sư cứu chúng tôi với.”
Bốc Đài Thanh hài lòng gật đầu rồi nhìn sang những người xung quanh: “Nào mọi người, hiện tại không phải là lúc để hoảng loạn. Mọi người nhất định phải đoàn kết lại, phối hợp với tôi, nghe tôi chỉ huy. . .”
“Xin lỗi, tôi không đi cùng đường với ông đâu.”
Kinh Hoàn không muốn xem người này tiếp tục đóng kịch nữa. Cậu ngồi chống cằm trên bậc thang, thẳng thừng lên tiếng chặn đứng lời kịch cổ vũ lòng người của Bốc Đài Thanh.
Bốc Đài Thanh nghẹn họng, vẻ mặt như đang muốn giả bộ cao thâm, lại giống như đang nổi cơn thịnh nộ.
Y cố gắng nén giận nhìn thẳng vào người chơi mới to gan lớn mật trước mắt, kết quả vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương đã ngẩn cả người ra.
Người đàn ông trước mắt này. . . thật sự quá đẹp, ánh đèn tù mù cũng không che giấu nổi vẻ đẹp tuyệt vời này.
Trông thấy người đẹp, Bốc Đài Thanh hơi dịu giọng khuyên nhủ: “Anh bạn trẻ, vừa rồi cậu cũng nhìn thấy người này chết như thế nào rồi đấy. Bây giờ chúng ta giống như đang chơi một trò chơi kinh dị, nhất định phải hợp tác mới được. Hành động riêng lẻ trong trong trò chơi kinh dị sẽ chết đấy.”
Kinh Hoàn lạnh lùng trả lời: “Nhưng ở cùng ông cũng có an toàn hơn đâu. Ông tưởng không ai phát hiện ra ông đã hại chết người này như thế nào sao?”, cậu nhìn về phía thi thể trên mặt đất.
Bốc Đài Thanh giật nảy mình, vội vàng phản bác: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế hả? Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến rồi mà, tự ông ta lao vào trong bóng tối tìm chết đấy chứ!”
Kinh Hoàn quan sát vẻ mặt của y, lạnh lùng cười đáp: “Sau đó thì sao? Ông cho rằng không ai nhìn thấy hả? Khi ông ta phát hiện có quái vật, đang chuẩn bị trốn về bên trong ánh sáng thì lại bị ông đẩy ngược ra ngoài.”
Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Bốc Đài Thanh.
Sắc mặt Bốc Đài Thanh tối sầm lại.
Đáng chết, y không nên tức tối vì bị người đàn ông kia đụng phải mà đẩy ngược ông ta vào bóng tối. Nếu lúc đó y ra tay cứu ông ta thì đã có thể thuận lợi tạo lập uy tín trong đoàn người này rồi.
Có một đám người mới nghe lời y chỉ huy thì khi gặp phải nguy hiểm có thể cho họ đi chết thay. Nhưng bây giờ, những người khác đã bắt đầu không tin y nữa.
Chị gái nóng bỏng tóc dài Dịch Miêu đứng ở bên cạnh cố gắng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi: “Hình như đúng là Bốc Đài Thanh đứng cách người này gần nhất, cuối cùng còn đẩy cái gì vào trong bóng tối cơ. Tôi cứ tưởng ông ta đang đánh trả quái vật. . .”
Bốc Đài Thanh kêu lên: “Đúng là tôi đang đánh trả mà! Ai biết thứ gì sẽ nhào tới cơ chứ!”
Kinh Hoàn nhìn dáng vẻ nóng lòng giải thích của y, không có ý định để ý tới loại người như vậy nữa.
Cậu không có hứng thú với chuyện làm việc nhóm. So với cùng nhau vượt qua, cậu thấy một mình chiến thắng thú vị hơn.
Muốn chiến thắng thì. . . trước tiên phải vào nhà đã nhỉ?
Cậu vừa nghĩ vừa vỗ bụng dưới một cái, toan đứng dậy đi tới cánh cửa gỗ lớn sơn màu đỏ. Nào ngờ cậu vừa đứng dậy khỏi bậc thang thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hô hoán của Bốc Đài Thanh.
“Sao có thể như vậy được? Bụng cậu. . . cậu mang quỷ thai ư?”